Translator: Nguyetmai
Mộc Hàn Yên khiếp sợ. Vừa nãy, kẻ áo đen dùng kiếm đâm rách áo nàng thì bị la bàn ngăn lại. Trong chốc lát, một luồng năng lượng hiền hòa và ấm áp thâm nhập vào cơ thể, chữa trị vết thương của nàng, nội tạng bị thương trầm trọng giờ đã hồi phục lại như lúc đầu với tốc độ nhanh khủng khiếp.
Phần sức lực bị mất đi cũng dần trở về cơ thể của nàng.
Nỗi kinh sợ ngắn ngủi qua đi, Mộc Hàn Yên nhanh chóng hồi phục sự tỉnh táo, đâm vào kẻ áo đen một nhát.
Thừa dịp ngươi bệnh mà lấy mạng của ngươi, nếu như ngay cả cơ hội tốt cũng không nắm bắt được, đừng nói chết một lần, chết một trăm lần cũng đáng.
Đối mặt với nhát kiếm quyết tâm lấy mạng của Mộc Hàn Yên, kẻ áo đen không tránh né mà đứng tại chỗ như bị dính thuật định thân vậy, để cho thanh kiếm sắc nhọn ấy tùy ý đâm vào lồng ngực, xoáy nát trái tim.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Thừa lúc đối phương vẫn còn hơi thở, Mộc Hàn Yên hỏi.
"Không thể nào, sao có thể ở trên người của ngươi, không thể nào, không thể nào..." Kẻ áo đen làm như không nghe thấy lời nàng nói, vẻ mặt đau khổ và không cam lòng, tự lầm bầm mấy lời đó.
Lúc này Mộc Hàn Yên mới chú ý đến, ánh sáng màu bạc hình thành từng sợi tơ vô hình, quấn chặt kẻ áo đen, khiến hắn ta không còn cách nào cử động, cũng chính vì lý do này nàng mới có thể dễ dàng ra tay.
Máu chảy ra từ vết thương của kẻ áo đen, ánh sáng bỗng nhiên hiện ra, lóe lên trước mắt rồi vụt tắt, kẻ áo đen run rẩy toàn thân, nhanh chóng biến thành làn khói trong ánh sáng chói lóa.
Đường đường là kiếm sĩ cấp mười, chỉ thiếu một bước là có thể trở thành kẻ mạnh trong giới kiếm sư, cứ như vậy trở về hư vô, giống như chưa từng xuất hiện.
Những điểm sáng rực rỡ như ngân hà dần dần mất đi, cuối cùng chỉ còn lại cái la bàn cổ lơ lửng trước người.
Mộc Hàn Yên run sợ một hồi mới bình tĩnh trở lại, bỏ la bàn vào trong tay.
Đặt vào tay mát lạnh, cảm giác thoải mái chưa từng có xuất hiện trong tim nàng. Vào lúc này, nàng lại sinh ra một cảm giác vô cùng kỳ diệu, chiếc la bàn chiêm tinh thần bí này có ý thức?
Tuy rằng vẻ ngoài không có gì thay đổi nhưng cảm giác này rất chân thực, giống như la bàn chiêm tinh có được ý thức và còn tương thông tâm ý với nàng.
Vết máu đập vào tầm nhìn của nàng, chính là vết máu vừa rồi nàng bị trọng thương đã để lại trên la bàn.
Nhận chủ! Trong đầu Mộc Hàn Yên xuất hiện suy nghĩ này. Trong truyền thuyết cổ xưa, có vài loại bảo vật thần bí sở hữu nhận thức của riêng nó, nhận chủ thông qua nhỏ máu, từ đó có thể tương thông tâm ý giữa người với bảo vật.
Trong lòng nàng vừa có suy nghĩ như vậy, la bàn lập tức rung lên, rất thần kỳ, trong lòng Mộc Hàn Yên cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái, giống như nó đang xác nhận cách giải thích của nàng vậy.
Không sai, chính là nhận chủ, nguồn gốc của chiếc la bàn thần bí này chính là bảo vật cường đại trong truyền thuyết.
Lúc này, Mộc Hàn Yên không còn thấy sợ vì chuyện thoát chết trong lúc ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, mà trong lòng nàng rất kích động và mừng rỡ.
Vốn dĩ, nàng vô cùng sốt ruột vì chuyện nâng cao thực lực, không nghĩ rằng trên người lại có một món bảo vật như vậy. Bảo vật trong truyền thuyết thế mà lại có thật.
Kiếp trước, Đại kiếm sĩ không là gì đối với nàng nhưng bây giờ thì đó là siêu cao thủ nàng không địch lại nổi. Nhớ lại bộ dạng ngây ra mặc cho nàng làm thịt lúc nãy của kẻ áo đen, Mộc Hàn Yên cảm thấy thoải mái và xúc động. Chí ít sau này trong thành Hắc Thạch, nàng sẽ khiến cái mác công tử bột vang danh trong một khoảng thời gian dài, muốn đi ngang thì đi ngang, muốn đi dọc thì đi dọc.
