Translator: Nguyetmai
Trời sáng, Mộc Hàn Yên rời giường đi rửa mặt như thường lệ, sau đó mở cửa viện.
Ngoài cửa có mấy nha hoàn đang yên lặng cắt tỉa hoa, bọn họ thấy Mộc Hàn Yên đi ra thì chỉ ngước đầu lên nhìn một chút rồi lại cắm cúi làm tiếp. Có hai người hầu chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi đi ngang qua cửa viện, ánh mắt bọn họ nhìn Mộc Hàn Yên có chút cảnh giác và sợ hãi, nhưng cũng không tỏ ra quá lộ liễu.
Mộc Hàn Yên hơi ngạc nhiên. Từ trước tới giờ Mộc gia rất khoan dung với người hầu kẻ hạ, cũng không có quá nhiều phép tắc. Mấy nha hoàn và người hầu này chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, đang độ tuổi hoạt bát đầy sức sống, đáng lẽ sau khi bọn họ biết kết quả tỷ thí giữa nàng và Mộc Phong thì không nên biểu hiện bình tĩnh như thế này mới đúng chứ?
Phải biết rằng, ngày thường lúc chẳng có chuyện gì mấy tên này cũng tíu ta tíu tít buôn chuyện không ngừng.
"Ta đã truyền lệnh xuống, những ai đã thấy kết quả tỷ thí giữa con và Mộc Phong rồi thì cũng thôi, nhưng tuyệt đối không thể để người ngoài biết." Giọng nói trầm ấm và thu hút của Mộc Duệ An vang lên từ phía bên cạnh.
"Phụ thân." Mộc Hàn Yên vội vàng hành lễ. Sau khi sống lại, nàng đã hiểu được tình yêu thương và sự quan tâm sâu sắc mà phụ thân dành cho nàng, hiểu được ông đang bảo vệ nàng bằng cách của riêng mình. Vậy nên nàng cảm thấy kính yêu phụ thân vô cùng.
Mộc Duệ An hơi ngẩn ra. Tuy hồi trước Mộc Hàn Yên kính trọng ông nhưng lại quá mức xa cách với người làm phụ thân như ông, khi xưng hô đa phần đều gọi là phụ thân đại nhân. Mới sáng sớm đã nghe thấy con bé gọi ông một tiếng "phụ thân" thân thiết như thế, tự dưng ông lại cảm thấy không quen.
"Đi thôi, vào trong rồi nói." Mộc Duệ An đóng cửa viện rồi đi thẳng vào trong. Mặt ông vẫn nghiêm nghị như lúc trước nhưng giọng nói đã mềm mỏng hơn rất nhiều.
Không hiểu sao tim Mộc Hàn Yên bỗng nhiên đập thình thịch. Ngoài mặt phụ thân tỏ ra lạnh nhạt không quan tâm tới nàng, thậm chí chưa đừng đến viện của nàng hỏi thăm lần nào, nhưng hôm nay mới sáng sớm ông đã tới đây, như vậy là muốn gỡ bỏ khúc mắc sao? Nàng đã đoán ra tất cả những việc phụ thân làm đều có ẩn tình từ lâu rồi, chỉ là không biết phải mở miệng hỏi thế nào. Phụ thân đích thân mở lời, đương nhiên là nàng cầu còn không được.
"Thực lực của con mạnh lên từ lúc nào?" Vào trong phòng, Mộc Duệ An bèn hỏi.
Tuy ông đã đưa cho Mộc Hàn Yên một viên Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan, nhưng ông biết, chỉ dựa vào viên thuốc này thì Mộc Hàn Yên không thể nào thăng từ kiếp sĩ cấp một lên kiếm sĩ cấp sáu trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy được. Theo ông thấy, thực lực của Mộc Hàn Yên đã mạnh lên từ trước rồi, viên Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan đó chỉ là hoa thêu trên gấm giúp con bé leo cao thêm một mức mà thôi.
