Editor: Nguyetmai
"Không còn sớm nữa, Khúc tiền bối, ta sẽ sai người sửa soạn tiệc rượu để thiết đãi lão nhân gia ông từ phương xa đến." Mộc Nam nói với Khúc Sơn Linh đang ngồi xổm nôn khan ở góc tường.
"Không cần, không cần, lão phu đã hẹn với bằng hữu cũ rồi, mấy ngày nay buổi tối ta không có thời gian đâu, các ngươi tự đi là được rồi." Khúc Sơn Linh khoát tay nói.
Mộc Nam lại khuyên vài câu nhưng Khúc Sơn Linh vẫn năm lần bảy lượt từ chối, thế là Mộc Nam không miễn cưỡng nữa. Nhìn sắc trời cũng đã muộn, hai người bèn từ biệt mọi người trở về Mộc trạch.
Trước khi rời đi, Mộc Nam còn áy náy nói với Khúc Sơn Linh: "Khúc tiền bối, thực ra hai huynh đệ chúng ta không phải họ Nam, chỉ là vì trong nhà quản giáo rất nghiêm nên mới thay tên đổi họ để mở trường đấu giá này, lúc trước không thể nói thật, mong tiền bối lượng thứ."
Lúc trước không xác định được Khúc Sơn Linh có ở lại hay không nên Mộc Nam cũng không tùy tiện nói ra thân phận thật của mình, bây giờ đã ký khế ước bán thân hai mươi năm rồi, còn giấu giếm người ta thì cũng không hay cho lắm.
"Không sao, không sao, ta không quan tâm các ngươi có thân phận gì, dù sao thì từ nay tới hai mươi năm sau ta cũng phải bán mạng cho trường đấu giá Nam Mộc, còn nữa, đừng quên giao ước của chúng ta." Khúc Sơn Linh khoát tay, tỏ vẻ không có gì cả.
Hiện tại, ngoại trừ quan tâm đến chuyện Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết ra, những chuyện khác ông ta hoàn toàn không để trong lòng.
Mộc Nam vốn còn muốn nói cho ông ta biết thân phận thật sự của mình nhưng thấy ông ta hoàn toàn không để ý, hắn cũng chẳng muốn nhiều lời.
Hai người dẫn theo Hoa Nguyệt và Tư Dung cùng trở về Mộc trạch, vừa tới cửa đã lại gặp Tam trưởng lão.
Nhìn thấy Mộc Nam và Mộc Hàn Yên đi cùng nhau, sắc mặt Tam trưởng lão lập tức chùng xuống.
Mộc Hàn Yên cười khổ một cái, cũng thật là khéo, Tam trưởng lão vốn đã có thành kiến cực sâu đậm với mình, ghét nhất là Mộc Nam "thông đồng làm bậy" cùng với mình, kết quả là buổi sáng nhìn thấy mình xé y phục của Triệu Tứ tiểu thư, ghét mình làm hư Mộc Nam, bây giờ lại gặp nhau nữa rồi.
"Tổ phụ đại nhân." Tuy Mộc Nam cảm thấy mình không sai nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của gia gia, hắn vẫn hơi chột dạ, ngoan ngoãn hành lễ với bề trên.
"Hừ, cái thứ tự làm mình hư hỏng." Tam trưởng lão lườm Mộc Nam một cái, lạnh lùng mắng.
Mộc Nam tỏ vẻ mặt khổ sở, ngay cả việc giải thích cũng không biết giải thích thế nào.
Tam trưởng lão cũng hoàn toàn không cho hắn cơ hội giải thích, xoay người bỏ đi, đi được hai bước lại dừng lại, không thèm quay đầu mà nói: "Tối mai ta thiết yến chiêu đãi bằng hữu cũ, con cũng đến đi."
Lạnh lùng nói xong câu này, Tam trưởng lão bỏ đi không chút do dự.
Mộc Nam cười khổ một cái, tuy tổ phụ bảo hắn tham gia yến tiệc nhưng hắn nhìn ra được, đây chỉ là vì quan hệ huyết thống mà thôi, thực ra tổ phụ đã hoàn toàn tuyệt vọng đối với hắn rồi.
"Yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi tiếp tục tủi thân mãi đâu." Mộc Hàn Yên vỗ vỗ vai Mộc Nam, nói.
"Ừ." Mộc Nam gật đầu thật mạnh.
Hắn cũng tin rằng Mộc Hàn Yên nhất định sẽ không để hắn tủi thân như vậy mãi, một ngày nào đó huynh ấy sẽ bay vọt lên trời cao, chuyện xảy ra hôm nay coi như là khúc dạo đầu vậy.
...
Cuối cùng chuyện của trường đấu giá Nam Mộc cũng đã được giải quyết, trong lòng Mộc Hàn Yên cũng đã buông được một tảng đá lớn xuống, đêm nay nàng ngủ vô cùng an ổn.
Sáng hôm sau, nàng rửa mặt xong liền ngáp một cái, đi lên phố chuẩn bị ăn bữa sáng.
Bên ngoài phủ Thành chủ có hai giao lộ, ở đó có một con phố dài, toàn bộ con phố đều bày biện những quầy ăn sáng nhỏ, các loại đồ ăn vặt đều có. Mộc Hàn Yên chậm rãi đi bộ một mình, đi về phía con phố ngày hôm đó.
Lúc này sắc trời vẫn sớm, các quầy hàng đều không có khách mấy.
Mộc Hàn Yên vừa mới bước vào con phố này đã có người tinh mắt nhìn thấy nàng.
