Editor: Nguyetmai
"Đến lượt ta rồi, đến lượt ta rồi!" Một thiếu niên mập mạp vui vẻ tiến lên phía trước, đưa tay ra.
Khúc Sơn Linh đưa tay ra nắm lấy tay hắn theo quy tắc cũ, lặng lẽ chỉ điểm một cái, đáng tiếc rằng thiếu niên này quá hiếu kỳ về thuật chiêm tinh nên căn bản không chú ý đến động tác nhỏ của ông ta, cũng không hề phản ứng gì lại.
"Ừ, mệnh thuộc nước vách tường, gặp gian khó sẽ tự vượt qua được, cũng là số mệnh cả đời bình an. Có thể sẽ gặp kiếp nạn nhỏ năm ba mươi tám tuổi, không nên đi về phía Tây." Khúc Sơn Linh không hứng thú gì với hắn nên thuận miệng nói.
"Thế nào gọi là mệnh thuộc nước vách tường, câu này có nghĩa là gì?" Thiếu niên đó cảm thấy quẻ này Khúc Đại sư xem nhanh quá, vẫn chưa thỏa lòng hiếu kỳ nên hứng khởi hỏi tiếp.
"Không được vô lễ, đây là thiên cơ, thiên cơ có thể tiết lộ dễ dàng hay sao?" Tam trưởng lão khiển trách.
Khúc Sơn Linh cũng không hứng thú phí lời với hắn, rõ ràng ông ta đã tiết lộ thiên cơ rồi, đầu ngón tay liên tục động đậy mấy lần, tên tiểu tử mập này lại ồn ào giống như không hiểu, thực sự khiến người ta thất vọng.
Tiếp sau đó, mấy người thiếu niên lần lượt tiến lên, đáng tiếc, không một ai có thể hiểu được ám thị của Khúc Sơn Linh.
Tuy Khúc Sơn Linh thất vọng nhưng cũng không tuyệt vọng, mặc dù ý tưởng chờ được giá của ông ta không thể thành hiện thực, nhưng chẳng phải vẫn còn một Mộc Hoài Đông hay sao? Bây giờ ông ta vẫn chưa biết phản ứng của những người khác, tự mình vẫn có thể kiếm một món hời lớn từ hắn ta.
Cuối cùng cũng đến lượt Mộc Hoài Đông.
Quả nhiên đúng như Khúc Sơn Linh đã nghĩ, ông ta mới động nhẹ ngón tay, Mộc Hoài Đông lập tức phản ứng đáp trả, đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Ba nghìn lượng, hơi ít một chút! Khúc Sơn Linh đưa ngón tay trỏ, lắc lắc vài cái.
Mộc Hoài Đông ngoắc tay, lại thêm một mã nữa.
Năm nghìn lượng? Không ngờ tiểu tử này cũng có chút giá trị đấy? Có điều, với của cải nhà Tam trưởng lão thì năm nghìn lượng chắc không ăn nhằm gì, Khúc Sơn Linh lại xua xua ngón tay.
Tám nghìn lượng! Nhìn bộ dạng của Mộc Hoài Đông dường như hơi do dự nhưng chắc vẫn chưa đến giới hạn cuối cùng.
Khúc Sơn Linh tiếp tục ra giá không giới hạn.
Một vạn lượng! Chắc cũng tàm tạm, tuy là trưởng tôn nhưng dù sao cũng chưa kế thừa gia nghiệp, một vạn lượng chắc đã là giới hạn cuối cùng rồi. Khúc Sơn Linh chuẩn bị thu được món hời.
"Lý giải về mệnh này, tốt, tốt đấy…" Khúc Sơn Linh gật gù đắc ý, nói với vẻ mặt cảm khái, dường như lý giải về mệnh của Mộc Hoài Đông vô cùng tốt, thật ra là một vạn lượng kia vô cùng tốt mới đúng.
Vẻ mặt Mộc Hoài Đông mừng rỡ, hai tai như dựng đứng lên vui vẻ.
