Editor: Nguyetmai
Thấy Mộc Hàn Yên đưa ra câu trả lời khẳng định, Khúc Sơn Linh lập tức kích động, toàn thân run rẩy, giống như vừa mới đánh xong một trận với dê điên vậy. Ông ta chợt tóm chặt cổ tay Mộc Hàn Yên, chạy về phía gian buồng bên cạnh.
Thế là thế nào? Mấy người Mộc Nam dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vẻ mặt gấp gáp của Khúc Sơn Linh.
Lẽ nào ông già này bị thuyết phục bởi thuật chiêm tinh của Mộc Đại công tử quần là áo lụa, sinh lòng ái mộ rồi? Cho dù là sinh lòng ái mộ cũng không cần phải bày tỏ gấp gáp như vậy chứ, bây giờ là ban ngày ban mặt đó, quan trọng nhất là, công tử nhà hắn là nam nhân đó…
Lẽ nào đây sở thích yêu đương của lão thầy bói lừa đảo này, thích nam nhân? Mấy người Mộc Nam đều rùng mình vì suy nghĩ xấu xa của mình.
Theo bản năng nhìn về phía quản sự Tôn và hai sư đệ của hắn ta, hai người cũng đều thấy mờ mịt: kỳ lạ, sư phụ đóng làm cao nhân đến quen rồi, đều luôn luôn trầm ổn bình tĩnh giả vờ cao thâm, tại sao hôm nay lại không bình tĩnh được nữa?
"Này, ngươi làm gì vậy?" Mộc Hàn Yên bị lão lừa đảo lôi vào trong phòng, cũng bị dọa một trận.
Tuy rằng người ngoài coi nàng là nam nhân, nhưng nàng là một nữ nhân đó, nữ nhân thứ thiệt. Bị một ông già lôi kéo như vậy rất khó chịu có biết không hả?
Lẽ nào lão lừa đảo này xấu hổ biến thành tức giận, muốn cùng chết với mình. Suy nghĩ của Mộc Hàn Yên không xấu xa như mấy người Mộc Nam, nhưng cũng không tốt hơn là mấy.
"Ngươi xem đi, mau xem giúp ta, ngươi có thể hiểu cái này không?" Khúc Sơn Linh lấy một quyển sách cổ, cũ kỹ rách nát, mở ra trước mặt Mộc Hàn Yên, vội vàng hỏi.
Cuốn sách cổ đó được làm từ da dê, hơi giống với tấm da dê mà Văn Nhân Thanh Thu dùng để ký kết Khế ước Thiên Địa, nhưng trang bìa đã sớm vàng ố, rất nhiều chỗ đã không nhìn rõ nữa.
Đây là cái gì? Lúc này Mộc Hàn Yên mới biết bản thân đã hiểu lầm rồi. Nghĩ cũng phải, lão già này da mặt dày như vậy, vô sỉ như vậy, làm sao có thể có dũng khí muốn cùng chết với mình. Mộc Hàn Yên tò mò nhìn vào quyển sách.
Chỉ thấy những đường ngang dọc vẽ xen kẽ trên sách, hình vẽ với những đường nét không theo quy tắc nào, bên cạnh còn có một hàng chữ nhỏ giải thích.
"An mệnh quỷ tỉnh, xưng hùng thiên hạ, mộc khí tử thủy, nhất thế vi không." Mộc Hàn Yên cẩn thận nhìn hàng chữ nhỏ, chấn động trong lòng: chiêm tinh quyết, đây là chiêm tinh quyết!
Chiêm tinh quyết chính là khẩu quyết mà thầy chiêm tinh dùng để bói toán cát hung, thăm dò thiên cơ, nó cũng là gốc rễ cơ bản an thân lập phận của thầy chiêm tinh.
Cho nên thầy chiêm tinh đều cực kỳ coi trọng chiêm tinh quyết, không bao giờ giao lưu với nhau, thậm chí chỉ truyền cho con trai không truyền cho con gái, nếu như không có con trai, dù có phải mang theo vào phần mộ cũng không muốn truyền cho người ngoài – con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, truyền cho con gái, không phải chính là truyền cho người ngoài hay sao?
Chính bởi vì nguyên nhân này, chiêm tinh quyết lưu truyền trong dân gian đã ít lại càng ít, hơn nữa hư hư thực thực lẫn lộn, khiến người ta khó phân biệt thật giả, nếu như dựa vào chiêm tinh quyết như vậy dự đoán lành dữ, sợ là ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Có điều, cuốn sách trước mắt này hẳn là chiêm tinh quyết chân chính, bởi vì Mộc Hàn Yên lật trang tiếp theo, hình vẽ càng lúc càng phức tạp, chú giải cũng càng lúc càng dày đặc, xem đến mức nàng thấy mờ mịt, lại cảm thấy huyền ảo vô cùng. Điều khiến nàng vô cùng ngạc nhiên là: tuy nàng xem không hiểu cuốn chiêm tinh quyết này, nhưng luôn có một loại cảm giác giống như đã từng gặp qua, dường như đã từng xem qua ở đâu đó.
Rốt cuộc đã xem qua ở đâu đây? Mộc Hàn Yên suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đáp án, về sau nghĩ đến còn có chút nhức đầu.
Quên đi, tạm thời không nghĩ nữa, chiêm tinh quyết trân quý như vậy, tại sao Khúc Sơn Linh lại cho mình xem? Tạm thời bỏ qua nghi ngờ, Mộc Hàn Yên tò mò với dụng ý của Khúc Sơn Linh.
