Translator: Nguyetmai
Trong lòng những người đã từng gây khó dễ cho Mộc Hàn Yên càng thấp thỏm lo âu. Đối với không ít người, kiếm sĩ cấp sáu là cấp độ mà cả đời bọn họ cũng chưa chắc đạt được. Trong bất kỳ gia tộc nào, tuổi tác như vậy đã có thực lực thế này đều sẽ được đào tạo như thiên tài. Nếu Mộc Hàn Yên cho qua chuyện trước đây thì không sao, nhưng nếu nàng tính sổ với bọn họ thì cho dù giết hết bọn họ cũng không ai dám ra mặt thay bọn họ.
"Một đòn chẳng ăn ai." Mộc Hàn Yên chẳng thèm nhìn Mộc Phong lấy một lần, nàng xoay người bay khỏi võ đài.
Nhìn bóng dáng Mộc Hàn Yên rời đi, mọi người đều kinh ngạc không thốt nên lời.
Đại trưởng lão vừa kinh ngạc vừa sợ hãi lại phiền muộn, thân thể run rẩy. Vốn dĩ ông ta muốn mượn cơ hội này đả kích Mộc Duệ An, mượn cớ lấy Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan về tay, nào ngờ được kết cục lại như vậy.
"Mộc Hàn Yên, ngươi đứng lại cho ta." Thấy Mộc Phong bị thương dưới đất, lòng ông ta càng như bị dao cứa, không kiềm chế được mà tức giận quát lên.
"Sao hả, Đại trưởng lão, lẽ nào ông muốn tự ra tay hay sao?" Mộc Hàn Yên ngoảnh đầu bình tĩnh nói.
"Ngươi… ngươi, đều là đệ tử của Mộc thị, thế mà ngươi lại ra tay với đồng môn nặng như vậy." Đại trưởng lão tức giận quát.
Nhưng ông ta chưa nói dứt lời đã bị Mộc Hàn Yên ngắt lời.
"Đại trưởng lão, đao kiếm vô tình, nếu có trọng thương cũng không trách được ai, bị thương trong lúc tỷ thí, lẽ nào lại trách ta sao?" Mộc Hàn Yên nói với vẻ châm chọc. Đây là những lời mà Đại trưởng lão đã nói trước đây, nàng chỉ trả lại mà thôi.
Đại trưởng lão không trả lời được, còn mặt của hai vị trưởng lão kia thì đỏ lên, nếu như trước đó bọn họ không nói những lời này thì vẫn có thể mượn lý do tàn sát đồng môn để nói Mộc Hàn Yên. Có điều những lời này là do bọn họ nói ra, có không cần mặt mũi đến mức nào cũng không thể tự tay tát vào mặt mình.
Dứt lời, Mộc Hàn Yên xoay người bỏ đi, cũng không màng đến bọn họ nghĩ gì.
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn nàng rời đi.
Trong đám người, có một kẻ toàn thân cũng run rẩy như Đại trưởng lão, đó chính là Mộc Nam đang cầm tờ ngân phiếu một trăm lượng trong tay.
Chết rồi, lần này chết chắc, một đền một trăm chính là mười nghìn lượng, có giết hắn bán thịt vẫn không đủ. Ai nói người ta là kẻ ngốc lắm tiền, người ta có chỗ dựa? Trời ơi, ta rảnh rỗi không có gì làm hay sao mà hùa vào gây náo nhiệt làm gì, ai ngốc, khỉ nó, ta mới thật là ngốc! Tay cầm tấm ngân phiếu nóng hổi, Mộc Nam tức giận muốn vả vào mặt mình.
"Ờm, hình như hắn quên hết mọi việc rồi, quên hết là tốt nhất, quên hết là tốt nhất." Thấy Mộc Hàn Yên càng đi càng xa, Mộc Nam âm thầm cầu nguyện.
"Đúng rồi, Mộc Nam, ngươi đừng quên ngươi nợ ta mười nghìn lượng bạc đấy." Trong ánh mắt mong đợi của Mộc Nam, Mộc Hàn Yên bỗng nhiên quay lại nói.
Rầm... Mộc Nam trợn mắt hôn mê bất tỉnh.
Mộc Hàn Yên từng bước đi xa, nhưng bóng dáng ấy lại rõ ràng trong mắt, trong lòng của tất cả mọi người.
Giờ khắc này, nước mắt của Việt Phàm Linh cũng không điều khiển được mà rơi xuống. Ánh mắt Mộc Duệ An vốn phức tạp, nhưng vẫn không che giấu kinh ngạc và vui mừng trong đáy mắt, ông đứng lên rời khỏi nơi đây cùng Việt Phàm Linh.
Mộc Hàn Phong đứng tại chỗ nhìn hình bóng Mộc Hàn Yên rời đi, khóe miệng từ từ mở rộng ra. Hắn ngước nhìn không trung, trong lòng thở dài một hơi, kinh ngạc, vui mừng, hàng trăm cảm xúc giao hòa với nhau.
Mộc Hàn Phong xoay người rời đi, ra khỏi phủ Thành chủ, hắn trực tiếp đi đến Phỉ Thúy lâu, hôm nay Hàn Yên thắng vẻ vang như vậy, hắn không âm thầm ăn mừng cho tình huống này thì có vẻ như thật có lỗi với bản thân.
…
Mộc Phong được khiêng về phủ Đại trưởng lão như một con chó chết.
