Editor: Nguyetmai
"Không được sao? Đó gọi là học tập không giới hạn, người biết thì làm thầy, thuật chiêm tinh của Nam công tử có thể nói là vượt lên cả tạo hóa của đất trời, lòng ngưỡng mộ của vi sư đối với hắn giống như nước sông Long Nham chảy không ngừng vậy. Chỉ tiếc là không sinh ra sớm hơn vài chục năm, không thể sớm kết giao cùng hắn, may mà trời xanh rủ lòng thương, lúc sinh thời còn để cho vi sư gặp được kỳ tài như vậy…" Khúc Sơn Linh trừng mắt nhìn đồ đệ một cái, nói đến nỗi nước bọt văng tứ tung.
"Ọe... Ọe..." Mọi người không nhịn được cùng nôn khan thành tiếng.
Được rồi, biết là ông đã bị thuật chiêm tinh của người ta thu phục rồi và ông còn thỉnh giáo người ta nữa, nhưng không cần phải tâng bốc đến mức như vậy chứ?
Sư phụ à, người cũng là thầy chiêm tinh nổi danh nhiều năm đấy, có thể giữ phẩm hạnh một chút được không? Mấy tên đồ đệ của ông ta đều xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống cho xong.
Mộc Hàn Yên cũng thấy buồn nôn muốn chết, nhìn thấy vẻ vừa nịnh nọt vừa lấy lòng trong ánh mắt của lão bịp bợm, nàng liền sực tỉnh lại. Lão già này là sợ mình đổi ý không chịu dạy ông ta Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết nữa, vì thế mới mau chóng tâng bốc mình lên, mượn việc này để lấy lòng mình đây mà.
"Thôi đi, ông đừng nói nữa, ta cam đoan là sẽ dạy ông, tuyệt đối không nuốt lời đâu." Mộc Hàn Yên nhỏ giọng nói với Khúc Sơn Linh.
Cho dù Khúc Sơn Linh không học, nàng cũng nhất định phải dạy, không dạy ông ta thì làm sao nàng có thể học được thủ quyết kia? Chỉ là nàng thực sự buồn nôn đến mức không chịu được nữa rồi, để cho lão bịp bợm này nói tiếp chắc nàng sẽ nôn ra hết bữa cơm tối qua mất.
"À được, được, được." Có được lời hứa của Mộc Hàn Yên, Khúc Sơn Linh quá đỗi vui mừng, luôn miệng nói được, sau đó chạy đến góc tường ngồi xổm xuống nhanh như chớp.
"Sư phụ, người đang làm gì vậy?" Tôn quản sự không hiểu liền hỏi.
"Để ta nôn trước đã, ta tự làm mình buồn nôn muốn chết rồi." Khúc Sơn Linh nghiêng đầu đi, vẻ mặt chật vật.
Trong viện truyền ra một tràng cười lớn.
"Tin tức thương hội Nam Mộc ký Khế ước Thiên Địa với Học viện Long Nham đã truyền ra ngoài rồi chứ? Còn có tin tức Khúc tiền bối chính thức gia nhập thương hội Nam Mộc phục vụ miễn phí hai mươi năm nữa?" Mộc Hàn Yên hỏi Mộc Nam.
"Đều truyền ra rồi, những tiểu thương này căn bản không chờ chúng ta mở miệng đã tranh nhau truyền bá tin tức đi khắp nơi. Dù sao cũng có thể tận mắt nhìn thấy một vị Đạo sư Thánh Long, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến Đạo sư Thánh Long ký Khế ước Thiên Địa với trường đấu giá Nam Mộc chúng ta, đối với bọn họ đây cũng là vinh hạnh to lớn.
Ta nghĩ không bao lâu nữa, tiếng tăm của trường đấu giá Nam Mộc chúng ta sẽ được lan truyền khắp cả nước An Vân, không muốn phát tài cũng khó đấy." Mộc Nam cười nói cực kỳ vui vẻ. Lúc nói đến mấy chữ "tận mắt chứng kiến", hắn hơi có ý mỉa mai.
