Translator: Nguyetmai
"Tại sao?" Mộc Hàn Yên nhìn phụ thân bằng ánh mắt khó hiểu.
"Thân thế của con không giống như những người khác." Mộc Duệ An suy nghĩ một lát rồi nói.
"Thân thế của con? Chẳng lẽ con không phải con ruột của phụ mẫu? Chẳng lẽ con được nhặt về?" Mộc Hàn Yên chớp mắt lia lịa hỏi.
Người nhà bị hại, được người hảo tâm mang về nuôi dưỡng, thay tên đổi họ che giấu thân phận, nhịn nhục để gây dựng lại cơ đồ, hai mươi năm sau bộc lộ thân phận để đi báo thù rửa hận… Ừm, loại chuyện máu chó kiểu này nàng cũng nghe nhiều rồi, rất dễ khiến người khác nảy sinh liên tưởng.
Lại là huyết hải thâm thù, lại là ơn nặng như núi, Mộc Hàn Yên cảm thấy máu chó vô cùng.
"Nói năng vớ vẩn, trong đầu con chứa toàn những thứ linh tinh gì thế?" Mộc Duệ An không ngờ Mộc Hàn Yên sẽ hỏi như vậy. Điều đáng giận nhất là mặt con bé rất phấn khích, giống như đang chờ mong điều đó vậy. Ông ngẩn ra một lúc sau đó tức điên lên nói.
Đây là lần đầu tiên Mộc Hàn Yên trông thấy dáng vẻ tức giận của phụ thân, nàng cười thầm trong lòng. Đương nhiên là nàng cố tình trêu chọc phụ thân thôi. Dù hàng ngày phụ thân đều trưng ra vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, nhưng diện mạo của nàng và đệ đệ lại giống phụ thân y như đúc. Chỉ có điều hình dáng khuôn mặt, cái mũi và khuôn miệng của nàng giống mẫu thân hơn, trông dịu dàng xinh đẹp chứ không góc cạnh sắc nét như phụ thân.
Chỉ cần cố ý trang điểm giống nam tử, tỏ vẻ lạnh lùng rồi đứng trước gương là nàng có thể tìm thấy dáng vẻ của phụ thân hồi trẻ, làm sao có thể nói là nhận nuôi được? Nhưng nhìn biểu hiện tức giận của phụ thân thực sự rất hay ho. Phụ thân luôn luôn lạnh nhạt và thờ ơ trước mặt nàng, bỗng dưng lại trở nên sinh động thế này khiến trong lòng Mộc Hàn Yên cảm thấy gần gũi hơn nhiều.
"Hai tỷ đệ con đích thực là cốt nhục của ta và Phàm Linh, nhưng mà ngay từ khi con sinh ra đã có thể chất đặc biệt, có khả năng và còn có một vài cơ duyên khác nữa. Nếu để người khác biết được chuyện này, chỉ sợ sẽ đem đến tai họa ngập đầu cho con, thế nên sau khi con chào đời chúng ta đã cố ý che giấu giới tính của con. Từ nhỏ đã nuôi dưỡng con như một nam nhi, dung túng nuông chiều con là bởi vì sợ bị người khác chú ý." Dù sao Mộc Duệ An cũng là chủ gia đình, ông lấy lại bình tĩnh rất nhanh rồi nói tiếp.
"Thể chất đặc biệt? Ý người là tâm mạch của con sao? Còn nữa, kẻ mà phụ thân luôn nói sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho con là ai vậy?" Mới đầu ông còn nói về thân thế, sao tự dưng lại chuyển sang nói về thể chất đặc biệt rồi? Một tia sáng lóe lên trong đầu Mộc Hàn Yên, nàng nghĩ tới tâm mạch chằng chịt gấp trăm lần người bình thường của mình rồi lại nghĩ tới tên thích khách áo đen thực lực cao cường kia, Mộc Hàn Yên vội hỏi tới tấp.
"Tâm mạch? Tâm mạch của con có chỗ nào không ổn sao, ta không phát hiện ra gì cả." Mộc Duệ An nhìn Mộc Hàn Yên bằng ánh mắt kỳ quái.
Nhưng Mộc Hàn Yên không cảm thấy có gì lạ cả. Sau khi nàng được Tinh Huyễn Thiên Cơ nhận làm chủ nhân, đồng thời mượn sự trợ giúp từ năng lượng sao băng để thay gân đổi cốt thì đã có được năng lực nhìn thấu bên trong, lúc này nàng mới phát hiện ra tâm mạch mình có điểm dị thường. Trước đó nàng cũng cho rằng mình là kẻ vô dụng bẩm sinh, phụ thân không phát hiện ra cũng là chuyện bình thường.
Mộc Duệ An ngừng một lát rồi nói tiếp: "Về phần những kẻ mà con vừa hỏi, ta chưa từng gặp, cũng không biết chúng là ai. Thật ra những chuyện này đều là do tổ phụ của con nói cho ta biết, ta thật sự không rõ lắm. Con chỉ cần tin ta sẽ không hại con là được."
Lúc nói lời này ánh mắt của Mộc Duệ An có chút mông lung, hiển nhiên là không hề nói dối.
Lúc này Mộc Hàn Yên mới biết, thì ra những điều phụ thân biết cũng không nhiều hơn nàng là bao, mọi chuyện ông đều nghe theo sự sắp xếp của tổ phụ. Xem ra, nếu muốn biết đáp án thì chỉ còn cách tìm tổ phụ thôi.