Chỉ cần một câu nói tốt của ông ta thì địa vị của mình trong mắt tổ phụ sẽ cứ thế tăng vọt, sau này sẽ không còn huynh đệ tỷ muội nào có thể tranh giành địa vị với mình nữa.
"Ấy, Tiểu Lục đâu rồi?" Đột nhiên Tam trưởng lão nghi ngờ nói. Bây giờ ông ta mới phát hiện Mộc Nam lại không đến.
"Loại người tình nguyện làm những chuyện xấu đó có đến đây cũng làm mất mặt thôi nên con không gọi hắn đến." Mộc Hoài Đông nói.
Trong lời nói của hắn ta có phần oán hận, hắn ta tự thấy mình vốn là trưởng tôn, tư chất cũng không tệ, nếu như tổ phụ đồng ý ưu tiên giao tư liệu tu luyện của chi này cho hắn ta thì tu vi của hắn ta chưa chắc đã ở bậc dưới Mộc Phong. Nhưng mà tổ phụ luôn ưu ái cho Mộc Nam hơn, có gì tốt lúc nào cũng nghĩ cho hắn trước, khiến cho tu vi của hắn ta không hề tiến bộ được bao nhiêu, luôn đứng sau Mộc Phong một bậc.
Ngoài miệng hắn ta không nói nhưng thực ra hơi oán trách tổ phụ một chút, còn đối với Mộc Nam thì vừa ghen ghét vừa oán hận.
Mấy năm nay, hắn ta vẫn luôn âm thầm bành trướng thế lực của mình, chính vì không muốn từ bỏ quyền lực của chi này, không ít chi đã bị hắn ta mua chuộc, vì thế cũng biết Mộc Nam quá thân thiết với Mộc Hàn Yên nên khiến tổ phụ cảm thấy không hài lòng, thậm chí còn thất vọng vô cùng.
Vì thế trong trường hợp quan trọng như hôm nay, hắn ta cũng thuận theo tâm ý của tổ phụ, không bảo người hầu thông báo Mộc Nam đến đây.
"Đến lượt ta rồi, đến lượt ta rồi!" Một thiếu niên mập mạp vui vẻ tiến lên phía trước, đưa tay ra.
Khúc Sơn Linh đưa tay ra nắm lấy tay hắn theo quy tắc cũ, lặng lẽ chỉ điểm một cái, đáng tiếc rằng thiếu niên này quá hiếu kỳ về thuật chiêm tinh nên căn bản không chú ý đến động tác nhỏ của ông ta, cũng không hề phản ứng gì lại.
"Ừ, mệnh thuộc nước vách tường, gặp gian khó sẽ tự vượt qua được, cũng là số mệnh cả đời bình an. Có thể sẽ gặp kiếp nạn nhỏ năm ba mươi tám tuổi, không nên đi về phía Tây." Khúc Sơn Linh không hứng thú gì với hắn nên thuận miệng nói.
"Thế nào gọi là mệnh thuộc nước vách tường, câu này có nghĩa là gì?" Thiếu niên đó cảm thấy quẻ này Khúc Đại sư xem nhanh quá, vẫn chưa thỏa lòng hiếu kỳ nên hứng khởi hỏi tiếp.
"Không được vô lễ, đây là thiên cơ, thiên cơ có thể tiết lộ dễ dàng hay sao?" Tam trưởng lão khiển trách.
Khúc Sơn Linh cũng không hứng thú phí lời với hắn, rõ ràng ông ta đã tiết lộ thiên cơ rồi, đầu ngón tay liên tục động đậy mấy lần, tên tiểu tử mập này lại ồn ào giống như không hiểu, thực sự khiến người ta thất vọng.
Tiếp sau đó, mấy người thiếu niên lần lượt tiến lên, đáng tiếc, không một ai có thể hiểu được ám thị của Khúc Sơn Linh.
