Editor: Nguyetmai
Thấy dáng vẻ hoảng hốt của tên hộ vệ, ông ta còn cho rằng hắn ta chưa trải sự đời, trông thấy Khương Nhân Nghĩa giết người nên mới cảm thấy kinh hoàng.
"Không phải, không phải, người chết là Nhân Nghĩa tiền bối." Lúc này tên hộ vệ mới nói rõ ngọn ngành.
"Cái gì?" Mặt Khương Trung Thiên biến sắc.
Khương Nhân Nghĩa đã đi theo Khương Trung Thiên nhiều năm, kẻ địch chết trong tay lão ta không đến một trăm thì cũng phải tám mươi, Khương Trung Thiên hiểu quá rõ thực lực của lão ta, dường như không dám tin lão ta lại chết một cách dễ dàng như vậy.
"Đại nhân, kẻ đó đã tiến vào đây, nên làm thế nào bây giờ, hay là chúng ta mau chạy thôi." Tên hộ vệ kia chính mắt trông thấy Khương Nhân Nghĩa bại trận bị một kiếm đâm chết, hắn ta sợ đến mức không khống chế nổi bản thân.
"Hừ, cứ đi như thế há chẳng phải sẽ khiến người khác coi thường Khương Trung Thiên ta sao, sau này không biết sẽ có bao nhiêu kẻ nữa đè đầu cưỡi cổ ta." Khương Trung Thiên hừ lạnh một tiếng.
Mấy năm nay ông ta đã làm vô số chuyện ác, sợ nhất là một ngày nào đó thất thế, khác nào hổ dữ thất thế bị chó khinh. Nếu hôm nay mà chạy trốn, sau này không biết còn bao nhiêu kẻ nữa tới trả thù, bởi vậy tuyệt đối không thể nhượng bộ.
"Thực lực của đối phương thế nào?" Khương Trung Thiên hỏi.
"Không biết ạ, nhưng hắn ta cũng bị thương, chắc là cũng không mạnh hơn Nhân Nghĩa tiền bối là bao." Tên hộ vệ kia ngẫm nghĩ rồi nói.
"Cao Đức, Tín Lễ, các ngươi cùng lên đi, tuyệt đối không được để hắn sống sót rời khỏi đây." Nghe tên hộ vệ nói vậy, Khương Trung Thiên cũng yên tâm hẳn.
Nếu kẻ đó đã bị thương, vậy thì thực lực của hắn ta cũng không mạnh hơn Khương Nhân Nghĩa quá nhiều. Khương Cao Đức và Khương Tín Lễ là hai hộ vệ còn lại trong số ba hộ vệ theo sát bên ông ta, thực lực không hề thua kém Khương Nhân Nghĩa. Ông ta không tin hai người bọn hắn liên thủ mà kẻ đó vẫn có thể sống sót rời khỏi đây.
Lại có thêm hai ông già bất thình lình xuất hiện, bọn họ gật đầu, mặt mũi lạnh lùng phi thân bay đi.
Trông thấy hai ông già đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, ý cười trên gương mặt Mộc Hàn Yên lại càng nồng đậm.
Hai người này chính là hai cao thủ khác bên cạnh Khương Trung Thiên, giết bọn chúng xong thì sẽ không còn bất kỳ kẻ nào có thể ngăn cản nàng tiến về phía trước nữa.
"Là ngươi đã giết Nhân Nghĩa?" Khương Cao Đức nhìn mảng áo đỏ thẫm trên vai Mộc Hàn Yên, rồi lại nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ động lòng người pha chút đơn thuần trẻ con của nàng, ông ta hỏi một cách không chắc chắn.
Thực sự rất khó tin, một thiếu nữ xinh đẹp khuynh thành chỉ mới mười mấy tuổi lại có thể giết chết người đường đường là kiếm sĩ cấp chín như Khương Nhân Nghĩa. Điều khiến người ta cảm thấy khó tin hơn là, sau khi giết người, nàng ta vẫn có thể cười một cách nhẹ nhàng thoải mái đến thế.