"Tại sao?" Mộc Hàn Yên nhìn phụ thân bằng ánh mắt khó hiểu.
"Thân thế của con không giống như những người khác." Mộc Duệ An suy nghĩ một lát rồi nói.
"Thân thế của con? Chẳng lẽ con không phải con ruột của phụ mẫu? Chẳng lẽ con được nhặt về?" Mộc Hàn Yên chớp mắt lia lịa hỏi.
Người nhà bị hại, được người hảo tâm mang về nuôi dưỡng, thay tên đổi họ che giấu thân phận, nhịn nhục để gây dựng lại cơ đồ, hai mươi năm sau bộc lộ thân phận để đi báo thù rửa hận… Ừm, loại chuyện máu chó kiểu này nàng cũng nghe nhiều rồi, rất dễ khiến người khác nảy sinh liên tưởng.
Lại là huyết hải thâm thù, lại là ơn nặng như núi, Mộc Hàn Yên cảm thấy máu chó vô cùng.
"Nói năng vớ vẩn, trong đầu con chứa toàn những thứ linh tinh gì thế?" Mộc Duệ An không ngờ Mộc Hàn Yên sẽ hỏi như vậy. Điều đáng giận nhất là mặt con bé rất phấn khích, giống như đang chờ mong điều đó vậy. Ông ngẩn ra một lúc sau đó tức điên lên nói.
Đây là lần đầu tiên Mộc Hàn Yên trông thấy dáng vẻ tức giận của phụ thân, nàng cười thầm trong lòng. Đương nhiên là nàng cố tình trêu chọc phụ thân thôi. Dù hàng ngày phụ thân đều trưng ra vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, nhưng diện mạo của nàng và đệ đệ lại giống phụ thân y như đúc. Chỉ có điều hình dáng khuôn mặt, cái mũi và khuôn miệng của nàng giống mẫu thân hơn, trông dịu dàng xinh đẹp chứ không góc cạnh sắc nét như phụ thân.
Chỉ cần cố ý trang điểm giống nam tử, tỏ vẻ lạnh lùng rồi đứng trước gương là nàng có thể tìm thấy dáng vẻ của phụ thân hồi trẻ, làm sao có thể nói là nhận nuôi được? Nhưng nhìn biểu hiện tức giận của phụ thân thực sự rất hay ho. Phụ thân luôn luôn lạnh nhạt và thờ ơ trước mặt nàng, bỗng dưng lại trở nên sinh động thế này khiến trong lòng Mộc Hàn Yên cảm thấy gần gũi hơn nhiều.
"Hai tỷ đệ con đích thực là cốt nhục của ta và Phàm Linh, nhưng mà ngay từ khi con sinh ra đã có thể chất đặc biệt, có khả năng và còn có một vài cơ duyên khác nữa. Nếu để người khác biết được chuyện này, chỉ sợ sẽ đem đến tai họa ngập đầu cho con, thế nên sau khi con chào đời chúng ta đã cố ý che giấu giới tính của con. Từ nhỏ đã nuôi dưỡng con như một nam nhi, dung túng nuông chiều con là bởi vì sợ bị người khác chú ý." Dù sao Mộc Duệ An cũng là chủ gia đình, ông lấy lại bình tĩnh rất nhanh rồi nói tiếp.
"Thể chất đặc biệt? Ý người là tâm mạch của con sao? Còn nữa, kẻ mà phụ thân luôn nói sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho con là ai vậy?" Mới đầu ông còn nói về thân thế, sao tự dưng lại chuyển sang nói về thể chất đặc biệt rồi? Một tia sáng lóe lên trong đầu Mộc Hàn Yên, nàng nghĩ tới tâm mạch chằng chịt gấp trăm lần người bình thường của mình rồi lại nghĩ tới tên thích khách áo đen thực lực cao cường kia, Mộc Hàn Yên vội hỏi tới tấp.
"Tâm mạch? Tâm mạch của con có chỗ nào không ổn sao, ta không phát hiện ra gì cả." Mộc Duệ An nhìn Mộc Hàn Yên bằng ánh mắt kỳ quái.
Nhưng Mộc Hàn Yên không cảm thấy có gì lạ cả. Sau khi nàng được Tinh Huyễn Thiên Cơ nhận làm chủ nhân, đồng thời mượn sự trợ giúp từ năng lượng sao băng để thay gân đổi cốt thì đã có được năng lực nhìn thấu bên trong, lúc này nàng mới phát hiện ra tâm mạch mình có điểm dị thường. Trước đó nàng cũng cho rằng mình là kẻ vô dụng bẩm sinh, phụ thân không phát hiện ra cũng là chuyện bình thường.
Mộc Duệ An ngừng một lát rồi nói tiếp: "Về phần những kẻ mà con vừa hỏi, ta chưa từng gặp, cũng không biết chúng là ai. Thật ra những chuyện này đều là do tổ phụ của con nói cho ta biết, ta thật sự không rõ lắm. Con chỉ cần tin ta sẽ không hại con là được."
Lúc nói lời này ánh mắt của Mộc Duệ An có chút mông lung, hiển nhiên là không hề nói dối.
Lúc này Mộc Hàn Yên mới biết, thì ra những điều phụ thân biết cũng không nhiều hơn nàng là bao, mọi chuyện ông đều nghe theo sự sắp xếp của tổ phụ. Xem ra, nếu muốn biết đáp án thì chỉ còn cách tìm tổ phụ thôi.
/297
|