Nghe thấy phụ thân hỏi về chuyện thực lực, Mộc Hàn Yên cũng không muốn giấu giếm. Nàng đang định kể hết mọi chuyện về Tinh Huyễn Thiên Cơ thì đúng lúc này la bàn chiêm tinh trước ngực lại rung lên kịch liệt, ý tứ cảnh cáo xông thẳng vào đầu nàng một cách mãnh liệt.
Mộc Hàn Yên đành nuốt những lời chưa kịp nói vào trong bụng, giả vờ suy nghĩ, ngón tay "vô tình" chạm vào la bàn chiêm tinh đeo trước ngực.
"Đừng nói, nếu nói ra sẽ mang lại họa sát thân cho ông ấy." Mấy chữ nhỏ này rơi vào tầm mắt nàng một cách nhanh chóng, nhưng bởi tay của nàng đã che lại nên không bị Mộc Duệ An chú ý.
"Đã được một thời gian rồi ạ." Mộc Hàn Yên đáp bừa.
Kể từ ngày nàng sống lại Tinh Huyễn Thiên Cơ đã xuất hiện bên cạnh nàng một cách khó hiểu. Nó vốn có lai lịch thần bí, sau này lại giúp thực lực của nàng tăng lên vượt bậc, tất cả mọi chuyện ngày càng trở nên kỳ quái, thế nên Mộc Hàn Yên không dám phớt lờ lời cảnh cáo của nó.
"Đã được một thời gian rồi sao? Vậy mà ngay cả ta cũng không hề phát hiện ra."
Câu trả lời của Mộc Hàn Yên vừa vặn lại giống với suy đoán của Mộc Duệ An nên ông không hề nghi ngờ mà gật đầu nói: "Xem ra con cũng hiểu được đạo lý cây cao vượt rừng ắt bị gió quật ngã, biết ẩn mình chờ thời như thế là tốt. Sau này nếu không cần thiết thì đừng để lộ thực lực của mình, giấu được bao lâu cứ cố hết sức mà giấu."
Trời sáng, Mộc Hàn Yên rời giường đi rửa mặt như thường lệ, sau đó mở cửa viện.
Ngoài cửa có mấy nha hoàn đang yên lặng cắt tỉa hoa, bọn họ thấy Mộc Hàn Yên đi ra thì chỉ ngước đầu lên nhìn một chút rồi lại cắm cúi làm tiếp. Có hai người hầu chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi đi ngang qua cửa viện, ánh mắt bọn họ nhìn Mộc Hàn Yên có chút cảnh giác và sợ hãi, nhưng cũng không tỏ ra quá lộ liễu.
Mộc Hàn Yên hơi ngạc nhiên. Từ trước tới giờ Mộc gia rất khoan dung với người hầu kẻ hạ, cũng không có quá nhiều phép tắc. Mấy nha hoàn và người hầu này chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, đang độ tuổi hoạt bát đầy sức sống, đáng lẽ sau khi bọn họ biết kết quả tỷ thí giữa nàng và Mộc Phong thì không nên biểu hiện bình tĩnh như thế này mới đúng chứ?
Phải biết rằng, ngày thường lúc chẳng có chuyện gì mấy tên này cũng tíu ta tíu tít buôn chuyện không ngừng.
"Ta đã truyền lệnh xuống, những ai đã thấy kết quả tỷ thí giữa con và Mộc Phong rồi thì cũng thôi, nhưng tuyệt đối không thể để người ngoài biết." Giọng nói trầm ấm và thu hút của Mộc Duệ An vang lên từ phía bên cạnh.
"Phụ thân." Mộc Hàn Yên vội vàng hành lễ. Sau khi sống lại, nàng đã hiểu được tình yêu thương và sự quan tâm sâu sắc mà phụ thân dành cho nàng, hiểu được ông đang bảo vệ nàng bằng cách của riêng mình. Vậy nên nàng cảm thấy kính yêu phụ thân vô cùng.