"Không sai." Mộc Hàn Yên gật đầu.
"Ngươi là kẻ nào?" Cũng giống như Khương Nhân Nghĩa, Khương Cao Đức và Khương Tín Lễ cũng nhìn Mộc Hàn Yên bằng ánh mắt nghi ngờ.
Tuy ở đại lục Thánh Đình, nam nữ đều có thể tu luyện, quan niệm trọng nam khinh nữ cũng không quá hà khắc, nhưng nói chung nữ tử vẫn bị ràng buộc nhiều hơn một chút, thực lực của bọn họ thường cũng không bì được với nam tử.
Một thiếu nữ cao thủ vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp tuyệt mỹ như thế này, cho dù xuất thân ra sao cũng không nên bí ẩn đến mức không để lại lời đồn nào mới đúng, nhưng hai ông ta lại không hề có một chút ấn tượng gì cả.
"Tại sao các ngươi đều thích hỏi những câu vô nghĩa thế nhỉ?" Mộc Hàn Yên khẽ lắc đầu, lại rút kiếm ra lần nữa! Nàng không muốn phí lời với những kẻ này.
"Không biết sống chết!" Thấy Mộc Hàn Yên nói ra tay là ra tay, hoàn toàn không coi hai ông ta ra gì, Khương Cao Đức và Khương Tín Lễ giận tím mặt, một người bên trái, một người bên phải cùng lúc xông đến tấn công Mộc Hàn Yên.
Hai người bọn họ, một người cầm kiếm bằng tay trái, một người cầm kiếm bằng tay phải. Kiếm thế vừa mở ra liền xuất hiện hư ảnh huyễn kiếm phóng đến dữ dội như vũ bão, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kiếm leng keng va vào nhau như ở chiến trường thời viễn cổ.
Mộc Hàn Yên thoáng rùng mình, ánh mắt nàng cũng càng trở nên lạnh lẽo.
Thấy dáng vẻ hoảng hốt của tên hộ vệ, ông ta còn cho rằng hắn ta chưa trải sự đời, trông thấy Khương Nhân Nghĩa giết người nên mới cảm thấy kinh hoàng.
"Không phải, không phải, người chết là Nhân Nghĩa tiền bối." Lúc này tên hộ vệ mới nói rõ ngọn ngành.
"Cái gì?" Mặt Khương Trung Thiên biến sắc.
Khương Nhân Nghĩa đã đi theo Khương Trung Thiên nhiều năm, kẻ địch chết trong tay lão ta không đến một trăm thì cũng phải tám mươi, Khương Trung Thiên hiểu quá rõ thực lực của lão ta, dường như không dám tin lão ta lại chết một cách dễ dàng như vậy.
"Đại nhân, kẻ đó đã tiến vào đây, nên làm thế nào bây giờ, hay là chúng ta mau chạy thôi." Tên hộ vệ kia chính mắt trông thấy Khương Nhân Nghĩa bại trận bị một kiếm đâm chết, hắn ta sợ đến mức không khống chế nổi bản thân.
"Hừ, cứ đi như thế há chẳng phải sẽ khiến người khác coi thường Khương Trung Thiên ta sao, sau này không biết sẽ có bao nhiêu kẻ nữa đè đầu cưỡi cổ ta." Khương Trung Thiên hừ lạnh một tiếng.
Mấy năm nay ông ta đã làm vô số chuyện ác, sợ nhất là một ngày nào đó thất thế, khác nào hổ dữ thất thế bị chó khinh. Nếu hôm nay mà chạy trốn, sau này không biết còn bao nhiêu kẻ nữa tới trả thù, bởi vậy tuyệt đối không thể nhượng bộ.
"Thực lực của đối phương thế nào?" Khương Trung Thiên hỏi.
"Không biết ạ, nhưng hắn ta cũng bị thương, chắc là cũng không mạnh hơn Nhân Nghĩa tiền bối là bao." Tên hộ vệ kia ngẫm nghĩ rồi nói.