"Vậy thì tốt." Có thể giúp được Mộc Nam, Mộc Hàn Yên cũng coi như đã giải quyết xong một nỗi băn khoăn.
"Đúng rồi, không phải lúc trước Khúc tiền bối đánh cược mười năm sao, sao lại thành hai mươi năm vậy?" Lúc này Mộc Nam mới chú ý tới việc này, lên tiếng hỏi với vẻ khó hiểu.
"À, Khúc tiền bối và ta nói chuyện thân mật một hồi, ông ấy tán thưởng con mắt tinh tường của ngươi, lòng ngưỡng mộ dạt dào giống như nước sông Long Nham chảy không ngừng, vì thế…" Mộc Hàn Yên thuận miệng nói.
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, ta cũng đi nôn một lát đây." Mộc Nam chạy đến ngồi xổm bên cạnh Khúc Sơn Linh nhanh như chớp.
Trong viện lại vang lên một tràng cười lớn.
Vui đùa thì vui đùa, cho dù là kẻ ngốc cũng biết được sở dĩ khế ước bán thân của Khúc Sơn Linh từ mười năm biến thành hai mươi năm hoàn toàn không phải vì lòng ngưỡng mộ Mộc Nam gì đó, mà là cái giá ông ta phải trả để thỉnh giáo thuật chiêm tinh của Mộc Hàn Yên.
Cũng không biết rốt cuộc thuật chiêm tinh của nàng thần kỳ đến mức độ nào mới có thể khiến lão bịp bợm quỷ kế đa đoan như ông ta phải bỏ ra cái giá như thế.
Ánh mắt của Tôn quản sự và hai tên đệ tử trẻ tuổi đối với Mộc Hàn Yên đã hoàn toàn thay đổi, hết sức mê mẩn và kính nể.
"Không được sao? Đó gọi là học tập không giới hạn, người biết thì làm thầy, thuật chiêm tinh của Nam công tử có thể nói là vượt lên cả tạo hóa của đất trời, lòng ngưỡng mộ của vi sư đối với hắn giống như nước sông Long Nham chảy không ngừng vậy. Chỉ tiếc là không sinh ra sớm hơn vài chục năm, không thể sớm kết giao cùng hắn, may mà trời xanh rủ lòng thương, lúc sinh thời còn để cho vi sư gặp được kỳ tài như vậy…" Khúc Sơn Linh trừng mắt nhìn đồ đệ một cái, nói đến nỗi nước bọt văng tứ tung.
"Ọe... Ọe..." Mọi người không nhịn được cùng nôn khan thành tiếng.
Được rồi, biết là ông đã bị thuật chiêm tinh của người ta thu phục rồi và ông còn thỉnh giáo người ta nữa, nhưng không cần phải tâng bốc đến mức như vậy chứ?
Sư phụ à, người cũng là thầy chiêm tinh nổi danh nhiều năm đấy, có thể giữ phẩm hạnh một chút được không? Mấy tên đồ đệ của ông ta đều xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống cho xong.
Mộc Hàn Yên cũng thấy buồn nôn muốn chết, nhìn thấy vẻ vừa nịnh nọt vừa lấy lòng trong ánh mắt của lão bịp bợm, nàng liền sực tỉnh lại. Lão già này là sợ mình đổi ý không chịu dạy ông ta Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết nữa, vì thế mới mau chóng tâng bốc mình lên, mượn việc này để lấy lòng mình đây mà.
"Thôi đi, ông đừng nói nữa, ta cam đoan là sẽ dạy ông, tuyệt đối không nuốt lời đâu." Mộc Hàn Yên nhỏ giọng nói với Khúc Sơn Linh.