Tuy Khúc Sơn Linh thất vọng nhưng cũng không tuyệt vọng, mặc dù ý tưởng chờ được giá của ông ta không thể thành hiện thực, nhưng chẳng phải vẫn còn một Mộc Hoài Đông hay sao? Bây giờ ông ta vẫn chưa biết phản ứng của những người khác, tự mình vẫn có thể kiếm một món hời lớn từ hắn ta.
Cuối cùng cũng đến lượt Mộc Hoài Đông.
Quả nhiên đúng như Khúc Sơn Linh đã nghĩ, ông ta mới động nhẹ ngón tay, Mộc Hoài Đông lập tức phản ứng đáp trả, đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Ba nghìn lượng, hơi ít một chút! Khúc Sơn Linh đưa ngón tay trỏ, lắc lắc vài cái.
Mộc Hoài Đông ngoắc tay, lại thêm một mã nữa.
Năm nghìn lượng? Không ngờ tiểu tử này cũng có chút giá trị đấy? Có điều, với của cải nhà Tam trưởng lão thì năm nghìn lượng chắc không ăn nhằm gì, Khúc Sơn Linh lại xua xua ngón tay.
Tám nghìn lượng! Nhìn bộ dạng của Mộc Hoài Đông dường như hơi do dự nhưng chắc vẫn chưa đến giới hạn cuối cùng.
Khúc Sơn Linh tiếp tục ra giá không giới hạn.
Một vạn lượng! Chắc cũng tàm tạm, tuy là trưởng tôn nhưng dù sao cũng chưa kế thừa gia nghiệp, một vạn lượng chắc đã là giới hạn cuối cùng rồi. Khúc Sơn Linh chuẩn bị thu được món hời.
"Lý giải về mệnh này, tốt, tốt đấy…" Khúc Sơn Linh gật gù đắc ý, nói với vẻ mặt cảm khái, dường như lý giải về mệnh của Mộc Hoài Đông vô cùng tốt, thật ra là một vạn lượng kia vô cùng tốt mới đúng.
Vẻ mặt Mộc Hoài Đông mừng rỡ, hai tai như dựng đứng lên vui vẻ.
Chỉ cần một câu nói tốt của ông ta thì địa vị của mình trong mắt tổ phụ sẽ cứ thế tăng vọt, sau này sẽ không còn huynh đệ tỷ muội nào có thể tranh giành địa vị với mình nữa.
"Ấy, Tiểu Lục đâu rồi?" Đột nhiên Tam trưởng lão nghi ngờ nói. Bây giờ ông ta mới phát hiện Mộc Nam lại không đến.
"Loại người tình nguyện làm những chuyện xấu đó có đến đây cũng làm mất mặt thôi nên con không gọi hắn đến." Mộc Hoài Đông nói.
Trong lời nói của hắn ta có phần oán hận, hắn ta tự thấy mình vốn là trưởng tôn, tư chất cũng không tệ, nếu như tổ phụ đồng ý ưu tiên giao tư liệu tu luyện của chi này cho hắn ta thì tu vi của hắn ta chưa chắc đã ở bậc dưới Mộc Phong. Nhưng mà tổ phụ luôn ưu ái cho Mộc Nam hơn, có gì tốt lúc nào cũng nghĩ cho hắn trước, khiến cho tu vi của hắn ta không hề tiến bộ được bao nhiêu, luôn đứng sau Mộc Phong một bậc.
Ngoài miệng hắn ta không nói nhưng thực ra hơi oán trách tổ phụ một chút, còn đối với Mộc Nam thì vừa ghen ghét vừa oán hận.
Mấy năm nay, hắn ta vẫn luôn âm thầm bành trướng thế lực của mình, chính vì không muốn từ bỏ quyền lực của chi này, không ít chi đã bị hắn ta mua chuộc, vì thế cũng biết Mộc Nam quá thân thiết với Mộc Hàn Yên nên khiến tổ phụ cảm thấy không hài lòng, thậm chí còn thất vọng vô cùng.
Vì thế trong trường hợp quan trọng như hôm nay, hắn ta cũng thuận theo tâm ý của tổ phụ, không bảo người hầu thông báo Mộc Nam đến đây.