Translator: Nguyetmai
(*) Đào góc tường: Mang ý nghĩa là lén lút đánh úp người khác hoặc vụng trộm chiếm ưu thế của người khác.
Mộc Hàn Yên thì ngược lại, đây là lúc nàng bình tĩnh thoải mái nhất, lúc này vẫn đang vô lo vô nghĩ ngồi dưới giàn nho trong viện uống trà ăn bánh ngọt. Nàng còn bảo Hoa Nguyệt và Tư Dung ra ngoài mua cho nàng chút hoa quả khô.
Hoa Nguyệt và Tư Dung biết ngày mai chính là ngày thi đấu giữa Mộc Hàn Yên và Mộc Thành. Trải qua mấy ngày ở chung, suy nghĩ của bọn họ đối với Mộc Hàn Yên đã thay đổi, lúc mới đầu bọn họ cũng lo lắng cho Mộc Hàn Yên. Nhưng nhìn thấy Mộc Hàn Yên ăn ngon ngủ kĩ như vậy, trong lòng bọn họ cũng bất chợt an tĩnh lại.
Mua xong đồ, hai người bọn họ gặp Thủ lĩnh thị vệ trước cửa phủ Thành chủ, Thủ lĩnh thị vệ thấy Tư Dung và Hoa Nguyệt thì ánh mắt sáng lên, vẫy tay với bọn họ, ý bảo chờ một chút.
"Thủ lĩnh, có chuyện gì sao?" Tư Dung và Hoa Nguyệt dừng lại, chắp tay hành lễ xong bèn hỏi.
"Hai người các ngươi mua đồ ăn vặt cho Đại công tử sao?" Thủ lĩnh thị vệ thấy đồ hai người xách trong tay, khóe miệng co giật hỏi. Thế mà hắn lại kêu thị vệ bên người đi làm những chuyện này! Tên công tử quần là áo lượt này đúng thật là công tử bột danh chính ngôn thuận! Thị vệ bên người là để làm những việc như vậy sao? Đây không phải là những việc chỉ có chân chạy vặt mới làm hay sao? Phí phạm người tài, đúng là tên phá gia chi tử, quá đáng, quá đáng lắm rồi!
"Không sai. Đại công tử nói mùi vị của món này không tệ." Tư Dung gật đầu, nói rất nghiêm túc: "Ta thử rồi, quả thực mùi vị rất được."
Khóe miệng Thủ lĩnh thị vệ càng giật lợi hại hơn, trọng điểm trả lời của Tư Dung không đúng rồi!
"Đến lúc này rồi mà các ngươi còn có tâm trạng đi làm những việc này. Không phải các ngươi không biết ngày mai Đại công tử phải thi đấu với Mộc Phong thiếu gia đó chứ?" Thủ lĩnh thị vệ nhỏ giọng nói.
"Biết rồi, vậy thì làm sao?" Tư Dung móc ra một hạt đậu tằm, ném vào miệng mình, thật là giòn. Hắn không hề cảm thấy xấu hổ khi ăn vụng đồ ăn vặt của Đại công tử.
"Còn làm sao nữa? Ta thấy tiềm năng của hai người các ngươi cũng không tệ. Thật sự cam tâm theo Đại công tử sao?" Giọng nói của Thủ lĩnh thị vệ đè xuống càng thấp: "Nói thật với các ngươi, hôm nay Mộc Thành thiếu gia đến tìm ta, bảo ta chuyển lời với hai ngươi, nếu như nguyện ý có thể đi theo hắn ta. Không cần phải lo lắng bên phía Đại công tử, hắn ta sẽ xử lý tốt."
Chân mày Tư Dung cau lại, cười ha ha, ái chà, kẻ đào góc tường tới rồi. Vấn đề là, hắn ta còn đào tường một cách không có kỹ thuật như vậy! Đây là coi bọn hắn như kẻ ngốc sao?
