Editor: Nguyetmai
Nói đúng ra thì thực lực của Khương Cao Đức và Khương Tín Lễ so ra vẫn kém hơn Khương Nhân Nghĩa một chút, nhưng hai ông ta là huynh đệ ruột thịt, chiêu sở trường nhất vẫn là kỹ thuật hợp kiếm công kích.
Trận Huyễn Kiếm Thuật dữ dội như vũ bão đã được triển khai, uy lực mạnh hơn Khương Nhân Nghĩa gấp nhiều lần, thậm chí có thể sánh ngang với một Đại kiếm sĩ thực lực hơi yếu.
Cũng may, tuy Mộc Hàn Yên vẫn chưa có được thực lực của Đại kiếm sĩ nhưng nàng đã từng được lĩnh hội kỹ thuật hợp kiếm công kích của hai ông ta rồi.
Thân hình Mộc Hàn Yên khẽ động, nàng chìm vào trong cơn mưa kiếm dữ dội kia.
"Nàng ta đang làm gì vậy, muốn tìm cái chết sao?" Nhìn thấy cử động của Mộc Hàn Yên, trong lòng Khương Cao Đức và Khương Tín Lễ đều cảm thấy ngỡ ngàng.
Hai ông ta có lòng tin tuyệt đối vào kỹ thuật hợp kiếm công kích này. Từ thân pháp của Mộc Hàn Yên, không khó để hai ông ta nhận ra thực lực kiếm sĩ cấp chín của nàng. Độ tuổi này, thực lực này, thêm vào đó là dung nhan diễm lệ tuyệt trần kia, đời này hai ông ta vẫn chưa từng gặp ai giống như vậy.
Nhưng điều này vẫn chưa đủ làm vốn liếng để đối chọi với hai ông ta. Hai ông ta đã từng quyết chiến với một cao thủ cấp bậc Đại kiếm sĩ, nếu như một đấu một thì hai ông ta đều không phải địch thủ của đối phương, nhưng đến cuối cùng, đối phương cũng phải bó tay chịu thua trước kỹ thuật hợp kiếm công kích này của hai ông ta. Đôi bên quyết chiến kịch liệt cả nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể bắt tay giảng hòa.
Đại kiếm sĩ mà còn như vậy, huống chi là một kẻ vừa mới đạt tới sơ kỳ của cấp chín.
"Nếu ngươi đã một lòng muốn chết, thế thì đừng trách bọn ta không biết thương hương tiếc ngọc." Hai người kia tâm ý tương thông, đồng thời nở nụ cười lạnh, không chút lưu tình triển khai kiếm thế đâm thẳng về phía Mộc Hàn Yên.
Hai ông ta đã đi theo Khương Trung Thiên nhiều năm, không biết đã tận mắt chứng kiến bao nhiêu thiếu nữ mơn mởn bị Khương Trung Thiên hành hạ đến chết, hai ông ta làm gì còn chút ý niệm thương hương tiếc ngọc nào.
Trông thấy bóng dáng mảnh mai của Mộc Hàn Yên bị cuốn vào trong cơn mưa kiếm dữ dội, thậm chí trong lòng hai ông ta còn dấy lên một cảm giác sung sướng khó tả.
Nhưng rất nhanh sau đó, hai ông ta đã phát hiện bản thân sai lầm rồi.
Bước chân của Mộc Hàn Yên khẽ di chuyển, thoắt sang trái rồi lại thoắt sang phải, thoắt tiến về đằng trước thoắt lùi về đằng sau, bóng dáng nàng lay động như ma quỷ, lúc thì nhanh như gió lốc, lúc thì vững vàng như núi Nguy. Tuy kiếm quang xẹt nhanh lia lịa quanh người nàng, nhưng lại không cách nào làm nàng bị thương dù chỉ là một cọng tóc.
Còn bóng dáng của nàng, cũng càng lúc càng tới gần hai ông ta.
Tình cảnh này, cho dù là lúc đối mặt với Đại kiếm sĩ hai ông ta cũng chưa từng trải qua, cả Khương Cao Đức và Khương Tín Lễ đều cảm thấy vô cùng bất an.
