Editor: Nguyetmai
"Thời gian này con liên tục chịu thiệt trong tay Mộc Hàn Yên, theo tổ phụ thấy thì đó cũng không phải chuyện xấu.
Cây phải trải qua mưa gió mới có thể mọc cao lớn vững chắc hơn, con người cũng vậy, chỉ có té ngã vài lần mới có thể trở nên trưởng thành hơn, tâm tính mới có thể cứng cỏi hơn.
Mấy ca ca của con thì ta không trông cậy gì được rồi, thậm chí ngay cả phụ thân và mấy vị thúc bá của con, ta cũng không trông cậy được.
Bọn họ đều đã bị mài mất góc cạnh, chỉ hài lòng với hiện tại, không còn chí tiến thủ nữa.
Nếu để bọn họ tiếp quản gia tộc, Triệu gia vĩnh viễn không thể tái hiện lại thời kỳ huy hoàng trước kia.
Người mà tổ phụ có thể trông cậy được chỉ có con thôi." Triệu Gia chủ nhìn Triệu Tứ tiểu thư với vẻ mong đợi, chậm rãi nói."Tổ phụ đại nhân yên tâm, con thề nhất định sẽ dốc hết sức lực, không tiếc mọi giá cũng phải thực hiện ý nguyện vĩ đại của tổ phụ đại nhân." Triệu Tứ tiểu thư chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong cơ thể sôi trào, giống như có cái gì đó kẹt ở trong lòng, không nôn ra thì không sảng khoái, mãi đến khi nói ra câu này nàng ta mới cảm thấy đỡ hơn nhiều.
"Tốt!" Nghe được lời thề của Triệu Tứ tiểu thư, Triệu Gia chủ phấn chấn tinh thần, cả người cũng giống như trẻ lại mấy tuổi, nói lớn một tiếng "tốt".
"Thế hệ của ta thực ra mạnh hơn mấy vị trưởng lão của Mộc gia, Triệu gia chúng ta có thể có được địa vị hôm nay cũng là vì nguyên nhân này.
Thế hệ của phụ thân con tuy thiếu chí tiến thủ nhưng giữ gìn được cơ nghiệp của người đi trước, vốn cũng mạnh hơn người cùng thời của Mộc gia.
Nhưng đáng tiếc Mộc gia ở kinh thành đã phái Mộc Duệ An tới thành Hắc Thạch, người này có tư chất tài hoa bẩm sinh thượng thừa, mấy huynh đệ phụ thân con chắc chắn không bằng, vì thế hy vọng chấn hưng Triệu gia chỉ có thể dựa vào con thôi.
Hai người Mộc Hàn Phong và Mộc Phong cùng lứa với con, tuy được Mộc gia gọi là thiên tài, nhưng theo ta thấy cũng chưa chắc đã mạnh hơn con là mấy.
Người mà con thật sự phải cẩn thận vẫn là tên Mộc Hàn Yên này, người này hành sự quỷ dị, ngay cả tổ phụ cũng không hiểu được." Triệu Gia chủ nói."Vâng, con sẽ đề phòng cẩn thận." Tuy rất không muốn thừa nhận nhưng Triệu Tứ tiểu thư vẫn phải thừa nhận rằng, bây giờ Mộc Hàn Yên đáng để nàng ta dụng tâm đề phòng.
Hắn đã không còn là tên công tử bột phế vật muốn trừng trị thế nào thì trừng trị giống như trước kia nữa.
"Không nên dùng những thủ đoạn vặt vãnh, không tổn thương đau đớn gì như lúc trước nữa, nếu có cơ hội thì tốt nhất là trực tiếp phế hắn đi, loại bỏ vĩnh viễn hậu họa." Trong mắt Triệu Gia chủ lóe lên vẻ hung ác.
"Á!" Triệu Tứ tiểu thư hoảng sợ.
Cho dù nàng ta và Mộc Hàn Yên có đấu đá như thế nào thì cũng đều kiêng dè thân phận và gia thế của đối phương, không dám làm quá, sợ đến lúc đó không có cách nào ăn nói với người trong nhà.
