Editor: Nguyetmai
"Chúng ta đã quen biết nhiều năm, có chuyện gì xin Tam trưởng lão cứ nói đừng ngại." Khúc Sơn Linh nói.
"Chuyện là thế này, một chi Mộc gia này của ta, đến đời các cháu thì nam đinh đông hơn, có tất cả sáu đứa cháu, trong đó năm nam một nữ, ta muốn nhờ Khúc Đại sư xem giúp trong số năm đứa cháu trai một đứa cháu gái đó, tương lai đứa nào sẽ có tiền đồ hơn." Tam trưởng lão nói.
Khúc Sơn Linh nghe nói vậy liền hiểu ra vấn đề, đừng thấy Mộc gia của thành Hắc Thạch là gia đình quyền thế, nhưng Tam trưởng lão chỉ là một chi trong số đó thôi, của cải cũng có giới hạn. Mộc gia là thế gia tu luyện, có tiền đồ hay không tất nhiên phải xem tu luyện, mà tu luyện thì lại gắn liền với các loại tài nguyên.
Nếu như chia đều tài nguyên cho mỗi người, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu hao hết gia sản, mà còn chẳng chăm lo tốt được cho một ai trong số sáu người đó, nếu như có thể chọn ra người ưu tú thì rất có hy vọng bồi dưỡng ra được người thừa kế ưu tú nhất.
Tất nhiên, người ưu tú nhất sẽ có được phần lớn tài nguyên, những người còn lại thì xác định là không có ngày thành công.
Vạn vật trên đời đều trải qua sự lựa chọn của tự nhiên, kẻ mạnh sẽ tồn tại, kẻ yếu sẽ bị đào thải, đây không chỉ là quy luật của tự nhiên mà còn là quy luật của thế gia, chính là dựa vào quy luật gần như tàn khốc này mà các gia tộc lớn ở đại lục Thánh Đình mới được tiếp nối phát triển qua hàng ngàn hàng vạn năm.
"Được thôi, hãy gọi bọn họ đến đây, để lão phu xem thử." Khúc Đại sư sảng khoái nói. Trong lòng ông ta lặng lẽ tiếc nuối, tiếc rằng không biết trước Tam trưởng lão có thỉnh cầu như thế này, nếu không đã tiếp xúc với mấy tiểu bối đó trước, âm thầm chỉ điểm vài câu, còn có thể kiếm được một khoản, bây giờ có nói gì thì cũng muộn rồi, nhưng lại không tiện từ chối.
"Vậy thì xin đa tạ Khúc Đại sư." Tam trưởng lão vui mừng, nói với một người hầu: "Hãy gọi các công tử và tiểu thư ra đây."
Một lúc sau, mấy người trẻ tuổi nối đuôi nhau đi vào, bọn họ đã biết trước rằng hôm nay gia gia mở tiệc mời khách quý, nghe nói còn là một vị thế ngoại cao nhân nào đó, cho nên tâm trạng hơi căng thẳng mà cũng có một chút mong đợi khó diễn tả.
"Vị này chính là tiền bối cao nhân Khúc Đại sư mà trước đây ta đã nói với các con, thuật chiêm tinh của ông ấy xuất quỷ nhập thần, năm đó nhờ có Khúc Đại sư và sư tôn của ông ấy chỉ điểm nên ta mới nhiều lần tránh được kiếp nạn, nếu không thì đã chết ở dãy núi Long Nham từ lâu rồi." Tam trưởng lão giới thiệu.
"Bái kiến Khúc Đại sư, bái kiến Khúc Đại sư..." Mấy tiểu bối bày tỏ thái độ ngưỡng mộ, cung kính hành lễ với Khúc Sơn Linh.
"Đa tạ Khúc Đại sư trước đây đã có ơn cứu mạng gia tổ, vãn bối Mộc Hoài Đông cảm kích vô cùng." Người thanh niên dẫn đầu liền nói tiếp.
