Translator: Nguyetmai
"Tình trạng vết thương của Phong Nhi thế nào rồi, có tổn thương đến tâm mạch không?" Trong phủ Đại trưởng lão, một đám đại phu đang kiểm tra vết thương cho Mộc Phong, Đại trưởng lão vội vã hỏi.
Thương gân động cốt cũng không có gì to tát đều có thể chữa khỏi, chỉ sợ không may tổn thương vào tâm mạch, Mộc Phong sẽ hoàn toàn tiêu đời. Dù sao Thiên Tâm Công Pháp của Mộc gia và những công pháp còn lại không giống nhau, quan trọng nhất chính là tâm mạch.
"Tâm mạch không có tổn thương gì." Đại phu ngừng một lát rồi đáp.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Đại trưởng lão không để ý đến sự do dự của ông ta, vừa nghe tâm mạch của Mộc Phong không bị tổn thương, trong lòng Đại trưởng lão liền nhẹ nhõm, vui vẻ nói.
"Tuy tâm mạch của Phong công tử không có vấn đề gì nhưng phủ tạng bên trong đã lệch vị trí, kinh mạch rạn nứt, vết thương rất nặng, nếu không dưỡng thương một hai năm, đừng nói đến luyện tập, ngay cả khả năng khôi phục thực lực trước đây cũng không khả thi lắm."
"Sao cơ!" Đại trưởng lão ngẩn ra, sau đó cắn răng nghiến lợi nói: "Mộc Hàn Yên, thủ đoạn của ngươi thật tàn nhẫn, ngươi lại không niệm tình người cùng gia tộc mà ra tay độc ác như vậy."
Cắn răng nói ra những lời này, ông ta hoàn toàn quên mất một việc, nếu không phải Mộc Hàn Yên có thực lực của kiếm sĩ cấp sáu thì lúc này người bị thương đã là Mộc Hàn Yên. Hơn nữa e rằng vết thương của nàng còn nghiêm trọng hơn cả Mộc Phong, có thể bảo toàn tâm mạch được hay không là cả một vấn đề.
"Mộc Hàn Yên, ta phải giết hắn, ta phải giết hắn." Mộc Phong nghe xong lời đại phu nói, vừa đau khổ vừa tức giận, mất hết lý trí mà gào thét.
"Giết, ngươi lấy cái gì để giết, ngươi đánh thắng hắn sao, ngươi mất mặt vẫn chưa đủ sao?" Tâm trạng của Đại trưởng lão vốn đã không tốt, nghe những lời này lại càng thêm phiền muộn, càng tức giận. Ông ta không nhịn được mà lớn tiếng quát.
Cũng khó trách ông ta tức giận như vậy, Mộc Phong là đích tôn và là hy vọng duy nhất của ông ta, sỡ dĩ ông ta dòm ngó vị trí gia chủ, suy cho cùng chẳng phải là để đứa cháu duy nhất này có một nền tảng vững chắc sao.
Những năm gần đây, gần như ông ta đều truyền đạt cho Mộc Phong mọi thứ, đào tạo rèn luyện hắn ta trở thành kiếm sĩ cấp năm, vốn cho rằng lần tỷ thí với Mộc Hàn Yên này sẽ khiến hắn ta vang danh khắp nơi, chỗ đứng trong gia tộc càng thêm vững chắc, thuận tiện lấy Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan về tay, từ nay về sau hắn ta sẽ phất lên như diều gặp gió, cũng giúp ông ta nở mày nở mặt, nào ngờ kết cục lại như vậy.
Đừng thấy Mộc Phong tức giận mất hết lý trí, hắn ta bị tổ phụ giáo huấn một câu thì lập tức bình tĩnh trở lại, như chuột nhìn thấy mèo, những lời gào thét trong miệng cũng biến thành những câu nói lí nhí: "Tôn nhi biết mình đánh không lại hắn, nhưng tôn nhi không cam tâm, tôn nhi không cam tâm..."
"Ngươi không cam tâm, lẽ nào ta lại cam tâm sao? Ai có thể ngờ được tên bất tài vô dụng này lại có thực lực như vậy." Đại trưởng lão nói với giọng trầm thấp nghèn nghẹn như con thú già bị thương.
"Thực lực, đúng rồi, là thực lực, tên vô dụng Mộc Hàn Yên, tôn nhi vẫn luôn theo dõi hắn những năm gần đây, hắn là người như thế nào tôn nhi còn không hiểu sao, làm sao đột nhiên hắn lại có thực lực của kiếm sĩ cấp sáu?" Mộc Phong giống như bị thương mà thức tỉnh, căm hận nói.
Đại trưởng lão im lặng một lúc, chuyện này có chút kỳ lạ, chỉ có điều trước đây ông ta mải lo nghĩ đến thương thế của Mộc Phong nên không suy nghĩ nhiều mà thôi.
"Tôn nhi nghĩ ra rồi, nhất định là Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan, nhất định là Mộc Duệ An đã đưa Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan cho Mộc Hàn Yên, nếu không làm sao tên vô dụng bất tài này lại có được thực lực như vậy." Mộc Phong nói một cách chắc chắn.
"Chỉ có khả năng này thôi." Đại trưởng lão gật đầu, ngoài thứ này ra, ông ta không nghĩ ra khả năng nào khác.
