Translator: Nguyetmai
Kiếm Sát Bát Phương của Mộc Phong trông như sát khí xông thẳng lên trời, nhưng trong mắt nàng lại là một kích chẳng nhằm nhò gì, xuôi theo sự thay đổi về thể chất mà phạt mạch tẩy tủy mang đến. Năng lực phản ứng phán đoán và phản ứng bằng mắt của nàng tăng lên gấp đôi, định thần một hồi, nàng nhìn thấu quỹ đạo vận hành kiếm kỹ của hắn ta, mỗi lần thay đổi trong đó vẫn có một nhược điểm.
Dựa vào năng lực phản ứng kiếp trước và cả cảnh giới Ngưng Lực nội liễm có thể so sánh với kiếm sĩ cấp bảy, nàng hội tụ Thiên Tâm Kình Khí trên ngón tay, dễ dàng nắm bắt điểm yếu nhất của thanh kiếm của Mộc Phong, sau đó dùng hai ngón tay khống chế.
Sắc mặt Mộc Phong trắng bệch, trong lòng gào thét điên cuồng: Không thể nào, không thể nào, hắn có phải là kiếm sĩ cấp một không? Chẳng phải hắn là tên vô dụng bất tài sao? Tại sao lại có thực lực như vậy?
Người bên ngoài cảm thấy nghi hoặc khó hiểu với tình cảnh trước mắt, mà bản thân Mộc Phong càng cảm thấy sốc, Mộc Hàn Yên dùng hai ngón tay kẹp được trường kiếm của hắn ta. Lúc nàng phá vỡ Kiếm Sát Bát Phương của hắn ta, hắn ta cảm nhận có một năng lượng rất mạnh, hắn ta căn bản không cản nổi năng lượng này.
Tay cầm trường kiếm nhưng Mộc Phong không cách nào ra tay, nỗi sợ lan tỏa trong lòng hắn ta.
"Ngươi không ra tay phải không, vậy ta ra tay!" Mộc Hàn Yên nhẹ nhàng rút trường kiếm, tiến lên một bước, tùy ý chém ra một kiếm.
Kiếm Sát Bát Phương, cùng là kiếm kỹ nhưng đem đến cho người khác cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Kiếm quang lướt qua, không hề mang ánh sáng rực rỡ, nếu không chứng kiến cảnh tượng trước đó, bất cứ ai nhìn thấy nhát kiếm này đều sẽ coi thường. Nhưng những người chứng kiến cảnh trước đó, không ai dám xem thường nhát kiếm ấy. Cho dù là kiếm sĩ cấp một nhưng lại tung ra kiếm kỹ khiến người khác kinh ngạc hơn nhiều.
Kiếm quang lạnh buốt khiến người ta cảm giác nội liễm ngưng thực cao độ. Tuy rằng không có ánh sáng chói lóa, không có tiếng chói tai, nhưng lại khiến người khác cảm giác bị dồn nén đến kỳ lạ. Tất cả sát ý, tất cả năng lượng đều chèn ép đến cực độ trong thanh kiếm. Mà lúc này bỗng chốc bung ra, dĩ nhiên là uy lực bùng nổ đến cực điểm.
Không khí như ngưng đọng, khiến người ta khó thở, tâm mạch đập nhanh như muốn phá vỡ lồng ngực mà nhảy ra.
Cơ thể bị bao phủ dưới kiếm quang, toàn thân Mộc Phong toát mồ hôi lạnh, ngay cả tay chân cũng có chút tê.
"Giết cho ta!" Thù hận kiềm nén bao lâu nay bộc phát ra, Mộc Phong không cam tâm khoanh tay chịu chết, cố nén sợ hãi, lớn tiếng hét lên rồi vung kiếm.
Ngưng lực vào kiếm, trường kiếm lại phát ra ánh sáng màu bạc lạnh buốt một lần nữa, chói lóa khắp bầu trời.
Đang lúc hai thanh kiếm giao nhau, trên thanh kiếm của Mộc Hàn Yên lóe lên một luồng ánh sáng chói lóa.
Không giống nhát kiếm Ngưng Lực tỏa ra ánh sáng màu bạc của Mộc Phong, ánh sáng trên kiếm của Mộc Hàn Yên hội tụ thành một điểm, đương nhiên năng lượng cũng hội tụ vào một điểm. Tất nhiên, Thiên Tâm Kình Khí ngưng tụ một điểm sẽ mạnh hơn hẳn Thiên Tâm Kình Khí trên thân kiếm của Mộc Phong.
Cấp bậc của một kiếm Ngưng Lực này là tiêu chí của kiếm sĩ cấp bảy.
"Keng, keng, keng keng keng…" Hai thanh kiếm giao nhau vang lên, thanh kiếm trong tay của Mộc Phong đứt ra từng đoạn, thành đống sắt vụn, còn bản thân hắn ta phụt ra một ngụm máu, toàn thân rớt xuống như diều đứt dây.
Cả trường đấu võ tĩnh lặng.
Kiếm sĩ cấp sáu, thực lực của Mộc Hàn Yên lại là kiếm sĩ cấp sáu, khó trách hắn dám đồng ý ứng chiến với Mộc Phong, thì ra hắn có điểm dựa để không sợ hãi.
Trông Mộc Hàn Yên bình thản và hiên ngang đứng trên võ đài, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, không ai có thể nghĩ tên vô dụng bất tài bị mọi người xem thường của Mộc gia kia lại có thực lực kiếm sĩ cấp sáu.
