Editor: Nguyetmai
Từ đầu đến cuối, hai người đều không nhắc đến chuyện hai mươi vạn lượng, trước đại kế của Triệu gia, hai mươi vạn lượng đó căn bản không cần nhắc đến.
…
Nhóm người Mộc Hàn Yên chuẩn bị xong hành trang, định xuất phát.
Mộc Duệ An và hai vị trưởng lão, còn có con cháu những gia tộc khác cũng đến trước để đưa tiễn.
"Trên đường phải cẩn thận." Mộc Duệ An thản nhiên nói với Mộc Hàn Yên, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như trước đây, chỉ có Mộc Hàn Yên mới có thể nghe ra sự thân thiết sâu sắc trong lời nói của ông.
"Vâng, con biết rồi." Mộc Hàn Yên cũng giả bộ lạnh nhạt không chút tình cảm nào, gật đầu lia lịa.
"Lần này ra ngoài, không giống như trong thành Hắc Thạch, ngươi đừng… đừng… Ài thôi bỏ đi, ta không nói nhiều nữa, ngươi tự giải quyết cho tốt đi." Tam trưởng lão cũng đến nói lời từ biệt, lúc đầu còn muốn nhắc nhở Mộc Hàn Yên mấy câu, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, lại không muốn khiến hắn mất hết mặt mũi, dù sao hắn cũng là đội trưởng, không có chút uy nghiêm nào cũng không được, ấp a ấp úng, cuối cùng ông ta chỉ có thể dùng một câu tự giải quyết cho tốt để kết thúc.
"Tam trưởng lão yên tâm, ta sẽ thu liễm lại, nhất định sẽ giúp Lục thúc(*) bình an trở về." Mộc Hàn Yên tràn đầy tự tin nói.
(*) Mọi người gọi Mộc Tử Thanh là Tứ thúc còn Mộc Hàn Yên gọi là Lục thúc
"Nói khoác mà không biết ngượng." Mộc Phong đứng ở phía sau nhóm người, lạnh lùng châm chọc một câu.
"Hàn Yên có thể có tự tin như vậy, Nhị gia gia rất vui mừng, vậy chúng ta sẽ chờ ngươi chiến thắng trở về." Nhị trưởng lão ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói.
Ai nấy đều thấy được, căn bản Nhị trưởng lão không có chút lòng tin nào với Mộc Hàn Yên, chỉ chờ hắn trở về để dùng gia pháp xử trí. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người nhìn nhóm tiểu bối của Mộc gia được tuyển chọn kỹ càng, cũng chính là nhóm người phải hỗ trợ phía sau Mộc Hàn Yên, trong ánh mắt đều tràn đầy sự đồng cảm.
"Ài." Không biết ai đang thở dài, một nhóm người uể oải leo lên lưng ngựa, phóng như bay theo Mộc Hàn Yên về nơi xa.
Thành Tú Thủy cách thành Hắc Thạch gần vạn dặm, tuy Mộc gia chọn toàn ngựa tốt, trong hàng vạn con chỉ chọn được một, trưởng thành còn đẹp hơn nhiều tuấn mã bình thường, thậm chí trên trán còn có một cái bướu hơi nhô ra, có chút giống với dị thú một sừng trong truyền thuyết, nhưng tất nhiên không phải dị thú một sừng thật sự, cho nên khả năng đi đường vẫn có giới hạn, một ngày tối đa đi được sáu, bảy trăm dặm, chạy tới thành Tú Thủy kiểu gì cũng phải mất hai mươi ngày.
Cho nên sau khi ra khỏi thành không lâu, nhóm người Mộc Hàn Yên bèn cho tốc độ chậm lại.
Mộc Hàn Yên vừa nhìn phong cảnh dọc đường, vừa suy nghĩ về mọi thứ. Từ lúc học được Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết từ chỗ Khúc Sơn Linh, tốc độ tu luyện của nàng lập tức tăng lên gấp bội, theo thủ quyết kia ngày càng thuần thục, càng lúc càng dung hợp tốt với Thiên Tâm Công Pháp, tối qua lúc nàng tu luyện, tốc độ đã nhanh hơn lúc trước không chỉ một trăm lần.