"Tình trạng vết thương của Phong Nhi thế nào rồi, có tổn thương đến tâm mạch không?" Trong phủ Đại trưởng lão, một đám đại phu đang kiểm tra vết thương cho Mộc Phong, Đại trưởng lão vội vã hỏi.
Thương gân động cốt cũng không có gì to tát đều có thể chữa khỏi, chỉ sợ không may tổn thương vào tâm mạch, Mộc Phong sẽ hoàn toàn tiêu đời. Dù sao Thiên Tâm Công Pháp của Mộc gia và những công pháp còn lại không giống nhau, quan trọng nhất chính là tâm mạch.
"Tâm mạch không có tổn thương gì." Đại phu ngừng một lát rồi đáp.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Đại trưởng lão không để ý đến sự do dự của ông ta, vừa nghe tâm mạch của Mộc Phong không bị tổn thương, trong lòng Đại trưởng lão liền nhẹ nhõm, vui vẻ nói.
"Tuy tâm mạch của Phong công tử không có vấn đề gì nhưng phủ tạng bên trong đã lệch vị trí, kinh mạch rạn nứt, vết thương rất nặng, nếu không dưỡng thương một hai năm, đừng nói đến luyện tập, ngay cả khả năng khôi phục thực lực trước đây cũng không khả thi lắm."
"Sao cơ!" Đại trưởng lão ngẩn ra, sau đó cắn răng nghiến lợi nói: "Mộc Hàn Yên, thủ đoạn của ngươi thật tàn nhẫn, ngươi lại không niệm tình người cùng gia tộc mà ra tay độc ác như vậy."
Cắn răng nói ra những lời này, ông ta hoàn toàn quên mất một việc, nếu không phải Mộc Hàn Yên có thực lực của kiếm sĩ cấp sáu thì lúc này người bị thương đã là Mộc Hàn Yên. Hơn nữa e rằng vết thương của nàng còn nghiêm trọng hơn cả Mộc Phong, có thể bảo toàn tâm mạch được hay không là cả một vấn đề.
"Mộc Hàn Yên, ta phải giết hắn, ta phải giết hắn." Mộc Phong nghe xong lời đại phu nói, vừa đau khổ vừa tức giận, mất hết lý trí mà gào thét.
"Giết, ngươi lấy cái gì để giết, ngươi đánh thắng hắn sao, ngươi mất mặt vẫn chưa đủ sao?" Tâm trạng của Đại trưởng lão vốn đã không tốt, nghe những lời này lại càng thêm phiền muộn, càng tức giận. Ông ta không nhịn được mà lớn tiếng quát.
Cũng khó trách ông ta tức giận như vậy, Mộc Phong là đích tôn và là hy vọng duy nhất của ông ta, sỡ dĩ ông ta dòm ngó vị trí gia chủ, suy cho cùng chẳng phải là để đứa cháu duy nhất này có một nền tảng vững chắc sao.
Những năm gần đây, gần như ông ta đều truyền đạt cho Mộc Phong mọi thứ, đào tạo rèn luyện hắn ta trở thành kiếm sĩ cấp năm, vốn cho rằng lần tỷ thí với Mộc Hàn Yên này sẽ khiến hắn ta vang danh khắp nơi, chỗ đứng trong gia tộc càng thêm vững chắc, thuận tiện lấy Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan về tay, từ nay về sau hắn ta sẽ phất lên như diều gặp gió, cũng giúp ông ta nở mày nở mặt, nào ngờ kết cục lại như vậy.
Đừng thấy Mộc Phong tức giận mất hết lý trí, hắn ta bị tổ phụ giáo huấn một câu thì lập tức bình tĩnh trở lại, như chuột nhìn thấy mèo, những lời gào thét trong miệng cũng biến thành những câu nói lí nhí: "Tôn nhi biết mình đánh không lại hắn, nhưng tôn nhi không cam tâm, tôn nhi không cam tâm..."
"Ngươi không cam tâm, lẽ nào ta lại cam tâm sao? Ai có thể ngờ được tên bất tài vô dụng này lại có thực lực như vậy." Đại trưởng lão nói với giọng trầm thấp nghèn nghẹn như con thú già bị thương.
"Thực lực, đúng rồi, là thực lực, tên vô dụng Mộc Hàn Yên, tôn nhi vẫn luôn theo dõi hắn những năm gần đây, hắn là người như thế nào tôn nhi còn không hiểu sao, làm sao đột nhiên hắn lại có thực lực của kiếm sĩ cấp sáu?" Mộc Phong giống như bị thương mà thức tỉnh, căm hận nói.
Đại trưởng lão im lặng một lúc, chuyện này có chút kỳ lạ, chỉ có điều trước đây ông ta mải lo nghĩ đến thương thế của Mộc Phong nên không suy nghĩ nhiều mà thôi.
"Tôn nhi nghĩ ra rồi, nhất định là Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan, nhất định là Mộc Duệ An đã đưa Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan cho Mộc Hàn Yên, nếu không làm sao tên vô dụng bất tài này lại có được thực lực như vậy." Mộc Phong nói một cách chắc chắn.
"Chỉ có khả năng này thôi." Đại trưởng lão gật đầu, ngoài thứ này ra, ông ta không nghĩ ra khả năng nào khác.
/297
|