Editor: Nguyetmai
Nghe nói vậy, Tam trưởng lão hơi ngẩn người ra, ông ta không hề nói trước với đám người Mộc Hoài Đông tình hình cụ thể, chính vì sợ bọn họ sẽ có ý gì khác, nhưng sao lại để Khúc Sơn Linh nói ra trước rồi. Ông ta đâu có biết rằng Khúc Sơn Linh chủ động mở lời chính vì muốn để bọn họ có ý đồ, nếu không có ý đồ thì ông ta đi đâu để kiếm lợi lộc.
Mấy người thanh niên kia cũng bị bất ngờ, những người khác ngay sau đó đều biểu lộ thái độ kinh ngạc, lo lắng hoặc kích động, chỉ có Mộc Hoài Đông không hề biểu lộ điều gì, nhưng mắt lại nhìn thẳng vào Khúc Sơn Linh, âm thầm nháy mắt một cái.
Quả nhiên mình không nhìn nhầm, tiểu tử này rất hiểu chuyện, xem ra chắc chắn kiếm được món hời rồi. Khúc Sơn Linh mừng rỡ trong lòng, tuy Tam trưởng lão cũng ra đòn khiến ông ta trở tay không kịp nhưng món hời nên kiếm thì chung quy vẫn khó mà rơi mất được.
"Các ngươi cũng không cần lo lắng, tuy rằng thuật chiêm tinh là quan sát dự đoán thiên cơ, nhưng trăng có lúc tròn lúc khuyết, thiên cơ vô thường, số mệnh của các ngươi rốt cuộc vẫn là do chính bản thân các ngươi nắm trong tay." Khúc Sơn Linh tâm trạng vui vẻ, nét mặt hiền từ nói. Ừ, điệu bộ rất cao nhân nhưng cũng rất lừa đảo.
"Vâng, vâng, chúng ta biết rồi." Mấy người thanh niên kia đều thấy nhẹ nhõm hơn một chút, gật đầu trả lời lia lịa.
"Thế này đi, hãy bắt đầu từ người nhỏ tuổi nhất." Khúc Sơn Linh nói xong, đưa tay ra.
Người thiếu nữ nhìn trạc tuổi Mộc Nam, thực ra cũng chỉ lớn ba tháng bước đến phía trước, đưa tay cho Khúc Sơn Linh nắm lấy.
Những thầy chiêm tinh ở đại lục Thánh Đình nói nhiều thì không nhiều, nói ít cũng không phải là ít, mỗi thầy chiêm tinh đều có bí quyết gia truyền của mình, còn chia làm rất nhiều phe phái.
Nhìn xương đoán tướng chính là một trong số đó, dùng tướng vị thiên tinh kết hợp với dáng vẻ khung xương để đoán số mệnh của một người, đây cũng là một kiểu thuật chiêm tinh khá thường gặp, vì thế người thiếu nữ kia cũng đã từng thấy qua nên biết phải làm thế nào.
Khúc Sơn Linh nắm lấy tay thiếu nữ, ngón tay khe khẽ động đậy, thiếu nữ hơi nghi ngờ nhìn ông ta một cái, chỉ nghĩ rằng đây là cách xem bói tướng xương nên không nghĩ nhiều, cũng không có bất cứ phản ứng dư thừa nào khác.
Khúc Sơn Linh thầm cảm thấy thất vọng, vừa rồi ngón tay ông ta hơi động đậy là có hàm ý, đây là thủ thuật của thương nhân khi giao dịch mà không muốn để cho người ngoài biết, ông ta làm vậy là để nhắc nhở thiếu nữ kia một chút. Dù sao bây giờ ông ta cũng đang có món hàng hiếm chỉ chờ giá lên cao để kiếm lợi, không thể đặt hết số bảo bối này vào một mình Mộc Hoài Đông được, chỉ cần ai trả giá cao là sẽ giúp người ấy.