"Giết!" Hai người đồng thời hét lên, dồn toàn bộ sức lực để tấn công, phóng ra hàng ngàn hàng vạn lưỡi kiếm quang tấn công Mộc Hàn Yên.
Đây rõ ràng là kiếm thế tìm đường sống trong chỗ chết, không thành công cũng thành nhân. Nhưng hai ông ta không còn lựa chọn nào khác, kỹ thuật hợp kiếm công kích dữ dội như vũ bão này chính là chỗ dựa lớn nhất của hai ông ta, nếu để mặc Mộc Hàn Yên phá giải được kỹ thuật hợp kiếm công kích như thế này thì hai ông ta chết là cái chắc.
"Giết!" Từ trong miệng Mộc Hàn Yên cũng nhẹ nhàng thốt ra một tiếng.
Trong màn đêm mông lung, có một tia sáng màu bạc lướt qua, giống như sương lạnh tuyết bay, rét thấu xương, lại giống như sấm chớp, sắc bén không gì bằng.
Trong phút chốc, dường như không khí đều ngưng tụ lại, trở nên lạnh giá.
Từng đóa hoa máu đỏ tươi nở rộ, lộ ra vẻ quỷ dị mà đẹp đến thê lương.
Ba bóng người lướt qua nhau, Mộc Hàn Yên thoáng ngừng bước, nhưng trong khoảnh khắc, y phục trên người nàng đã bị máu tươi nhuộm đỏ hoàn toàn.
Còn Khương Cao Đức và Khương Tín Lễ thì vẫn đứng ngơ ngẩn bất động hồi lâu như thể chết đứng, một lúc lâu sau, mới thấy một dòng máu tươi bắn phụt ra từ yết hầu của hai ông ta.
Hai người đó đã dốc toàn lực để tìm đường sống trong chỗ chết, cuối cùng cũng để lại vô số vết thương trên người Mộc Hàn Yên. Nhưng kiếm của Mộc Hàn Yên lại vô tình cướp đi mạng sống của hai ông ta.
"Kiếm quá tàn nhẫn!" Hai ông ta nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Mộc Hàn Yên và cả nét lạnh lùng trong ánh mắt nàng, không cam lòng mà ngã vật xuống đất.
Nói đúng ra thì thực lực của Khương Cao Đức và Khương Tín Lễ so ra vẫn kém hơn Khương Nhân Nghĩa một chút, nhưng hai ông ta là huynh đệ ruột thịt, chiêu sở trường nhất vẫn là kỹ thuật hợp kiếm công kích.
Trận Huyễn Kiếm Thuật dữ dội như vũ bão đã được triển khai, uy lực mạnh hơn Khương Nhân Nghĩa gấp nhiều lần, thậm chí có thể sánh ngang với một Đại kiếm sĩ thực lực hơi yếu.
Cũng may, tuy Mộc Hàn Yên vẫn chưa có được thực lực của Đại kiếm sĩ nhưng nàng đã từng được lĩnh hội kỹ thuật hợp kiếm công kích của hai ông ta rồi.
Thân hình Mộc Hàn Yên khẽ động, nàng chìm vào trong cơn mưa kiếm dữ dội kia.
"Nàng ta đang làm gì vậy, muốn tìm cái chết sao?" Nhìn thấy cử động của Mộc Hàn Yên, trong lòng Khương Cao Đức và Khương Tín Lễ đều cảm thấy ngỡ ngàng.
Hai ông ta có lòng tin tuyệt đối vào kỹ thuật hợp kiếm công kích này. Từ thân pháp của Mộc Hàn Yên, không khó để hai ông ta nhận ra thực lực kiếm sĩ cấp chín của nàng. Độ tuổi này, thực lực này, thêm vào đó là dung nhan diễm lệ tuyệt trần kia, đời này hai ông ta vẫn chưa từng gặp ai giống như vậy.
Nhưng điều này vẫn chưa đủ làm vốn liếng để đối chọi với hai ông ta. Hai ông ta đã từng quyết chiến với một cao thủ cấp bậc Đại kiếm sĩ, nếu như một đấu một thì hai ông ta đều không phải địch thủ của đối phương, nhưng đến cuối cùng, đối phương cũng phải bó tay chịu thua trước kỹ thuật hợp kiếm công kích này của hai ông ta. Đôi bên quyết chiến kịch liệt cả nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể bắt tay giảng hòa.