Cứ theo đà này, trước sinh nhật mười sáu tuổi, hẳn là có hy vọng rất lớn đạt đến cấp Kiếm Sư, khi đó, nàng có thể trở lại kinh thành, đích thân hỏi tổ phụ về bí mật thân thế của mình.
Mộc Hàn Yên mới nghĩ đã thấy vui rồi, hơn nữa càng nghĩ càng chờ mong. Đương nhiên trên khuôn mặt không tự chủ mà lộ ra nụ cười.
Nhưng nụ cười này lọt vào mắt người khác lại chính là Mộc Đại công tử bột đang cười vì những suy nghĩ không hay. Cũng khó trách người khác đoán như vậy, Mộc Đại công tử bột ở trong mắt bọn họ chính là một kẻ gây chuyện, hoành hành ngang ngược, vô pháp vô thiên ở thành Hắc Thạch, nhưng ít ra còn có sự ràng buộc gia tộc. Nhưng bây giờ ra khỏi thành Hắc Thạch rồi, trời cao mà hoàng đế thì ở xa, lẽ nào hắn muốn ra đại chiêu sao?
Những con cháu Mộc thị khác đang nghĩ, thay đổi gần đây của Mộc Hàn Yên quả thật hơi lớn, có lẽ người khác nhìn vào vẫn là công tử bột như trước nhưng bọn họ lại rất rõ ràng, Mộc Hàn Yên lúc này và công tử bột trong truyền thuyết lúc trước căn bản giống như hai người hoàn toàn khác vậy.
Thay đổi như vậy, có lẽ là phúc đến thì tâm sáng đột nhiên trưởng thành, nhưng cũng không loại trừ khả năng giả bộ hiểu chuyện để gia tộc mất cảnh giác, mà vừa ra khỏi thành Hắc Thạch, không còn ràng buộc gia tộc, lại khó tránh khỏi việc chứng nào tật nấy càng trầm trọng hơn.
Vì vậy khi nhóm con cháu Mộc thị nhìn thấy nụ cười của Mộc Hàn Yên, bọn họ đều không nhịn được mà lo lắng, kéo dây cương ngựa làm giảm tốc độ, tụt lại phía sau ghé tai thì thầm.
Từ đầu đến cuối, hai người đều không nhắc đến chuyện hai mươi vạn lượng, trước đại kế của Triệu gia, hai mươi vạn lượng đó căn bản không cần nhắc đến.
…
Nhóm người Mộc Hàn Yên chuẩn bị xong hành trang, định xuất phát.
Mộc Duệ An và hai vị trưởng lão, còn có con cháu những gia tộc khác cũng đến trước để đưa tiễn.
"Trên đường phải cẩn thận." Mộc Duệ An thản nhiên nói với Mộc Hàn Yên, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như trước đây, chỉ có Mộc Hàn Yên mới có thể nghe ra sự thân thiết sâu sắc trong lời nói của ông.
"Vâng, con biết rồi." Mộc Hàn Yên cũng giả bộ lạnh nhạt không chút tình cảm nào, gật đầu lia lịa.
"Lần này ra ngoài, không giống như trong thành Hắc Thạch, ngươi đừng… đừng… Ài thôi bỏ đi, ta không nói nhiều nữa, ngươi tự giải quyết cho tốt đi." Tam trưởng lão cũng đến nói lời từ biệt, lúc đầu còn muốn nhắc nhở Mộc Hàn Yên mấy câu, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, lại không muốn khiến hắn mất hết mặt mũi, dù sao hắn cũng là đội trưởng, không có chút uy nghiêm nào cũng không được, ấp a ấp úng, cuối cùng ông ta chỉ có thể dùng một câu tự giải quyết cho tốt để kết thúc.
"Tam trưởng lão yên tâm, ta sẽ thu liễm lại, nhất định sẽ giúp Lục thúc(*) bình an trở về." Mộc Hàn Yên tràn đầy tự tin nói.
(*) Mọi người gọi Mộc Tử Thanh là Tứ thúc còn Mộc Hàn Yên gọi là Lục thúc
"Nói khoác mà không biết ngượng." Mộc Phong đứng ở phía sau nhóm người, lạnh lùng châm chọc một câu.
"Hàn Yên có thể có tự tin như vậy, Nhị gia gia rất vui mừng, vậy chúng ta sẽ chờ ngươi chiến thắng trở về." Nhị trưởng lão ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói.