Không ngờ tổ phụ đại nhân lại tàn nhẫn như vậy, lại bảo nàng ta trực tiếp phế bỏ Mộc Hàn Yên.
"Nếu như thế sợ rằng Mộc gia sẽ không dễ dàng bỏ qua." Triệu Tứ tiểu thư lo lắng nói."Chỉ cần người không biết quỷ không hay, Mộc gia còn có thể vu vạ cho chúng ta sao?" Triệu Gia chủ lạnh lùng nói."Người… ý của người nói là giết hắn đi." Lúc này Triệu Tứ tiểu thư mới hiểu được ý của tổ phụ, vẻ mặt càng hoảng hốt hơn.
"Hơn hai tháng nữa học viện Chính Anh sẽ tiến hành một cuộc thí luyện ở dãy núi Long Nham, ngoại trừ đệ tử của học viện, các đại gia tộc cũng có thể cử con cháu đến tham gia.
Đây cũng coi như là học viện Chính Anh khảo sát trước con cháu của các nhà, chuẩn bị cho việc chiêu sinh lần tới.
Ta đã đăng ký cho con rồi, phỏng chừng Mộc gia cũng sẽ đăng ký cho Mộc Hàn Yên, đến lúc đó tự con tìm cơ hội đi." Triệu Gia chủ lạnh lùng nói."Vâng, con hiểu rồi, khoảng thời gian này con nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện." Triệu Tứ tiểu thư đã hoàn toàn hiểu được ý của tổ phụ, lúc đầu là kinh ngạc, sau đó lại có chút hưng phấn khó tả.
Những năm gần đây nàng ta vẫn luôn nhẫn nhịn không dám ra tay độc ác với Mộc Hàn Yên, trước sau đều có chút kiềm chế.
Nhưng lần này, cuối cùng nàng ta cũng có thể không từ thủ đoạn, đẩy Mộc Hàn Yên đến chỗ chết rồi.
"Thời gian này con liên tục chịu thiệt trong tay Mộc Hàn Yên, theo tổ phụ thấy thì đó cũng không phải chuyện xấu.
Cây phải trải qua mưa gió mới có thể mọc cao lớn vững chắc hơn, con người cũng vậy, chỉ có té ngã vài lần mới có thể trở nên trưởng thành hơn, tâm tính mới có thể cứng cỏi hơn.
Mấy ca ca của con thì ta không trông cậy gì được rồi, thậm chí ngay cả phụ thân và mấy vị thúc bá của con, ta cũng không trông cậy được.
Bọn họ đều đã bị mài mất góc cạnh, chỉ hài lòng với hiện tại, không còn chí tiến thủ nữa.
Nếu để bọn họ tiếp quản gia tộc, Triệu gia vĩnh viễn không thể tái hiện lại thời kỳ huy hoàng trước kia.
Người mà tổ phụ có thể trông cậy được chỉ có con thôi." Triệu Gia chủ nhìn Triệu Tứ tiểu thư với vẻ mong đợi, chậm rãi nói."Tổ phụ đại nhân yên tâm, con thề nhất định sẽ dốc hết sức lực, không tiếc mọi giá cũng phải thực hiện ý nguyện vĩ đại của tổ phụ đại nhân." Triệu Tứ tiểu thư chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong cơ thể sôi trào, giống như có cái gì đó kẹt ở trong lòng, không nôn ra thì không sảng khoái, mãi đến khi nói ra câu này nàng ta mới cảm thấy đỡ hơn nhiều.
"Tốt!" Nghe được lời thề của Triệu Tứ tiểu thư, Triệu Gia chủ phấn chấn tinh thần, cả người cũng giống như trẻ lại mấy tuổi, nói lớn một tiếng "tốt".
"Thế hệ của ta thực ra mạnh hơn mấy vị trưởng lão của Mộc gia, Triệu gia chúng ta có thể có được địa vị hôm nay cũng là vì nguyên nhân này.