Vừa nghe lời của Thủ lĩnh thị vệ, có vẻ như rất có đạo lý. Dù sao ngày mai cũng là ngày thi đấu của Đại công tử vô dụng với Mộc Phong thiếu gia. Cơ bản thì người bình thường đều có thể đoán được kết quả, đó chính là nhất định Đại công tử quần là áo lượt sẽ thất bại thảm hại. Đi theo Đại công tử không có tiền đồ gì, còn bị người khác nhìn một cách khinh bỉ. Hiện tại có người đưa ra mầm tương lai, thoạt nhìn không tệ.
Nhưng mà, Hoa Nguyệt với Tư Dung cũng không phải người bình thường. Một người là kẻ cố chấp, một người là kẻ mưu mẹo ngầm, thế nhưng hai người này có một điểm giống nhau đó chính là đến chết cũng không thay lòng, đừng hòng có ai thay đổi được quyết định của bọn hắn.
Đầu óc Tư Dung lanh lẹ hơn, bọn họ mới khiến người trong lòng của Mộc Thành là Triệu Tứ tiểu thư mất mặt đến như vậy, Mộc Thành lại đến đào góc tường. Bọn họ theo Mộc Thành có thể sống tốt sao? Sợ là Mộc Thành muốn một mũi tên trúng hai đích. Nếu như có thể mang hai người bọn họ đi, vừa có thể đả kích Mộc Hàn Yên lại có thể thu nạp hai người dưới trướng của mình, muốn bóp thế nào thì bóp thế đó, lại có thể trút giận giúp Triệu Tứ tiểu thư.
"Không cần!" Hoa Nguyệt trả lời ngắn gọn, trực tiếp lướt qua Thủ lĩnh thị vệ đi vào cửa.
"Ấy, Hoa Nguyệt, tiểu tử ngươi đợi ta, đợi đã!" Thủ lĩnh thị vệ vội vàng gọi Hoa Nguyệt lại.
Hoa Nguyệt đứng lại, chậm rãi quay đầu lại, chỉ đơ mặt nhìn Thủ lĩnh thị vệ mà không nói gì. Thế nhưng sự mất kiên nhẫn được thể hiện rõ ràng qua ánh mắt. Ánh nhìn của hắn khiến Thủ lĩnh thị vệ đau lòng một trận, tiểu tử này không biết lòng tốt của người ta sao?
(*) Đào góc tường: Mang ý nghĩa là lén lút đánh úp người khác hoặc vụng trộm chiếm ưu thế của người khác.
Mộc Hàn Yên thì ngược lại, đây là lúc nàng bình tĩnh thoải mái nhất, lúc này vẫn đang vô lo vô nghĩ ngồi dưới giàn nho trong viện uống trà ăn bánh ngọt. Nàng còn bảo Hoa Nguyệt và Tư Dung ra ngoài mua cho nàng chút hoa quả khô.
Hoa Nguyệt và Tư Dung biết ngày mai chính là ngày thi đấu giữa Mộc Hàn Yên và Mộc Thành. Trải qua mấy ngày ở chung, suy nghĩ của bọn họ đối với Mộc Hàn Yên đã thay đổi, lúc mới đầu bọn họ cũng lo lắng cho Mộc Hàn Yên. Nhưng nhìn thấy Mộc Hàn Yên ăn ngon ngủ kĩ như vậy, trong lòng bọn họ cũng bất chợt an tĩnh lại.
Mua xong đồ, hai người bọn họ gặp Thủ lĩnh thị vệ trước cửa phủ Thành chủ, Thủ lĩnh thị vệ thấy Tư Dung và Hoa Nguyệt thì ánh mắt sáng lên, vẫy tay với bọn họ, ý bảo chờ một chút.
"Thủ lĩnh, có chuyện gì sao?" Tư Dung và Hoa Nguyệt dừng lại, chắp tay hành lễ xong bèn hỏi.
"Hai người các ngươi mua đồ ăn vặt cho Đại công tử sao?" Thủ lĩnh thị vệ thấy đồ hai người xách trong tay, khóe miệng co giật hỏi. Thế mà hắn lại kêu thị vệ bên người đi làm những chuyện này! Tên công tử quần là áo lượt này đúng thật là công tử bột danh chính ngôn thuận! Thị vệ bên người là để làm những việc như vậy sao? Đây không phải là những việc chỉ có chân chạy vặt mới làm hay sao? Phí phạm người tài, đúng là tên phá gia chi tử, quá đáng, quá đáng lắm rồi!