Đại kiếm sĩ mà còn như vậy, huống chi là một kẻ vừa mới đạt tới sơ kỳ của cấp chín.
"Nếu ngươi đã một lòng muốn chết, thế thì đừng trách bọn ta không biết thương hương tiếc ngọc." Hai người kia tâm ý tương thông, đồng thời nở nụ cười lạnh, không chút lưu tình triển khai kiếm thế đâm thẳng về phía Mộc Hàn Yên.
Hai ông ta đã đi theo Khương Trung Thiên nhiều năm, không biết đã tận mắt chứng kiến bao nhiêu thiếu nữ mơn mởn bị Khương Trung Thiên hành hạ đến chết, hai ông ta làm gì còn chút ý niệm thương hương tiếc ngọc nào.
Trông thấy bóng dáng mảnh mai của Mộc Hàn Yên bị cuốn vào trong cơn mưa kiếm dữ dội, thậm chí trong lòng hai ông ta còn dấy lên một cảm giác sung sướng khó tả.
Nhưng rất nhanh sau đó, hai ông ta đã phát hiện bản thân sai lầm rồi.
Bước chân của Mộc Hàn Yên khẽ di chuyển, thoắt sang trái rồi lại thoắt sang phải, thoắt tiến về đằng trước thoắt lùi về đằng sau, bóng dáng nàng lay động như ma quỷ, lúc thì nhanh như gió lốc, lúc thì vững vàng như núi Nguy. Tuy kiếm quang xẹt nhanh lia lịa quanh người nàng, nhưng lại không cách nào làm nàng bị thương dù chỉ là một cọng tóc.
Còn bóng dáng của nàng, cũng càng lúc càng tới gần hai ông ta.
Tình cảnh này, cho dù là lúc đối mặt với Đại kiếm sĩ hai ông ta cũng chưa từng trải qua, cả Khương Cao Đức và Khương Tín Lễ đều cảm thấy vô cùng bất an.
"Giết!" Hai người đồng thời hét lên, dồn toàn bộ sức lực để tấn công, phóng ra hàng ngàn hàng vạn lưỡi kiếm quang tấn công Mộc Hàn Yên.
Đây rõ ràng là kiếm thế tìm đường sống trong chỗ chết, không thành công cũng thành nhân. Nhưng hai ông ta không còn lựa chọn nào khác, kỹ thuật hợp kiếm công kích dữ dội như vũ bão này chính là chỗ dựa lớn nhất của hai ông ta, nếu để mặc Mộc Hàn Yên phá giải được kỹ thuật hợp kiếm công kích như thế này thì hai ông ta chết là cái chắc.
"Giết!" Từ trong miệng Mộc Hàn Yên cũng nhẹ nhàng thốt ra một tiếng.
Trong màn đêm mông lung, có một tia sáng màu bạc lướt qua, giống như sương lạnh tuyết bay, rét thấu xương, lại giống như sấm chớp, sắc bén không gì bằng.
Trong phút chốc, dường như không khí đều ngưng tụ lại, trở nên lạnh giá.
Từng đóa hoa máu đỏ tươi nở rộ, lộ ra vẻ quỷ dị mà đẹp đến thê lương.
Ba bóng người lướt qua nhau, Mộc Hàn Yên thoáng ngừng bước, nhưng trong khoảnh khắc, y phục trên người nàng đã bị máu tươi nhuộm đỏ hoàn toàn.
Còn Khương Cao Đức và Khương Tín Lễ thì vẫn đứng ngơ ngẩn bất động hồi lâu như thể chết đứng, một lúc lâu sau, mới thấy một dòng máu tươi bắn phụt ra từ yết hầu của hai ông ta.
Hai người đó đã dốc toàn lực để tìm đường sống trong chỗ chết, cuối cùng cũng để lại vô số vết thương trên người Mộc Hàn Yên. Nhưng kiếm của Mộc Hàn Yên lại vô tình cướp đi mạng sống của hai ông ta.
"Kiếm quá tàn nhẫn!" Hai ông ta nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Mộc Hàn Yên và cả nét lạnh lùng trong ánh mắt nàng, không cam lòng mà ngã vật xuống đất.
/297
|