Thế hệ của phụ thân con tuy thiếu chí tiến thủ nhưng giữ gìn được cơ nghiệp của người đi trước, vốn cũng mạnh hơn người cùng thời của Mộc gia.
Nhưng đáng tiếc Mộc gia ở kinh thành đã phái Mộc Duệ An tới thành Hắc Thạch, người này có tư chất tài hoa bẩm sinh thượng thừa, mấy huynh đệ phụ thân con chắc chắn không bằng, vì thế hy vọng chấn hưng Triệu gia chỉ có thể dựa vào con thôi.
Hai người Mộc Hàn Phong và Mộc Phong cùng lứa với con, tuy được Mộc gia gọi là thiên tài, nhưng theo ta thấy cũng chưa chắc đã mạnh hơn con là mấy.
Người mà con thật sự phải cẩn thận vẫn là tên Mộc Hàn Yên này, người này hành sự quỷ dị, ngay cả tổ phụ cũng không hiểu được." Triệu Gia chủ nói."Vâng, con sẽ đề phòng cẩn thận." Tuy rất không muốn thừa nhận nhưng Triệu Tứ tiểu thư vẫn phải thừa nhận rằng, bây giờ Mộc Hàn Yên đáng để nàng ta dụng tâm đề phòng.
Hắn đã không còn là tên công tử bột phế vật muốn trừng trị thế nào thì trừng trị giống như trước kia nữa.
"Không nên dùng những thủ đoạn vặt vãnh, không tổn thương đau đớn gì như lúc trước nữa, nếu có cơ hội thì tốt nhất là trực tiếp phế hắn đi, loại bỏ vĩnh viễn hậu họa." Trong mắt Triệu Gia chủ lóe lên vẻ hung ác.
"Á!" Triệu Tứ tiểu thư hoảng sợ.
Cho dù nàng ta và Mộc Hàn Yên có đấu đá như thế nào thì cũng đều kiêng dè thân phận và gia thế của đối phương, không dám làm quá, sợ đến lúc đó không có cách nào ăn nói với người trong nhà.
Không ngờ tổ phụ đại nhân lại tàn nhẫn như vậy, lại bảo nàng ta trực tiếp phế bỏ Mộc Hàn Yên.
"Nếu như thế sợ rằng Mộc gia sẽ không dễ dàng bỏ qua." Triệu Tứ tiểu thư lo lắng nói."Chỉ cần người không biết quỷ không hay, Mộc gia còn có thể vu vạ cho chúng ta sao?" Triệu Gia chủ lạnh lùng nói."Người… ý của người nói là giết hắn đi." Lúc này Triệu Tứ tiểu thư mới hiểu được ý của tổ phụ, vẻ mặt càng hoảng hốt hơn.
"Hơn hai tháng nữa học viện Chính Anh sẽ tiến hành một cuộc thí luyện ở dãy núi Long Nham, ngoại trừ đệ tử của học viện, các đại gia tộc cũng có thể cử con cháu đến tham gia.
Đây cũng coi như là học viện Chính Anh khảo sát trước con cháu của các nhà, chuẩn bị cho việc chiêu sinh lần tới.
Ta đã đăng ký cho con rồi, phỏng chừng Mộc gia cũng sẽ đăng ký cho Mộc Hàn Yên, đến lúc đó tự con tìm cơ hội đi." Triệu Gia chủ lạnh lùng nói."Vâng, con hiểu rồi, khoảng thời gian này con nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện." Triệu Tứ tiểu thư đã hoàn toàn hiểu được ý của tổ phụ, lúc đầu là kinh ngạc, sau đó lại có chút hưng phấn khó tả.
Những năm gần đây nàng ta vẫn luôn nhẫn nhịn không dám ra tay độc ác với Mộc Hàn Yên, trước sau đều có chút kiềm chế.
Nhưng lần này, cuối cùng nàng ta cũng có thể không từ thủ đoạn, đẩy Mộc Hàn Yên đến chỗ chết rồi.
/297
|