Ai nấy đều thấy được, căn bản Nhị trưởng lão không có chút lòng tin nào với Mộc Hàn Yên, chỉ chờ hắn trở về để dùng gia pháp xử trí. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người nhìn nhóm tiểu bối của Mộc gia được tuyển chọn kỹ càng, cũng chính là nhóm người phải hỗ trợ phía sau Mộc Hàn Yên, trong ánh mắt đều tràn đầy sự đồng cảm.
"Ài." Không biết ai đang thở dài, một nhóm người uể oải leo lên lưng ngựa, phóng như bay theo Mộc Hàn Yên về nơi xa.
Thành Tú Thủy cách thành Hắc Thạch gần vạn dặm, tuy Mộc gia chọn toàn ngựa tốt, trong hàng vạn con chỉ chọn được một, trưởng thành còn đẹp hơn nhiều tuấn mã bình thường, thậm chí trên trán còn có một cái bướu hơi nhô ra, có chút giống với dị thú một sừng trong truyền thuyết, nhưng tất nhiên không phải dị thú một sừng thật sự, cho nên khả năng đi đường vẫn có giới hạn, một ngày tối đa đi được sáu, bảy trăm dặm, chạy tới thành Tú Thủy kiểu gì cũng phải mất hai mươi ngày.
Cho nên sau khi ra khỏi thành không lâu, nhóm người Mộc Hàn Yên bèn cho tốc độ chậm lại.
Mộc Hàn Yên vừa nhìn phong cảnh dọc đường, vừa suy nghĩ về mọi thứ. Từ lúc học được Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết từ chỗ Khúc Sơn Linh, tốc độ tu luyện của nàng lập tức tăng lên gấp bội, theo thủ quyết kia ngày càng thuần thục, càng lúc càng dung hợp tốt với Thiên Tâm Công Pháp, tối qua lúc nàng tu luyện, tốc độ đã nhanh hơn lúc trước không chỉ một trăm lần.
Cứ theo đà này, trước sinh nhật mười sáu tuổi, hẳn là có hy vọng rất lớn đạt đến cấp Kiếm Sư, khi đó, nàng có thể trở lại kinh thành, đích thân hỏi tổ phụ về bí mật thân thế của mình.
Mộc Hàn Yên mới nghĩ đã thấy vui rồi, hơn nữa càng nghĩ càng chờ mong. Đương nhiên trên khuôn mặt không tự chủ mà lộ ra nụ cười.
Nhưng nụ cười này lọt vào mắt người khác lại chính là Mộc Đại công tử bột đang cười vì những suy nghĩ không hay. Cũng khó trách người khác đoán như vậy, Mộc Đại công tử bột ở trong mắt bọn họ chính là một kẻ gây chuyện, hoành hành ngang ngược, vô pháp vô thiên ở thành Hắc Thạch, nhưng ít ra còn có sự ràng buộc gia tộc. Nhưng bây giờ ra khỏi thành Hắc Thạch rồi, trời cao mà hoàng đế thì ở xa, lẽ nào hắn muốn ra đại chiêu sao?
Những con cháu Mộc thị khác đang nghĩ, thay đổi gần đây của Mộc Hàn Yên quả thật hơi lớn, có lẽ người khác nhìn vào vẫn là công tử bột như trước nhưng bọn họ lại rất rõ ràng, Mộc Hàn Yên lúc này và công tử bột trong truyền thuyết lúc trước căn bản giống như hai người hoàn toàn khác vậy.
Thay đổi như vậy, có lẽ là phúc đến thì tâm sáng đột nhiên trưởng thành, nhưng cũng không loại trừ khả năng giả bộ hiểu chuyện để gia tộc mất cảnh giác, mà vừa ra khỏi thành Hắc Thạch, không còn ràng buộc gia tộc, lại khó tránh khỏi việc chứng nào tật nấy càng trầm trọng hơn.
Vì vậy khi nhóm con cháu Mộc thị nhìn thấy nụ cười của Mộc Hàn Yên, bọn họ đều không nhịn được mà lo lắng, kéo dây cương ngựa làm giảm tốc độ, tụt lại phía sau ghé tai thì thầm.
/297
|