Người thanh niên này tên là Mộc Hoài Đông, là trưởng tôn của Tam trưởng lão, năm nay mười tám tuổi. Tư chất tu luyện của hắn ta không tệ, đầu óc cũng thông minh, dáng dấp cũng khá, hơn nữa lại là cháu lớn nhất, vì thế trước nay vẫn có chút kiêu ngạo.
Có điều lần này hắn ta tiến đến đứng trước mặt Khúc Sơn Linh, tuy trong lòng có kiêu căng nhưng lại rất chừng mực, càng thể hiện ra được sự phong độ, thân là con cháu thế gia, ung dung khí thế mà lại không kiêu căng hợm hĩnh.
"Miễn lễ, miễn lễ, những chuyện đã qua thì không cần nhắc nhiều nữa." Khúc Sơn Linh nhìn Mộc Hoài Đông rất vừa mắt, trong lòng thầm nghĩ: Nếu như không xảy ra vấn đề gì thì Tam trưởng lão nên để cho hắn ta kế thừa gia nghiệp. Tất nhiên rồi, trên đời này chuyện bất ngờ gì cũng có thể xảy ra, trước mắt mà nói điều bất ngờ lớn nhất chính là bản thân mình.
Không biết tiểu tử này có biết điều hay không, nếu như hắn ta biết điều thì có thể thêu hoa trên gấm, giúp hắn ta một tay, nếu như hắn ta không biết điều thì để cứ hắn ta lãng phí công sức của mình.
Vì thế mới nói lão già lừa đảo Khúc Sơn Linh này, trước nay cũng chẳng phải là hạng người tốt đẹp gì.
"Các ngươi đều biết mục đích Tam trưởng lão gọi các ngươi đến đây rồi chứ, lão phu bất tài, dựa vào thuật chiêm tinh mà có chút danh tiếng, hôm nay sẽ xem giúp cho các ngươi một quẻ." Khúc Sơn Linh kho khan một tiếng, hắng giọng nói. Lúc nói chuyện ánh mắt ông ta lại nhìn về phía Mộc Hoài Đông.
"Chúng ta đã quen biết nhiều năm, có chuyện gì xin Tam trưởng lão cứ nói đừng ngại." Khúc Sơn Linh nói.
"Chuyện là thế này, một chi Mộc gia này của ta, đến đời các cháu thì nam đinh đông hơn, có tất cả sáu đứa cháu, trong đó năm nam một nữ, ta muốn nhờ Khúc Đại sư xem giúp trong số năm đứa cháu trai một đứa cháu gái đó, tương lai đứa nào sẽ có tiền đồ hơn." Tam trưởng lão nói.
Khúc Sơn Linh nghe nói vậy liền hiểu ra vấn đề, đừng thấy Mộc gia của thành Hắc Thạch là gia đình quyền thế, nhưng Tam trưởng lão chỉ là một chi trong số đó thôi, của cải cũng có giới hạn. Mộc gia là thế gia tu luyện, có tiền đồ hay không tất nhiên phải xem tu luyện, mà tu luyện thì lại gắn liền với các loại tài nguyên.
Nếu như chia đều tài nguyên cho mỗi người, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu hao hết gia sản, mà còn chẳng chăm lo tốt được cho một ai trong số sáu người đó, nếu như có thể chọn ra người ưu tú thì rất có hy vọng bồi dưỡng ra được người thừa kế ưu tú nhất.
Tất nhiên, người ưu tú nhất sẽ có được phần lớn tài nguyên, những người còn lại thì xác định là không có ngày thành công.
Vạn vật trên đời đều trải qua sự lựa chọn của tự nhiên, kẻ mạnh sẽ tồn tại, kẻ yếu sẽ bị đào thải, đây không chỉ là quy luật của tự nhiên mà còn là quy luật của thế gia, chính là dựa vào quy luật gần như tàn khốc này mà các gia tộc lớn ở đại lục Thánh Đình mới được tiếp nối phát triển qua hàng ngàn hàng vạn năm.