Cho dù Khúc Sơn Linh không học, nàng cũng nhất định phải dạy, không dạy ông ta thì làm sao nàng có thể học được thủ quyết kia? Chỉ là nàng thực sự buồn nôn đến mức không chịu được nữa rồi, để cho lão bịp bợm này nói tiếp chắc nàng sẽ nôn ra hết bữa cơm tối qua mất.
"À được, được, được." Có được lời hứa của Mộc Hàn Yên, Khúc Sơn Linh quá đỗi vui mừng, luôn miệng nói được, sau đó chạy đến góc tường ngồi xổm xuống nhanh như chớp.
"Sư phụ, người đang làm gì vậy?" Tôn quản sự không hiểu liền hỏi.
"Để ta nôn trước đã, ta tự làm mình buồn nôn muốn chết rồi." Khúc Sơn Linh nghiêng đầu đi, vẻ mặt chật vật.
Trong viện truyền ra một tràng cười lớn.
"Tin tức thương hội Nam Mộc ký Khế ước Thiên Địa với Học viện Long Nham đã truyền ra ngoài rồi chứ? Còn có tin tức Khúc tiền bối chính thức gia nhập thương hội Nam Mộc phục vụ miễn phí hai mươi năm nữa?" Mộc Hàn Yên hỏi Mộc Nam.
"Đều truyền ra rồi, những tiểu thương này căn bản không chờ chúng ta mở miệng đã tranh nhau truyền bá tin tức đi khắp nơi. Dù sao cũng có thể tận mắt nhìn thấy một vị Đạo sư Thánh Long, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến Đạo sư Thánh Long ký Khế ước Thiên Địa với trường đấu giá Nam Mộc chúng ta, đối với bọn họ đây cũng là vinh hạnh to lớn.
Ta nghĩ không bao lâu nữa, tiếng tăm của trường đấu giá Nam Mộc chúng ta sẽ được lan truyền khắp cả nước An Vân, không muốn phát tài cũng khó đấy." Mộc Nam cười nói cực kỳ vui vẻ. Lúc nói đến mấy chữ "tận mắt chứng kiến", hắn hơi có ý mỉa mai.
"Vậy thì tốt." Có thể giúp được Mộc Nam, Mộc Hàn Yên cũng coi như đã giải quyết xong một nỗi băn khoăn.
"Đúng rồi, không phải lúc trước Khúc tiền bối đánh cược mười năm sao, sao lại thành hai mươi năm vậy?" Lúc này Mộc Nam mới chú ý tới việc này, lên tiếng hỏi với vẻ khó hiểu.
"À, Khúc tiền bối và ta nói chuyện thân mật một hồi, ông ấy tán thưởng con mắt tinh tường của ngươi, lòng ngưỡng mộ dạt dào giống như nước sông Long Nham chảy không ngừng, vì thế…" Mộc Hàn Yên thuận miệng nói.
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, ta cũng đi nôn một lát đây." Mộc Nam chạy đến ngồi xổm bên cạnh Khúc Sơn Linh nhanh như chớp.
Trong viện lại vang lên một tràng cười lớn.
Vui đùa thì vui đùa, cho dù là kẻ ngốc cũng biết được sở dĩ khế ước bán thân của Khúc Sơn Linh từ mười năm biến thành hai mươi năm hoàn toàn không phải vì lòng ngưỡng mộ Mộc Nam gì đó, mà là cái giá ông ta phải trả để thỉnh giáo thuật chiêm tinh của Mộc Hàn Yên.
Cũng không biết rốt cuộc thuật chiêm tinh của nàng thần kỳ đến mức độ nào mới có thể khiến lão bịp bợm quỷ kế đa đoan như ông ta phải bỏ ra cái giá như thế.
Ánh mắt của Tôn quản sự và hai tên đệ tử trẻ tuổi đối với Mộc Hàn Yên đã hoàn toàn thay đổi, hết sức mê mẩn và kính nể.
/297
|