Tiếc là thiếu nữ đó hình như hoàn toàn không hiểu gì, hoặc là căn bản không có ý gì khác nên không hề phản ứng.
"Mệnh thuộc thất hỏa, vinh hoa trời ban, số mệnh tốt, số mệnh tốt đấy. Nếu như sinh là nam nhi thì nhất định nổi danh khắp vùng, cho dù là thân nữ nhi cũng sẽ có số vượng phu, con cháu phú quý." Khúc Sơn Linh giấu đi nỗi thất vọng trong lòng, giả vờ tỏ ra vui mừng.
"Cảm ơn Khúc Đại sư, cảm ơn Khúc Đại sư." Thiếu nữ đó rõ ràng không có ý chí gì lớn, chỉ mong muốn được gả cho một gia đình tốt, vừa nghe nói có số vượng phu, con cháu phú quý đã vô cùng vui vẻ.
"Vậy thì có điểm nào không tốt không?" Tuy Tam trưởng lão tính tình hơi cố chấp nhưng vẫn luôn yêu thương các cháu hết mực, nghe câu nói đó cũng rất vui mừng nên lại hỏi tiếp.
"Khoảng chừng bốn mươi tuổi sẽ có bệnh nặng, hãy nhớ phải lo tốt công việc gia đình, đừng chạy ngược chạy xuôi là được." Lão lừa đảo họ Khúc thuận miệng bịa thêm một chút. Thiếu nữ đó nhìn cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, đợi nàng ta bốn mươi tuổi thì cũng đã là chuyện của hai mươi tư, hai mươi lăm năm nữa, lúc đó khế ước bán thân hai mươi năm cũng đã hết hạn rồi, người cũng chẳng còn ở thành Hắc Thạch nữa, nói bừa vài câu cũng đâu có vấn đề gì.
Không hổ là lão thầy bói lừa đảo già đời, đến lúc này vẫn còn nhớ đến khế ước bán thân hai mươi năm, kỹ thuật phủi mông này đúng là đã được tôi luyện thành thục.
Nghe nói vậy, Tam trưởng lão hơi ngẩn người ra, ông ta không hề nói trước với đám người Mộc Hoài Đông tình hình cụ thể, chính vì sợ bọn họ sẽ có ý gì khác, nhưng sao lại để Khúc Sơn Linh nói ra trước rồi. Ông ta đâu có biết rằng Khúc Sơn Linh chủ động mở lời chính vì muốn để bọn họ có ý đồ, nếu không có ý đồ thì ông ta đi đâu để kiếm lợi lộc.
Mấy người thanh niên kia cũng bị bất ngờ, những người khác ngay sau đó đều biểu lộ thái độ kinh ngạc, lo lắng hoặc kích động, chỉ có Mộc Hoài Đông không hề biểu lộ điều gì, nhưng mắt lại nhìn thẳng vào Khúc Sơn Linh, âm thầm nháy mắt một cái.
Quả nhiên mình không nhìn nhầm, tiểu tử này rất hiểu chuyện, xem ra chắc chắn kiếm được món hời rồi. Khúc Sơn Linh mừng rỡ trong lòng, tuy Tam trưởng lão cũng ra đòn khiến ông ta trở tay không kịp nhưng món hời nên kiếm thì chung quy vẫn khó mà rơi mất được.
"Các ngươi cũng không cần lo lắng, tuy rằng thuật chiêm tinh là quan sát dự đoán thiên cơ, nhưng trăng có lúc tròn lúc khuyết, thiên cơ vô thường, số mệnh của các ngươi rốt cuộc vẫn là do chính bản thân các ngươi nắm trong tay." Khúc Sơn Linh tâm trạng vui vẻ, nét mặt hiền từ nói. Ừ, điệu bộ rất cao nhân nhưng cũng rất lừa đảo.
"Vâng, vâng, chúng ta biết rồi." Mấy người thanh niên kia đều thấy nhẹ nhõm hơn một chút, gật đầu trả lời lia lịa.
