Translator: Nguyetmai
Nhắc đến tổ phụ, Mộc Hàn Yên cảm thấy hoàn toàn xa lạ. Theo nàng được biết, khi nàng mới ra đời chưa lâu thì đã bị phán là một kẻ không có tiền đồ, vô dụng bẩm sinh, thế nên phụ thân mới bị tổ phụ đày tới thành Hắc Thạch. Thậm chí kể cả sau khi đệ đệ Mộc Hàn Phong bộc lộ thiên phú hơn người, bọn họ cũng không có cơ hội quay trở về kinh thành.
Mà bản thân nàng thì sao, ngay cả gặp tổ phụ cũng chưa từng được gặp lần nào.
Trước đây nàng từng nghi ngờ chuyện này, cũng từng oán trách tổ phụ. Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là nàng đã trách lầm người. Người làm như vậy thực ra là để bảo vệ nàng. Còn phụ thân và đệ đệ chắc hẳn là bị nàng liên lụy nên mới phải kiềm chân ở thành Hắc Thạch.
"Có phải con định tìm tổ phụ con để hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện?" Mộc Duệ An nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Mộc Hàn Yên, bèn hỏi.
"Vâng." Mộc Hàn Yên gật đầu. Kiếp trước nàng ngây ngô khờ khạo thì không nói làm gì, nhưng đã sống lại một lần rồi đương nhiên nàng không muốn sống một cách mơ hồ như thế nữa, nàng nhất định phải tìm ra đáp án mới thôi.
"Lúc rời khỏi kinh thành, tổ phụ của con đã từng nói với ta một vài câu." Mộc Duệ An trầm ngâm một lát rồi nói.
"Câu gì vậy?"
"Ông ấy nói, nếu đời này định sẵn con chẳng làm nên trò trống gì cũng không hẳn là chuyện xấu. Con là con gái của Mộc gia, cho dù thành rồng hay thành sâu cũng không sao, chỉ cần một đời bình an vô sự là ông ấy mãn nguyện rồi. Ông ấy còn khuyên ta đừng có ý đồ giúp con tăng tu vi gì cả, tất cả đều phải dựa vào chính bản thân con, nếu giúp con ngược lại chính là hại con." Mộc Duệ An nói một cách nghiêm túc, nói xong ông lại bổ sung thêm một câu: "Tổ phụ con ra lệnh cho chúng ta chuyển nhà tới thành Hắc Thạch, người ngoài đều nghĩ là bị đày ải, nhưng thực ra đó đều là để bảo vệ con."
Cho dù ông ấy không nói thì Mộc Hàn Yên cũng đã nghĩ tới điều này.
Trái tim của nàng ngập tràn cảm giác ấm áp. Mặc dù trong đầu không có chút ấn tượng nào về tổ phụ, nhưng thông qua câu nói này nàng đã cảm nhận được sự quan tâm và thương yêu sâu sắc mà tổ phụ dành cho mình. Nữ nhi nhà ta cho dù thành rồng hay thành trùng, chỉ cần một đời bình an là ta mãn nguyện rồi. Đây chẳng phải chính là lời chúc phúc và mong đợi lớn nhất mà tổ phụ dành cho cháu gái sao?
"Ông ấy còn nói, trừ phi con dựa vào sự cố gắng của chính bản thân để thăng lên cảnh giới Kiếm Sư trước năm mười sáu tuổi, nếu không đừng hòng đặt chân tới kinh thành nửa bước. Ngoài ra, trừ phi con dựa vào chính bản thân để đạt đến cảnh giới Kiếm Thánh trước năm hai mươi tuổi, nếu không mãi mãi đừng mong biết được chân tướng mọi chuyện." Mộc Duệ An nói tiếp.
"Vâng, con hiểu rồi." Mộc Hàn Yên gật đầu đáp lại.
Nếu tất cả những việc tổ phụ làm đều là để bảo vệ nàng, đương nhiên nàng sẽ tôn trọng quyết định của người. Điều quan trọng hơn là, Mộc Hàn Yên có một trực giác, thân thế của bản thân và cả kẻ thù chưa rõ danh tính kia không những sẽ đem đến tai họa ngập đầu cho nàng, mà còn có thể uy hiếp đến toàn bộ gia tộc. Nếu không tổ phụ đã chẳng nghĩ trăm phương ngàn kế sắp đặt những chuyện này.
"Con hiểu cái gì chứ?" Mộc Duệ An cười khổ nói: "Ta đưa cho con viên Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan đó, giúp con tăng tu vi, như thế đã là đi ngược lại lời dặn của tổ phụ con. Đời này con sẽ không thể đặt chân tới kinh thành, cũng vĩnh viễn đừng mong tìm được đáp án."
Chẳng trách kiếp trước phụ thân lại đợi đến khi nàng tròn mười sáu tuổi mới đưa Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan cho nàng. Chắc là nghĩ nàng đã không thể nào đạt được yêu cầu của tổ phụ nên mới nới lỏng các hạn chế.
Mộc Hàn Yên đã hoàn toàn thông suốt, nàng lấy viên Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan từ trong ngực ra.
"Cái gì? Con chưa hề dùng Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan sao?" Mộc Duệ An kinh ngạc nhìn Mộc Hàn Yên, rồi lại nhìn viên Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan trong tay nàng, vẻ mặt ông như không thể tin được.