Trong lòng những người đã từng gây khó dễ cho Mộc Hàn Yên càng thấp thỏm lo âu. Đối với không ít người, kiếm sĩ cấp sáu là cấp độ mà cả đời bọn họ cũng chưa chắc đạt được. Trong bất kỳ gia tộc nào, tuổi tác như vậy đã có thực lực thế này đều sẽ được đào tạo như thiên tài. Nếu Mộc Hàn Yên cho qua chuyện trước đây thì không sao, nhưng nếu nàng tính sổ với bọn họ thì cho dù giết hết bọn họ cũng không ai dám ra mặt thay bọn họ.
"Một đòn chẳng ăn ai." Mộc Hàn Yên chẳng thèm nhìn Mộc Phong lấy một lần, nàng xoay người bay khỏi võ đài.
Nhìn bóng dáng Mộc Hàn Yên rời đi, mọi người đều kinh ngạc không thốt nên lời.
Đại trưởng lão vừa kinh ngạc vừa sợ hãi lại phiền muộn, thân thể run rẩy. Vốn dĩ ông ta muốn mượn cơ hội này đả kích Mộc Duệ An, mượn cớ lấy Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan về tay, nào ngờ được kết cục lại như vậy.
"Mộc Hàn Yên, ngươi đứng lại cho ta." Thấy Mộc Phong bị thương dưới đất, lòng ông ta càng như bị dao cứa, không kiềm chế được mà tức giận quát lên.
"Sao hả, Đại trưởng lão, lẽ nào ông muốn tự ra tay hay sao?" Mộc Hàn Yên ngoảnh đầu bình tĩnh nói.
"Ngươi… ngươi, đều là đệ tử của Mộc thị, thế mà ngươi lại ra tay với đồng môn nặng như vậy." Đại trưởng lão tức giận quát.
Nhưng ông ta chưa nói dứt lời đã bị Mộc Hàn Yên ngắt lời.
"Đại trưởng lão, đao kiếm vô tình, nếu có trọng thương cũng không trách được ai, bị thương trong lúc tỷ thí, lẽ nào lại trách ta sao?" Mộc Hàn Yên nói với vẻ châm chọc. Đây là những lời mà Đại trưởng lão đã nói trước đây, nàng chỉ trả lại mà thôi.
Đại trưởng lão không trả lời được, còn mặt của hai vị trưởng lão kia thì đỏ lên, nếu như trước đó bọn họ không nói những lời này thì vẫn có thể mượn lý do tàn sát đồng môn để nói Mộc Hàn Yên. Có điều những lời này là do bọn họ nói ra, có không cần mặt mũi đến mức nào cũng không thể tự tay tát vào mặt mình.
Dứt lời, Mộc Hàn Yên xoay người bỏ đi, cũng không màng đến bọn họ nghĩ gì.
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn nàng rời đi.
Trong đám người, có một kẻ toàn thân cũng run rẩy như Đại trưởng lão, đó chính là Mộc Nam đang cầm tờ ngân phiếu một trăm lượng trong tay.
Chết rồi, lần này chết chắc, một đền một trăm chính là mười nghìn lượng, có giết hắn bán thịt vẫn không đủ. Ai nói người ta là kẻ ngốc lắm tiền, người ta có chỗ dựa? Trời ơi, ta rảnh rỗi không có gì làm hay sao mà hùa vào gây náo nhiệt làm gì, ai ngốc, khỉ nó, ta mới thật là ngốc! Tay cầm tấm ngân phiếu nóng hổi, Mộc Nam tức giận muốn vả vào mặt mình.
"Ờm, hình như hắn quên hết mọi việc rồi, quên hết là tốt nhất, quên hết là tốt nhất." Thấy Mộc Hàn Yên càng đi càng xa, Mộc Nam âm thầm cầu nguyện.
"Đúng rồi, Mộc Nam, ngươi đừng quên ngươi nợ ta mười nghìn lượng bạc đấy." Trong ánh mắt mong đợi của Mộc Nam, Mộc Hàn Yên bỗng nhiên quay lại nói.
Rầm... Mộc Nam trợn mắt hôn mê bất tỉnh.
Mộc Hàn Yên từng bước đi xa, nhưng bóng dáng ấy lại rõ ràng trong mắt, trong lòng của tất cả mọi người.
Giờ khắc này, nước mắt của Việt Phàm Linh cũng không điều khiển được mà rơi xuống. Ánh mắt Mộc Duệ An vốn phức tạp, nhưng vẫn không che giấu kinh ngạc và vui mừng trong đáy mắt, ông đứng lên rời khỏi nơi đây cùng Việt Phàm Linh.
Mộc Hàn Phong đứng tại chỗ nhìn hình bóng Mộc Hàn Yên rời đi, khóe miệng từ từ mở rộng ra. Hắn ngước nhìn không trung, trong lòng thở dài một hơi, kinh ngạc, vui mừng, hàng trăm cảm xúc giao hòa với nhau.
Mộc Hàn Phong xoay người rời đi, ra khỏi phủ Thành chủ, hắn trực tiếp đi đến Phỉ Thúy lâu, hôm nay Hàn Yên thắng vẻ vang như vậy, hắn không âm thầm ăn mừng cho tình huống này thì có vẻ như thật có lỗi với bản thân.
…
Mộc Phong được khiêng về phủ Đại trưởng lão như một con chó chết.
/297
|