"Được thôi, hãy gọi bọn họ đến đây, để lão phu xem thử." Khúc Đại sư sảng khoái nói. Trong lòng ông ta lặng lẽ tiếc nuối, tiếc rằng không biết trước Tam trưởng lão có thỉnh cầu như thế này, nếu không đã tiếp xúc với mấy tiểu bối đó trước, âm thầm chỉ điểm vài câu, còn có thể kiếm được một khoản, bây giờ có nói gì thì cũng muộn rồi, nhưng lại không tiện từ chối.
"Vậy thì xin đa tạ Khúc Đại sư." Tam trưởng lão vui mừng, nói với một người hầu: "Hãy gọi các công tử và tiểu thư ra đây."
Một lúc sau, mấy người trẻ tuổi nối đuôi nhau đi vào, bọn họ đã biết trước rằng hôm nay gia gia mở tiệc mời khách quý, nghe nói còn là một vị thế ngoại cao nhân nào đó, cho nên tâm trạng hơi căng thẳng mà cũng có một chút mong đợi khó diễn tả.
"Vị này chính là tiền bối cao nhân Khúc Đại sư mà trước đây ta đã nói với các con, thuật chiêm tinh của ông ấy xuất quỷ nhập thần, năm đó nhờ có Khúc Đại sư và sư tôn của ông ấy chỉ điểm nên ta mới nhiều lần tránh được kiếp nạn, nếu không thì đã chết ở dãy núi Long Nham từ lâu rồi." Tam trưởng lão giới thiệu.
"Bái kiến Khúc Đại sư, bái kiến Khúc Đại sư..." Mấy tiểu bối bày tỏ thái độ ngưỡng mộ, cung kính hành lễ với Khúc Sơn Linh.
"Đa tạ Khúc Đại sư trước đây đã có ơn cứu mạng gia tổ, vãn bối Mộc Hoài Đông cảm kích vô cùng." Người thanh niên dẫn đầu liền nói tiếp.
Người thanh niên này tên là Mộc Hoài Đông, là trưởng tôn của Tam trưởng lão, năm nay mười tám tuổi. Tư chất tu luyện của hắn ta không tệ, đầu óc cũng thông minh, dáng dấp cũng khá, hơn nữa lại là cháu lớn nhất, vì thế trước nay vẫn có chút kiêu ngạo.
Có điều lần này hắn ta tiến đến đứng trước mặt Khúc Sơn Linh, tuy trong lòng có kiêu căng nhưng lại rất chừng mực, càng thể hiện ra được sự phong độ, thân là con cháu thế gia, ung dung khí thế mà lại không kiêu căng hợm hĩnh.
"Miễn lễ, miễn lễ, những chuyện đã qua thì không cần nhắc nhiều nữa." Khúc Sơn Linh nhìn Mộc Hoài Đông rất vừa mắt, trong lòng thầm nghĩ: Nếu như không xảy ra vấn đề gì thì Tam trưởng lão nên để cho hắn ta kế thừa gia nghiệp. Tất nhiên rồi, trên đời này chuyện bất ngờ gì cũng có thể xảy ra, trước mắt mà nói điều bất ngờ lớn nhất chính là bản thân mình.
Không biết tiểu tử này có biết điều hay không, nếu như hắn ta biết điều thì có thể thêu hoa trên gấm, giúp hắn ta một tay, nếu như hắn ta không biết điều thì để cứ hắn ta lãng phí công sức của mình.
Vì thế mới nói lão già lừa đảo Khúc Sơn Linh này, trước nay cũng chẳng phải là hạng người tốt đẹp gì.
"Các ngươi đều biết mục đích Tam trưởng lão gọi các ngươi đến đây rồi chứ, lão phu bất tài, dựa vào thuật chiêm tinh mà có chút danh tiếng, hôm nay sẽ xem giúp cho các ngươi một quẻ." Khúc Sơn Linh kho khan một tiếng, hắng giọng nói. Lúc nói chuyện ánh mắt ông ta lại nhìn về phía Mộc Hoài Đông.