Thấy Mộc Hàn Yên đưa ra câu trả lời khẳng định, Khúc Sơn Linh lập tức kích động, toàn thân run rẩy, giống như vừa mới đánh xong một trận với dê điên vậy. Ông ta chợt tóm chặt cổ tay Mộc Hàn Yên, chạy về phía gian buồng bên cạnh.
Thế là thế nào? Mấy người Mộc Nam dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vẻ mặt gấp gáp của Khúc Sơn Linh.
Lẽ nào ông già này bị thuyết phục bởi thuật chiêm tinh của Mộc Đại công tử quần là áo lụa, sinh lòng ái mộ rồi? Cho dù là sinh lòng ái mộ cũng không cần phải bày tỏ gấp gáp như vậy chứ, bây giờ là ban ngày ban mặt đó, quan trọng nhất là, công tử nhà hắn là nam nhân đó…
Lẽ nào đây sở thích yêu đương của lão thầy bói lừa đảo này, thích nam nhân? Mấy người Mộc Nam đều rùng mình vì suy nghĩ xấu xa của mình.
Theo bản năng nhìn về phía quản sự Tôn và hai sư đệ của hắn ta, hai người cũng đều thấy mờ mịt: kỳ lạ, sư phụ đóng làm cao nhân đến quen rồi, đều luôn luôn trầm ổn bình tĩnh giả vờ cao thâm, tại sao hôm nay lại không bình tĩnh được nữa?
"Này, ngươi làm gì vậy?" Mộc Hàn Yên bị lão lừa đảo lôi vào trong phòng, cũng bị dọa một trận.
Tuy rằng người ngoài coi nàng là nam nhân, nhưng nàng là một nữ nhân đó, nữ nhân thứ thiệt. Bị một ông già lôi kéo như vậy rất khó chịu có biết không hả?
Lẽ nào lão lừa đảo này xấu hổ biến thành tức giận, muốn cùng chết với mình. Suy nghĩ của Mộc Hàn Yên không xấu xa như mấy người Mộc Nam, nhưng cũng không tốt hơn là mấy.
"Ngươi xem đi, mau xem giúp ta, ngươi có thể hiểu cái này không?" Khúc Sơn Linh lấy một quyển sách cổ, cũ kỹ rách nát, mở ra trước mặt Mộc Hàn Yên, vội vàng hỏi.
Cuốn sách cổ đó được làm từ da dê, hơi giống với tấm da dê mà Văn Nhân Thanh Thu dùng để ký kết Khế ước Thiên Địa, nhưng trang bìa đã sớm vàng ố, rất nhiều chỗ đã không nhìn rõ nữa.
Đây là cái gì? Lúc này Mộc Hàn Yên mới biết bản thân đã hiểu lầm rồi. Nghĩ cũng phải, lão già này da mặt dày như vậy, vô sỉ như vậy, làm sao có thể có dũng khí muốn cùng chết với mình. Mộc Hàn Yên tò mò nhìn vào quyển sách.
Chỉ thấy những đường ngang dọc vẽ xen kẽ trên sách, hình vẽ với những đường nét không theo quy tắc nào, bên cạnh còn có một hàng chữ nhỏ giải thích.
"An mệnh quỷ tỉnh, xưng hùng thiên hạ, mộc khí tử thủy, nhất thế vi không." Mộc Hàn Yên cẩn thận nhìn hàng chữ nhỏ, chấn động trong lòng: chiêm tinh quyết, đây là chiêm tinh quyết!
Chiêm tinh quyết chính là khẩu quyết mà thầy chiêm tinh dùng để bói toán cát hung, thăm dò thiên cơ, nó cũng là gốc rễ cơ bản an thân lập phận của thầy chiêm tinh.
Cho nên thầy chiêm tinh đều cực kỳ coi trọng chiêm tinh quyết, không bao giờ giao lưu với nhau, thậm chí chỉ truyền cho con trai không truyền cho con gái, nếu như không có con trai, dù có phải mang theo vào phần mộ cũng không muốn truyền cho người ngoài – con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, truyền cho con gái, không phải chính là truyền cho người ngoài hay sao?
Chính bởi vì nguyên nhân này, chiêm tinh quyết lưu truyền trong dân gian đã ít lại càng ít, hơn nữa hư hư thực thực lẫn lộn, khiến người ta khó phân biệt thật giả, nếu như dựa vào chiêm tinh quyết như vậy dự đoán lành dữ, sợ là ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Có điều, cuốn sách trước mắt này hẳn là chiêm tinh quyết chân chính, bởi vì Mộc Hàn Yên lật trang tiếp theo, hình vẽ càng lúc càng phức tạp, chú giải cũng càng lúc càng dày đặc, xem đến mức nàng thấy mờ mịt, lại cảm thấy huyền ảo vô cùng. Điều khiến nàng vô cùng ngạc nhiên là: tuy nàng xem không hiểu cuốn chiêm tinh quyết này, nhưng luôn có một loại cảm giác giống như đã từng gặp qua, dường như đã từng xem qua ở đâu đó.
Rốt cuộc đã xem qua ở đâu đây? Mộc Hàn Yên suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đáp án, về sau nghĩ đến còn có chút nhức đầu.
Quên đi, tạm thời không nghĩ nữa, chiêm tinh quyết trân quý như vậy, tại sao Khúc Sơn Linh lại cho mình xem? Tạm thời bỏ qua nghi ngờ, Mộc Hàn Yên tò mò với dụng ý của Khúc Sơn Linh.
/297
|