"Không sai. Đại công tử nói mùi vị của món này không tệ." Tư Dung gật đầu, nói rất nghiêm túc: "Ta thử rồi, quả thực mùi vị rất được."
Khóe miệng Thủ lĩnh thị vệ càng giật lợi hại hơn, trọng điểm trả lời của Tư Dung không đúng rồi!
"Đến lúc này rồi mà các ngươi còn có tâm trạng đi làm những việc này. Không phải các ngươi không biết ngày mai Đại công tử phải thi đấu với Mộc Phong thiếu gia đó chứ?" Thủ lĩnh thị vệ nhỏ giọng nói.
"Biết rồi, vậy thì làm sao?" Tư Dung móc ra một hạt đậu tằm, ném vào miệng mình, thật là giòn. Hắn không hề cảm thấy xấu hổ khi ăn vụng đồ ăn vặt của Đại công tử.
"Còn làm sao nữa? Ta thấy tiềm năng của hai người các ngươi cũng không tệ. Thật sự cam tâm theo Đại công tử sao?" Giọng nói của Thủ lĩnh thị vệ đè xuống càng thấp: "Nói thật với các ngươi, hôm nay Mộc Thành thiếu gia đến tìm ta, bảo ta chuyển lời với hai ngươi, nếu như nguyện ý có thể đi theo hắn ta. Không cần phải lo lắng bên phía Đại công tử, hắn ta sẽ xử lý tốt."
Chân mày Tư Dung cau lại, cười ha ha, ái chà, kẻ đào góc tường tới rồi. Vấn đề là, hắn ta còn đào tường một cách không có kỹ thuật như vậy! Đây là coi bọn hắn như kẻ ngốc sao?
Vừa nghe lời của Thủ lĩnh thị vệ, có vẻ như rất có đạo lý. Dù sao ngày mai cũng là ngày thi đấu của Đại công tử vô dụng với Mộc Phong thiếu gia. Cơ bản thì người bình thường đều có thể đoán được kết quả, đó chính là nhất định Đại công tử quần là áo lượt sẽ thất bại thảm hại. Đi theo Đại công tử không có tiền đồ gì, còn bị người khác nhìn một cách khinh bỉ. Hiện tại có người đưa ra mầm tương lai, thoạt nhìn không tệ.
Nhưng mà, Hoa Nguyệt với Tư Dung cũng không phải người bình thường. Một người là kẻ cố chấp, một người là kẻ mưu mẹo ngầm, thế nhưng hai người này có một điểm giống nhau đó chính là đến chết cũng không thay lòng, đừng hòng có ai thay đổi được quyết định của bọn hắn.
Đầu óc Tư Dung lanh lẹ hơn, bọn họ mới khiến người trong lòng của Mộc Thành là Triệu Tứ tiểu thư mất mặt đến như vậy, Mộc Thành lại đến đào góc tường. Bọn họ theo Mộc Thành có thể sống tốt sao? Sợ là Mộc Thành muốn một mũi tên trúng hai đích. Nếu như có thể mang hai người bọn họ đi, vừa có thể đả kích Mộc Hàn Yên lại có thể thu nạp hai người dưới trướng của mình, muốn bóp thế nào thì bóp thế đó, lại có thể trút giận giúp Triệu Tứ tiểu thư.
"Không cần!" Hoa Nguyệt trả lời ngắn gọn, trực tiếp lướt qua Thủ lĩnh thị vệ đi vào cửa.
"Ấy, Hoa Nguyệt, tiểu tử ngươi đợi ta, đợi đã!" Thủ lĩnh thị vệ vội vàng gọi Hoa Nguyệt lại.
Hoa Nguyệt đứng lại, chậm rãi quay đầu lại, chỉ đơ mặt nhìn Thủ lĩnh thị vệ mà không nói gì. Thế nhưng sự mất kiên nhẫn được thể hiện rõ ràng qua ánh mắt. Ánh nhìn của hắn khiến Thủ lĩnh thị vệ đau lòng một trận, tiểu tử này không biết lòng tốt của người ta sao?
/297
|