Mộc Duệ An hơi ngẩn ra. Tuy hồi trước Mộc Hàn Yên kính trọng ông nhưng lại quá mức xa cách với người làm phụ thân như ông, khi xưng hô đa phần đều gọi là phụ thân đại nhân. Mới sáng sớm đã nghe thấy con bé gọi ông một tiếng "phụ thân" thân thiết như thế, tự dưng ông lại cảm thấy không quen.
"Đi thôi, vào trong rồi nói." Mộc Duệ An đóng cửa viện rồi đi thẳng vào trong. Mặt ông vẫn nghiêm nghị như lúc trước nhưng giọng nói đã mềm mỏng hơn rất nhiều.
Không hiểu sao tim Mộc Hàn Yên bỗng nhiên đập thình thịch. Ngoài mặt phụ thân tỏ ra lạnh nhạt không quan tâm tới nàng, thậm chí chưa đừng đến viện của nàng hỏi thăm lần nào, nhưng hôm nay mới sáng sớm ông đã tới đây, như vậy là muốn gỡ bỏ khúc mắc sao? Nàng đã đoán ra tất cả những việc phụ thân làm đều có ẩn tình từ lâu rồi, chỉ là không biết phải mở miệng hỏi thế nào. Phụ thân đích thân mở lời, đương nhiên là nàng cầu còn không được.
"Thực lực của con mạnh lên từ lúc nào?" Vào trong phòng, Mộc Duệ An bèn hỏi.
Tuy ông đã đưa cho Mộc Hàn Yên một viên Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan, nhưng ông biết, chỉ dựa vào viên thuốc này thì Mộc Hàn Yên không thể nào thăng từ kiếp sĩ cấp một lên kiếm sĩ cấp sáu trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy được. Theo ông thấy, thực lực của Mộc Hàn Yên đã mạnh lên từ trước rồi, viên Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan đó chỉ là hoa thêu trên gấm giúp con bé leo cao thêm một mức mà thôi.
Nghe thấy phụ thân hỏi về chuyện thực lực, Mộc Hàn Yên cũng không muốn giấu giếm. Nàng đang định kể hết mọi chuyện về Tinh Huyễn Thiên Cơ thì đúng lúc này la bàn chiêm tinh trước ngực lại rung lên kịch liệt, ý tứ cảnh cáo xông thẳng vào đầu nàng một cách mãnh liệt.
Mộc Hàn Yên đành nuốt những lời chưa kịp nói vào trong bụng, giả vờ suy nghĩ, ngón tay "vô tình" chạm vào la bàn chiêm tinh đeo trước ngực.
"Đừng nói, nếu nói ra sẽ mang lại họa sát thân cho ông ấy." Mấy chữ nhỏ này rơi vào tầm mắt nàng một cách nhanh chóng, nhưng bởi tay của nàng đã che lại nên không bị Mộc Duệ An chú ý.
"Đã được một thời gian rồi ạ." Mộc Hàn Yên đáp bừa.
Kể từ ngày nàng sống lại Tinh Huyễn Thiên Cơ đã xuất hiện bên cạnh nàng một cách khó hiểu. Nó vốn có lai lịch thần bí, sau này lại giúp thực lực của nàng tăng lên vượt bậc, tất cả mọi chuyện ngày càng trở nên kỳ quái, thế nên Mộc Hàn Yên không dám phớt lờ lời cảnh cáo của nó.
"Đã được một thời gian rồi sao? Vậy mà ngay cả ta cũng không hề phát hiện ra."
Câu trả lời của Mộc Hàn Yên vừa vặn lại giống với suy đoán của Mộc Duệ An nên ông không hề nghi ngờ mà gật đầu nói: "Xem ra con cũng hiểu được đạo lý cây cao vượt rừng ắt bị gió quật ngã, biết ẩn mình chờ thời như thế là tốt. Sau này nếu không cần thiết thì đừng để lộ thực lực của mình, giấu được bao lâu cứ cố hết sức mà giấu."
/297
|