Translator: Nguyetmai
Mặc dù thực lực của hai bên chênh lệch nhau nhưng tay cầm kiếm của Mộc Hàn Yên vẫn vững chắc như cũ, không hề run rẩy, toàn bộ tinh thần đều dồn vào một nhát kiếm ấy.
Kiếm quang như điện, sát khí bức người, vượt rất xa tiêu chuẩn của một kiếm sĩ cấp một.
"Hự..." Âm thanh phát ra từ miệng của kẻ áo đen.
Hiển nhiên, chất lượng nhát kiếm này của Mộc Hàn Yên nằm ngoài dự đoán của hắn ta. Có phải đây là tên phế vật trời sinh đã tu luyện mười mấy năm nhưng chỉ là kiếm sĩ cấp một trong truyền thuyết kia không?
Tuy rằng nhát kiếm này không đủ uy lực, nhưng có thể nói góc độ xuất kiếm, thời cơ đều cực kỳ tinh xảo. Hắn ta nhớ lại những kiếm sĩ cấp sáu, thậm chí là cấp bảy đã chôn thân dưới kiếm của mình. Gạt bỏ sự chênh lệch về cảnh giới tu luyện sang một bên, chỉ nói đến kỹ thuật dùng kiếm và cách cầm kiếm thì những tên kia chỉ thế này là cùng!
Chỉ vì quá khinh địch, kẻ áo đen không hề chừa đường lui cho nhát kiếm vừa rồi, không kịp đỡ nữa rồi, hắn ta kinh ngạc thốt lên rồi xoay người, sau đó tung ra một chưởng.
Khác biệt giữa kiếm sĩ cấp mười và kiếm sĩ cấp một hoàn toàn rõ rệt. Nhờ ra tay bất ngờ, tuy một kiếm hung ác như rắn độc của Mộc Hàn Yên đâm xuyên qua vạt áo của đối phương nhưng không gây ra sát thương, còn cú chưởng mạnh mẽ của đối phương lại như một cái chùy vô hình to lớn đập vào lồng ngực của Mộc Hàn Yên.
Mộc Hàn Yên vô cùng tuyệt vọng, miệng phun ra từng ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả vạt áo trước của nàng trong nháy mắt.
"Thật không ngờ, Đại công tử bất tài của Mộc gia thành Hắc Thạch lại trốn kỹ được như vậy, xem ra ta không uổng công khi đến đây rồi." Kẻ áo đen xoay người lại, nói với giọng khàn khàn.
"Ngươi là ai? Kẻ nào phái ngươi đến đây?" Mộc Hàn Yên đứng lên một cách khó nhọc, cố gắng ưỡn ngực ra nhưng lại mất sức rồi ngã xuống.
Máu tràn ra theo khóe miệng, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, tầm nhìn mờ nhạt, chưởng vừa rồi gần như làm lục phủ ngũ tạng của nàng vỡ nát, vẫn còn sống đến lúc này và kiên trì hỏi được mấy câu đó khiến bản thân nàng cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Hỏi vậy thì có ý nghĩa gì không? Dù sao cũng là người sắp chết, vẫn nên để ta tiễn ngươi lên đường sớm một chút nhé!" Kẻ áo đen không trả lời câu hỏi của nàng, ánh mắt hắn ta thờ ơ, mũi kiếm hướng thẳng về phía lồng ngực nàng.
Thật sự vẫn quyết tâm giết người nhỉ! Ngay cả một kẻ bị thương sắp chết cũng không buông tha, Mộc Hàn Yên tự nghĩ vậy, đôi mắt lóe lên phản chiếu lại ánh sáng.
Từng chết một lần rồi, Mộc Hàn Yên không cam tâm chết một cách không rõ ràng lần nữa, nàng không nghĩ rằng bản thân còn có thể sống lại thêm một lần.
Tay của nàng vẫn nắm chặt lấy thanh kiếm dài, dùng hết sức lực cuối cùng đâm thẳng vào đối phương.
Chỉ cần còn một hơi thở, nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ, cho dù phải chết cùng hắn ta, nàng cũng sẽ chống lại đến cùng.
Trong mắt kẻ áo đen lộ ra nét cười lạnh lùng vô tình, vốn dĩ thực lực của hai người quá khác xa nhau, huống hồ cơ thể Mộc Hàn Yên còn đang bị trọng thương, nhát kiếm này chẳng có bao nhiêu sức lực trong mắt hắn ta, chẳng mạnh hơn đứa trẻ sáu tuổi bao nhiêu cả.
Hắn ta chẳng thèm coi nhát đâm của cây kiếm dài trong tay Mộc Hàn Yên ra gì, kiếm của hắn tiếp tục tiến gần vào lồng ngực của nàng.
Nhưng khi mũi kiếm chạm vào ngực Mộc Hàn Yên thì ngay lúc này...
"Keng", tiếng kim loại va vào nhau vang lên giòn tan, một ánh sáng màu bạc hiện ra trước ngực Mộc Hàn Yên, rực rỡ như dải ngân hà.
"Đây... Đây là…" Kẻ áo đen vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, biểu cảm đó giống như nhìn thấy chuyện gì lạ lùng lắm. Hắn ta không dám tin vào mắt chính mình.