Mộc Hàn Yên khiếp sợ. Vừa nãy, kẻ áo đen dùng kiếm đâm rách áo nàng thì bị la bàn ngăn lại. Trong chốc lát, một luồng năng lượng hiền hòa và ấm áp thâm nhập vào cơ thể, chữa trị vết thương của nàng, nội tạng bị thương trầm trọng giờ đã hồi phục lại như lúc đầu với tốc độ nhanh khủng khiếp.
Phần sức lực bị mất đi cũng dần trở về cơ thể của nàng.
Nỗi kinh sợ ngắn ngủi qua đi, Mộc Hàn Yên nhanh chóng hồi phục sự tỉnh táo, đâm vào kẻ áo đen một nhát.
Thừa dịp ngươi bệnh mà lấy mạng của ngươi, nếu như ngay cả cơ hội tốt cũng không nắm bắt được, đừng nói chết một lần, chết một trăm lần cũng đáng.
Đối mặt với nhát kiếm quyết tâm lấy mạng của Mộc Hàn Yên, kẻ áo đen không tránh né mà đứng tại chỗ như bị dính thuật định thân vậy, để cho thanh kiếm sắc nhọn ấy tùy ý đâm vào lồng ngực, xoáy nát trái tim.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Thừa lúc đối phương vẫn còn hơi thở, Mộc Hàn Yên hỏi.
"Không thể nào, sao có thể ở trên người của ngươi, không thể nào, không thể nào..." Kẻ áo đen làm như không nghe thấy lời nàng nói, vẻ mặt đau khổ và không cam lòng, tự lầm bầm mấy lời đó.
Lúc này Mộc Hàn Yên mới chú ý đến, ánh sáng màu bạc hình thành từng sợi tơ vô hình, quấn chặt kẻ áo đen, khiến hắn ta không còn cách nào cử động, cũng chính vì lý do này nàng mới có thể dễ dàng ra tay.
Máu chảy ra từ vết thương của kẻ áo đen, ánh sáng bỗng nhiên hiện ra, lóe lên trước mắt rồi vụt tắt, kẻ áo đen run rẩy toàn thân, nhanh chóng biến thành làn khói trong ánh sáng chói lóa.
Đường đường là kiếm sĩ cấp mười, chỉ thiếu một bước là có thể trở thành kẻ mạnh trong giới kiếm sư, cứ như vậy trở về hư vô, giống như chưa từng xuất hiện.
Những điểm sáng rực rỡ như ngân hà dần dần mất đi, cuối cùng chỉ còn lại cái la bàn cổ lơ lửng trước người.
Mộc Hàn Yên run sợ một hồi mới bình tĩnh trở lại, bỏ la bàn vào trong tay.
Đặt vào tay mát lạnh, cảm giác thoải mái chưa từng có xuất hiện trong tim nàng. Vào lúc này, nàng lại sinh ra một cảm giác vô cùng kỳ diệu, chiếc la bàn chiêm tinh thần bí này có ý thức?
Tuy rằng vẻ ngoài không có gì thay đổi nhưng cảm giác này rất chân thực, giống như la bàn chiêm tinh có được ý thức và còn tương thông tâm ý với nàng.
Vết máu đập vào tầm nhìn của nàng, chính là vết máu vừa rồi nàng bị trọng thương đã để lại trên la bàn.
Nhận chủ! Trong đầu Mộc Hàn Yên xuất hiện suy nghĩ này. Trong truyền thuyết cổ xưa, có vài loại bảo vật thần bí sở hữu nhận thức của riêng nó, nhận chủ thông qua nhỏ máu, từ đó có thể tương thông tâm ý giữa người với bảo vật.
Trong lòng nàng vừa có suy nghĩ như vậy, la bàn lập tức rung lên, rất thần kỳ, trong lòng Mộc Hàn Yên cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái, giống như nó đang xác nhận cách giải thích của nàng vậy.
Không sai, chính là nhận chủ, nguồn gốc của chiếc la bàn thần bí này chính là bảo vật cường đại trong truyền thuyết.
Lúc này, Mộc Hàn Yên không còn thấy sợ vì chuyện thoát chết trong lúc ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, mà trong lòng nàng rất kích động và mừng rỡ.
Vốn dĩ, nàng vô cùng sốt ruột vì chuyện nâng cao thực lực, không nghĩ rằng trên người lại có một món bảo vật như vậy. Bảo vật trong truyền thuyết thế mà lại có thật.
Kiếp trước, Đại kiếm sĩ không là gì đối với nàng nhưng bây giờ thì đó là siêu cao thủ nàng không địch lại nổi. Nhớ lại bộ dạng ngây ra mặc cho nàng làm thịt lúc nãy của kẻ áo đen, Mộc Hàn Yên cảm thấy thoải mái và xúc động. Chí ít sau này trong thành Hắc Thạch, nàng sẽ khiến cái mác công tử bột vang danh trong một khoảng thời gian dài, muốn đi ngang thì đi ngang, muốn đi dọc thì đi dọc.
/297
|