"Không còn sớm nữa, Khúc tiền bối, ta sẽ sai người sửa soạn tiệc rượu để thiết đãi lão nhân gia ông từ phương xa đến." Mộc Nam nói với Khúc Sơn Linh đang ngồi xổm nôn khan ở góc tường.
"Không cần, không cần, lão phu đã hẹn với bằng hữu cũ rồi, mấy ngày nay buổi tối ta không có thời gian đâu, các ngươi tự đi là được rồi." Khúc Sơn Linh khoát tay nói.
Mộc Nam lại khuyên vài câu nhưng Khúc Sơn Linh vẫn năm lần bảy lượt từ chối, thế là Mộc Nam không miễn cưỡng nữa. Nhìn sắc trời cũng đã muộn, hai người bèn từ biệt mọi người trở về Mộc trạch.
Trước khi rời đi, Mộc Nam còn áy náy nói với Khúc Sơn Linh: "Khúc tiền bối, thực ra hai huynh đệ chúng ta không phải họ Nam, chỉ là vì trong nhà quản giáo rất nghiêm nên mới thay tên đổi họ để mở trường đấu giá này, lúc trước không thể nói thật, mong tiền bối lượng thứ."
Lúc trước không xác định được Khúc Sơn Linh có ở lại hay không nên Mộc Nam cũng không tùy tiện nói ra thân phận thật của mình, bây giờ đã ký khế ước bán thân hai mươi năm rồi, còn giấu giếm người ta thì cũng không hay cho lắm.
"Không sao, không sao, ta không quan tâm các ngươi có thân phận gì, dù sao thì từ nay tới hai mươi năm sau ta cũng phải bán mạng cho trường đấu giá Nam Mộc, còn nữa, đừng quên giao ước của chúng ta." Khúc Sơn Linh khoát tay, tỏ vẻ không có gì cả.
Hiện tại, ngoại trừ quan tâm đến chuyện Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết ra, những chuyện khác ông ta hoàn toàn không để trong lòng.
Mộc Nam vốn còn muốn nói cho ông ta biết thân phận thật sự của mình nhưng thấy ông ta hoàn toàn không để ý, hắn cũng chẳng muốn nhiều lời.
Hai người dẫn theo Hoa Nguyệt và Tư Dung cùng trở về Mộc trạch, vừa tới cửa đã lại gặp Tam trưởng lão.
Nhìn thấy Mộc Nam và Mộc Hàn Yên đi cùng nhau, sắc mặt Tam trưởng lão lập tức chùng xuống.
Mộc Hàn Yên cười khổ một cái, cũng thật là khéo, Tam trưởng lão vốn đã có thành kiến cực sâu đậm với mình, ghét nhất là Mộc Nam "thông đồng làm bậy" cùng với mình, kết quả là buổi sáng nhìn thấy mình xé y phục của Triệu Tứ tiểu thư, ghét mình làm hư Mộc Nam, bây giờ lại gặp nhau nữa rồi.
"Tổ phụ đại nhân." Tuy Mộc Nam cảm thấy mình không sai nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của gia gia, hắn vẫn hơi chột dạ, ngoan ngoãn hành lễ với bề trên.
"Hừ, cái thứ tự làm mình hư hỏng." Tam trưởng lão lườm Mộc Nam một cái, lạnh lùng mắng.
Mộc Nam tỏ vẻ mặt khổ sở, ngay cả việc giải thích cũng không biết giải thích thế nào.
Tam trưởng lão cũng hoàn toàn không cho hắn cơ hội giải thích, xoay người bỏ đi, đi được hai bước lại dừng lại, không thèm quay đầu mà nói: "Tối mai ta thiết yến chiêu đãi bằng hữu cũ, con cũng đến đi."
Lạnh lùng nói xong câu này, Tam trưởng lão bỏ đi không chút do dự.
Mộc Nam cười khổ một cái, tuy tổ phụ bảo hắn tham gia yến tiệc nhưng hắn nhìn ra được, đây chỉ là vì quan hệ huyết thống mà thôi, thực ra tổ phụ đã hoàn toàn tuyệt vọng đối với hắn rồi.
"Yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi tiếp tục tủi thân mãi đâu." Mộc Hàn Yên vỗ vỗ vai Mộc Nam, nói.
"Ừ." Mộc Nam gật đầu thật mạnh.
Hắn cũng tin rằng Mộc Hàn Yên nhất định sẽ không để hắn tủi thân như vậy mãi, một ngày nào đó huynh ấy sẽ bay vọt lên trời cao, chuyện xảy ra hôm nay coi như là khúc dạo đầu vậy.
...
Cuối cùng chuyện của trường đấu giá Nam Mộc cũng đã được giải quyết, trong lòng Mộc Hàn Yên cũng đã buông được một tảng đá lớn xuống, đêm nay nàng ngủ vô cùng an ổn.
Sáng hôm sau, nàng rửa mặt xong liền ngáp một cái, đi lên phố chuẩn bị ăn bữa sáng.
Bên ngoài phủ Thành chủ có hai giao lộ, ở đó có một con phố dài, toàn bộ con phố đều bày biện những quầy ăn sáng nhỏ, các loại đồ ăn vặt đều có. Mộc Hàn Yên chậm rãi đi bộ một mình, đi về phía con phố ngày hôm đó.
Lúc này sắc trời vẫn sớm, các quầy hàng đều không có khách mấy.
Mộc Hàn Yên vừa mới bước vào con phố này đã có người tinh mắt nhìn thấy nàng.
/297
|