Mặc dù thực lực của hai bên chênh lệch nhau nhưng tay cầm kiếm của Mộc Hàn Yên vẫn vững chắc như cũ, không hề run rẩy, toàn bộ tinh thần đều dồn vào một nhát kiếm ấy.
Kiếm quang như điện, sát khí bức người, vượt rất xa tiêu chuẩn của một kiếm sĩ cấp một.
"Hự..." Âm thanh phát ra từ miệng của kẻ áo đen.
Hiển nhiên, chất lượng nhát kiếm này của Mộc Hàn Yên nằm ngoài dự đoán của hắn ta. Có phải đây là tên phế vật trời sinh đã tu luyện mười mấy năm nhưng chỉ là kiếm sĩ cấp một trong truyền thuyết kia không?
Tuy rằng nhát kiếm này không đủ uy lực, nhưng có thể nói góc độ xuất kiếm, thời cơ đều cực kỳ tinh xảo. Hắn ta nhớ lại những kiếm sĩ cấp sáu, thậm chí là cấp bảy đã chôn thân dưới kiếm của mình. Gạt bỏ sự chênh lệch về cảnh giới tu luyện sang một bên, chỉ nói đến kỹ thuật dùng kiếm và cách cầm kiếm thì những tên kia chỉ thế này là cùng!
Chỉ vì quá khinh địch, kẻ áo đen không hề chừa đường lui cho nhát kiếm vừa rồi, không kịp đỡ nữa rồi, hắn ta kinh ngạc thốt lên rồi xoay người, sau đó tung ra một chưởng.
Khác biệt giữa kiếm sĩ cấp mười và kiếm sĩ cấp một hoàn toàn rõ rệt. Nhờ ra tay bất ngờ, tuy một kiếm hung ác như rắn độc của Mộc Hàn Yên đâm xuyên qua vạt áo của đối phương nhưng không gây ra sát thương, còn cú chưởng mạnh mẽ của đối phương lại như một cái chùy vô hình to lớn đập vào lồng ngực của Mộc Hàn Yên.
Mộc Hàn Yên vô cùng tuyệt vọng, miệng phun ra từng ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả vạt áo trước của nàng trong nháy mắt.
"Thật không ngờ, Đại công tử bất tài của Mộc gia thành Hắc Thạch lại trốn kỹ được như vậy, xem ra ta không uổng công khi đến đây rồi." Kẻ áo đen xoay người lại, nói với giọng khàn khàn.
"Ngươi là ai? Kẻ nào phái ngươi đến đây?" Mộc Hàn Yên đứng lên một cách khó nhọc, cố gắng ưỡn ngực ra nhưng lại mất sức rồi ngã xuống.
Máu tràn ra theo khóe miệng, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, tầm nhìn mờ nhạt, chưởng vừa rồi gần như làm lục phủ ngũ tạng của nàng vỡ nát, vẫn còn sống đến lúc này và kiên trì hỏi được mấy câu đó khiến bản thân nàng cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Hỏi vậy thì có ý nghĩa gì không? Dù sao cũng là người sắp chết, vẫn nên để ta tiễn ngươi lên đường sớm một chút nhé!" Kẻ áo đen không trả lời câu hỏi của nàng, ánh mắt hắn ta thờ ơ, mũi kiếm hướng thẳng về phía lồng ngực nàng.
Thật sự vẫn quyết tâm giết người nhỉ! Ngay cả một kẻ bị thương sắp chết cũng không buông tha, Mộc Hàn Yên tự nghĩ vậy, đôi mắt lóe lên phản chiếu lại ánh sáng.
Từng chết một lần rồi, Mộc Hàn Yên không cam tâm chết một cách không rõ ràng lần nữa, nàng không nghĩ rằng bản thân còn có thể sống lại thêm một lần.
Tay của nàng vẫn nắm chặt lấy thanh kiếm dài, dùng hết sức lực cuối cùng đâm thẳng vào đối phương.
Chỉ cần còn một hơi thở, nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ, cho dù phải chết cùng hắn ta, nàng cũng sẽ chống lại đến cùng.
Trong mắt kẻ áo đen lộ ra nét cười lạnh lùng vô tình, vốn dĩ thực lực của hai người quá khác xa nhau, huống hồ cơ thể Mộc Hàn Yên còn đang bị trọng thương, nhát kiếm này chẳng có bao nhiêu sức lực trong mắt hắn ta, chẳng mạnh hơn đứa trẻ sáu tuổi bao nhiêu cả.
Hắn ta chẳng thèm coi nhát đâm của cây kiếm dài trong tay Mộc Hàn Yên ra gì, kiếm của hắn tiếp tục tiến gần vào lồng ngực của nàng.
Nhưng khi mũi kiếm chạm vào ngực Mộc Hàn Yên thì ngay lúc này...
"Keng", tiếng kim loại va vào nhau vang lên giòn tan, một ánh sáng màu bạc hiện ra trước ngực Mộc Hàn Yên, rực rỡ như dải ngân hà.
"Đây... Đây là…" Kẻ áo đen vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, biểu cảm đó giống như nhìn thấy chuyện gì lạ lùng lắm. Hắn ta không dám tin vào mắt chính mình.
/297
|