Nhắc đến tổ phụ, Mộc Hàn Yên cảm thấy hoàn toàn xa lạ. Theo nàng được biết, khi nàng mới ra đời chưa lâu thì đã bị phán là một kẻ không có tiền đồ, vô dụng bẩm sinh, thế nên phụ thân mới bị tổ phụ đày tới thành Hắc Thạch. Thậm chí kể cả sau khi đệ đệ Mộc Hàn Phong bộc lộ thiên phú hơn người, bọn họ cũng không có cơ hội quay trở về kinh thành.
Mà bản thân nàng thì sao, ngay cả gặp tổ phụ cũng chưa từng được gặp lần nào.
Trước đây nàng từng nghi ngờ chuyện này, cũng từng oán trách tổ phụ. Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là nàng đã trách lầm người. Người làm như vậy thực ra là để bảo vệ nàng. Còn phụ thân và đệ đệ chắc hẳn là bị nàng liên lụy nên mới phải kiềm chân ở thành Hắc Thạch.
"Có phải con định tìm tổ phụ con để hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện?" Mộc Duệ An nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Mộc Hàn Yên, bèn hỏi.
"Vâng." Mộc Hàn Yên gật đầu. Kiếp trước nàng ngây ngô khờ khạo thì không nói làm gì, nhưng đã sống lại một lần rồi đương nhiên nàng không muốn sống một cách mơ hồ như thế nữa, nàng nhất định phải tìm ra đáp án mới thôi.
"Lúc rời khỏi kinh thành, tổ phụ của con đã từng nói với ta một vài câu." Mộc Duệ An trầm ngâm một lát rồi nói.
"Câu gì vậy?"
"Ông ấy nói, nếu đời này định sẵn con chẳng làm nên trò trống gì cũng không hẳn là chuyện xấu. Con là con gái của Mộc gia, cho dù thành rồng hay thành sâu cũng không sao, chỉ cần một đời bình an vô sự là ông ấy mãn nguyện rồi. Ông ấy còn khuyên ta đừng có ý đồ giúp con tăng tu vi gì cả, tất cả đều phải dựa vào chính bản thân con, nếu giúp con ngược lại chính là hại con." Mộc Duệ An nói một cách nghiêm túc, nói xong ông lại bổ sung thêm một câu: "Tổ phụ con ra lệnh cho chúng ta chuyển nhà tới thành Hắc Thạch, người ngoài đều nghĩ là bị đày ải, nhưng thực ra đó đều là để bảo vệ con."
Cho dù ông ấy không nói thì Mộc Hàn Yên cũng đã nghĩ tới điều này.
Trái tim của nàng ngập tràn cảm giác ấm áp. Mặc dù trong đầu không có chút ấn tượng nào về tổ phụ, nhưng thông qua câu nói này nàng đã cảm nhận được sự quan tâm và thương yêu sâu sắc mà tổ phụ dành cho mình. Nữ nhi nhà ta cho dù thành rồng hay thành trùng, chỉ cần một đời bình an là ta mãn nguyện rồi. Đây chẳng phải chính là lời chúc phúc và mong đợi lớn nhất mà tổ phụ dành cho cháu gái sao?
"Ông ấy còn nói, trừ phi con dựa vào sự cố gắng của chính bản thân để thăng lên cảnh giới Kiếm Sư trước năm mười sáu tuổi, nếu không đừng hòng đặt chân tới kinh thành nửa bước. Ngoài ra, trừ phi con dựa vào chính bản thân để đạt đến cảnh giới Kiếm Thánh trước năm hai mươi tuổi, nếu không mãi mãi đừng mong biết được chân tướng mọi chuyện." Mộc Duệ An nói tiếp.
"Vâng, con hiểu rồi." Mộc Hàn Yên gật đầu đáp lại.
Nếu tất cả những việc tổ phụ làm đều là để bảo vệ nàng, đương nhiên nàng sẽ tôn trọng quyết định của người. Điều quan trọng hơn là, Mộc Hàn Yên có một trực giác, thân thế của bản thân và cả kẻ thù chưa rõ danh tính kia không những sẽ đem đến tai họa ngập đầu cho nàng, mà còn có thể uy hiếp đến toàn bộ gia tộc. Nếu không tổ phụ đã chẳng nghĩ trăm phương ngàn kế sắp đặt những chuyện này.
"Con hiểu cái gì chứ?" Mộc Duệ An cười khổ nói: "Ta đưa cho con viên Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan đó, giúp con tăng tu vi, như thế đã là đi ngược lại lời dặn của tổ phụ con. Đời này con sẽ không thể đặt chân tới kinh thành, cũng vĩnh viễn đừng mong tìm được đáp án."
Chẳng trách kiếp trước phụ thân lại đợi đến khi nàng tròn mười sáu tuổi mới đưa Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan cho nàng. Chắc là nghĩ nàng đã không thể nào đạt được yêu cầu của tổ phụ nên mới nới lỏng các hạn chế.
Mộc Hàn Yên đã hoàn toàn thông suốt, nàng lấy viên Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan từ trong ngực ra.
"Cái gì? Con chưa hề dùng Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan sao?" Mộc Duệ An kinh ngạc nhìn Mộc Hàn Yên, rồi lại nhìn viên Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan trong tay nàng, vẻ mặt ông như không thể tin được.
/297
|