Kiếm Sát Bát Phương của Mộc Phong trông như sát khí xông thẳng lên trời, nhưng trong mắt nàng lại là một kích chẳng nhằm nhò gì, xuôi theo sự thay đổi về thể chất mà phạt mạch tẩy tủy mang đến. Năng lực phản ứng phán đoán và phản ứng bằng mắt của nàng tăng lên gấp đôi, định thần một hồi, nàng nhìn thấu quỹ đạo vận hành kiếm kỹ của hắn ta, mỗi lần thay đổi trong đó vẫn có một nhược điểm.
Dựa vào năng lực phản ứng kiếp trước và cả cảnh giới Ngưng Lực nội liễm có thể so sánh với kiếm sĩ cấp bảy, nàng hội tụ Thiên Tâm Kình Khí trên ngón tay, dễ dàng nắm bắt điểm yếu nhất của thanh kiếm của Mộc Phong, sau đó dùng hai ngón tay khống chế.
Sắc mặt Mộc Phong trắng bệch, trong lòng gào thét điên cuồng: Không thể nào, không thể nào, hắn có phải là kiếm sĩ cấp một không? Chẳng phải hắn là tên vô dụng bất tài sao? Tại sao lại có thực lực như vậy?
Người bên ngoài cảm thấy nghi hoặc khó hiểu với tình cảnh trước mắt, mà bản thân Mộc Phong càng cảm thấy sốc, Mộc Hàn Yên dùng hai ngón tay kẹp được trường kiếm của hắn ta. Lúc nàng phá vỡ Kiếm Sát Bát Phương của hắn ta, hắn ta cảm nhận có một năng lượng rất mạnh, hắn ta căn bản không cản nổi năng lượng này.
Tay cầm trường kiếm nhưng Mộc Phong không cách nào ra tay, nỗi sợ lan tỏa trong lòng hắn ta.
"Ngươi không ra tay phải không, vậy ta ra tay!" Mộc Hàn Yên nhẹ nhàng rút trường kiếm, tiến lên một bước, tùy ý chém ra một kiếm.
Kiếm Sát Bát Phương, cùng là kiếm kỹ nhưng đem đến cho người khác cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Kiếm quang lướt qua, không hề mang ánh sáng rực rỡ, nếu không chứng kiến cảnh tượng trước đó, bất cứ ai nhìn thấy nhát kiếm này đều sẽ coi thường. Nhưng những người chứng kiến cảnh trước đó, không ai dám xem thường nhát kiếm ấy. Cho dù là kiếm sĩ cấp một nhưng lại tung ra kiếm kỹ khiến người khác kinh ngạc hơn nhiều.
Kiếm quang lạnh buốt khiến người ta cảm giác nội liễm ngưng thực cao độ. Tuy rằng không có ánh sáng chói lóa, không có tiếng chói tai, nhưng lại khiến người khác cảm giác bị dồn nén đến kỳ lạ. Tất cả sát ý, tất cả năng lượng đều chèn ép đến cực độ trong thanh kiếm. Mà lúc này bỗng chốc bung ra, dĩ nhiên là uy lực bùng nổ đến cực điểm.
Không khí như ngưng đọng, khiến người ta khó thở, tâm mạch đập nhanh như muốn phá vỡ lồng ngực mà nhảy ra.
Cơ thể bị bao phủ dưới kiếm quang, toàn thân Mộc Phong toát mồ hôi lạnh, ngay cả tay chân cũng có chút tê.
"Giết cho ta!" Thù hận kiềm nén bao lâu nay bộc phát ra, Mộc Phong không cam tâm khoanh tay chịu chết, cố nén sợ hãi, lớn tiếng hét lên rồi vung kiếm.
Ngưng lực vào kiếm, trường kiếm lại phát ra ánh sáng màu bạc lạnh buốt một lần nữa, chói lóa khắp bầu trời.
Đang lúc hai thanh kiếm giao nhau, trên thanh kiếm của Mộc Hàn Yên lóe lên một luồng ánh sáng chói lóa.
Không giống nhát kiếm Ngưng Lực tỏa ra ánh sáng màu bạc của Mộc Phong, ánh sáng trên kiếm của Mộc Hàn Yên hội tụ thành một điểm, đương nhiên năng lượng cũng hội tụ vào một điểm. Tất nhiên, Thiên Tâm Kình Khí ngưng tụ một điểm sẽ mạnh hơn hẳn Thiên Tâm Kình Khí trên thân kiếm của Mộc Phong.
Cấp bậc của một kiếm Ngưng Lực này là tiêu chí của kiếm sĩ cấp bảy.
"Keng, keng, keng keng keng…" Hai thanh kiếm giao nhau vang lên, thanh kiếm trong tay của Mộc Phong đứt ra từng đoạn, thành đống sắt vụn, còn bản thân hắn ta phụt ra một ngụm máu, toàn thân rớt xuống như diều đứt dây.
Cả trường đấu võ tĩnh lặng.
Kiếm sĩ cấp sáu, thực lực của Mộc Hàn Yên lại là kiếm sĩ cấp sáu, khó trách hắn dám đồng ý ứng chiến với Mộc Phong, thì ra hắn có điểm dựa để không sợ hãi.
Trông Mộc Hàn Yên bình thản và hiên ngang đứng trên võ đài, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, không ai có thể nghĩ tên vô dụng bất tài bị mọi người xem thường của Mộc gia kia lại có thực lực kiếm sĩ cấp sáu.
/297
|