"Thế này đi, hãy bắt đầu từ người nhỏ tuổi nhất." Khúc Sơn Linh nói xong, đưa tay ra.
Người thiếu nữ nhìn trạc tuổi Mộc Nam, thực ra cũng chỉ lớn ba tháng bước đến phía trước, đưa tay cho Khúc Sơn Linh nắm lấy.
Những thầy chiêm tinh ở đại lục Thánh Đình nói nhiều thì không nhiều, nói ít cũng không phải là ít, mỗi thầy chiêm tinh đều có bí quyết gia truyền của mình, còn chia làm rất nhiều phe phái.
Nhìn xương đoán tướng chính là một trong số đó, dùng tướng vị thiên tinh kết hợp với dáng vẻ khung xương để đoán số mệnh của một người, đây cũng là một kiểu thuật chiêm tinh khá thường gặp, vì thế người thiếu nữ kia cũng đã từng thấy qua nên biết phải làm thế nào.
Khúc Sơn Linh nắm lấy tay thiếu nữ, ngón tay khe khẽ động đậy, thiếu nữ hơi nghi ngờ nhìn ông ta một cái, chỉ nghĩ rằng đây là cách xem bói tướng xương nên không nghĩ nhiều, cũng không có bất cứ phản ứng dư thừa nào khác.
Khúc Sơn Linh thầm cảm thấy thất vọng, vừa rồi ngón tay ông ta hơi động đậy là có hàm ý, đây là thủ thuật của thương nhân khi giao dịch mà không muốn để cho người ngoài biết, ông ta làm vậy là để nhắc nhở thiếu nữ kia một chút. Dù sao bây giờ ông ta cũng đang có món hàng hiếm chỉ chờ giá lên cao để kiếm lợi, không thể đặt hết số bảo bối này vào một mình Mộc Hoài Đông được, chỉ cần ai trả giá cao là sẽ giúp người ấy.
Tiếc là thiếu nữ đó hình như hoàn toàn không hiểu gì, hoặc là căn bản không có ý gì khác nên không hề phản ứng.
"Mệnh thuộc thất hỏa, vinh hoa trời ban, số mệnh tốt, số mệnh tốt đấy. Nếu như sinh là nam nhi thì nhất định nổi danh khắp vùng, cho dù là thân nữ nhi cũng sẽ có số vượng phu, con cháu phú quý." Khúc Sơn Linh giấu đi nỗi thất vọng trong lòng, giả vờ tỏ ra vui mừng.
"Cảm ơn Khúc Đại sư, cảm ơn Khúc Đại sư." Thiếu nữ đó rõ ràng không có ý chí gì lớn, chỉ mong muốn được gả cho một gia đình tốt, vừa nghe nói có số vượng phu, con cháu phú quý đã vô cùng vui vẻ.
"Vậy thì có điểm nào không tốt không?" Tuy Tam trưởng lão tính tình hơi cố chấp nhưng vẫn luôn yêu thương các cháu hết mực, nghe câu nói đó cũng rất vui mừng nên lại hỏi tiếp.
"Khoảng chừng bốn mươi tuổi sẽ có bệnh nặng, hãy nhớ phải lo tốt công việc gia đình, đừng chạy ngược chạy xuôi là được." Lão lừa đảo họ Khúc thuận miệng bịa thêm một chút. Thiếu nữ đó nhìn cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, đợi nàng ta bốn mươi tuổi thì cũng đã là chuyện của hai mươi tư, hai mươi lăm năm nữa, lúc đó khế ước bán thân hai mươi năm cũng đã hết hạn rồi, người cũng chẳng còn ở thành Hắc Thạch nữa, nói bừa vài câu cũng đâu có vấn đề gì.
Không hổ là lão thầy bói lừa đảo già đời, đến lúc này vẫn còn nhớ đến khế ước bán thân hai mươi năm, kỹ thuật phủi mông này đúng là đã được tôi luyện thành thục.