"Cao Đức, Tín Lễ, các ngươi cùng lên đi, tuyệt đối không được để hắn sống sót rời khỏi đây." Nghe tên hộ vệ nói vậy, Khương Trung Thiên cũng yên tâm hẳn.
Nếu kẻ đó đã bị thương, vậy thì thực lực của hắn ta cũng không mạnh hơn Khương Nhân Nghĩa quá nhiều. Khương Cao Đức và Khương Tín Lễ là hai hộ vệ còn lại trong số ba hộ vệ theo sát bên ông ta, thực lực không hề thua kém Khương Nhân Nghĩa. Ông ta không tin hai người bọn hắn liên thủ mà kẻ đó vẫn có thể sống sót rời khỏi đây.
Lại có thêm hai ông già bất thình lình xuất hiện, bọn họ gật đầu, mặt mũi lạnh lùng phi thân bay đi.
Trông thấy hai ông già đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, ý cười trên gương mặt Mộc Hàn Yên lại càng nồng đậm.
Hai người này chính là hai cao thủ khác bên cạnh Khương Trung Thiên, giết bọn chúng xong thì sẽ không còn bất kỳ kẻ nào có thể ngăn cản nàng tiến về phía trước nữa.
"Là ngươi đã giết Nhân Nghĩa?" Khương Cao Đức nhìn mảng áo đỏ thẫm trên vai Mộc Hàn Yên, rồi lại nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ động lòng người pha chút đơn thuần trẻ con của nàng, ông ta hỏi một cách không chắc chắn.
Thực sự rất khó tin, một thiếu nữ xinh đẹp khuynh thành chỉ mới mười mấy tuổi lại có thể giết chết người đường đường là kiếm sĩ cấp chín như Khương Nhân Nghĩa. Điều khiến người ta cảm thấy khó tin hơn là, sau khi giết người, nàng ta vẫn có thể cười một cách nhẹ nhàng thoải mái đến thế.
"Không sai." Mộc Hàn Yên gật đầu.
"Ngươi là kẻ nào?" Cũng giống như Khương Nhân Nghĩa, Khương Cao Đức và Khương Tín Lễ cũng nhìn Mộc Hàn Yên bằng ánh mắt nghi ngờ.
Tuy ở đại lục Thánh Đình, nam nữ đều có thể tu luyện, quan niệm trọng nam khinh nữ cũng không quá hà khắc, nhưng nói chung nữ tử vẫn bị ràng buộc nhiều hơn một chút, thực lực của bọn họ thường cũng không bì được với nam tử.
Một thiếu nữ cao thủ vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp tuyệt mỹ như thế này, cho dù xuất thân ra sao cũng không nên bí ẩn đến mức không để lại lời đồn nào mới đúng, nhưng hai ông ta lại không hề có một chút ấn tượng gì cả.
"Tại sao các ngươi đều thích hỏi những câu vô nghĩa thế nhỉ?" Mộc Hàn Yên khẽ lắc đầu, lại rút kiếm ra lần nữa! Nàng không muốn phí lời với những kẻ này.
"Không biết sống chết!" Thấy Mộc Hàn Yên nói ra tay là ra tay, hoàn toàn không coi hai ông ta ra gì, Khương Cao Đức và Khương Tín Lễ giận tím mặt, một người bên trái, một người bên phải cùng lúc xông đến tấn công Mộc Hàn Yên.
Hai người bọn họ, một người cầm kiếm bằng tay trái, một người cầm kiếm bằng tay phải. Kiếm thế vừa mở ra liền xuất hiện hư ảnh huyễn kiếm phóng đến dữ dội như vũ bão, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kiếm leng keng va vào nhau như ở chiến trường thời viễn cổ.
Mộc Hàn Yên thoáng rùng mình, ánh mắt nàng cũng càng trở nên lạnh lẽo.
/297
|