Translator: Nguyetmai
Trong tưởng tượng của ông, Mộc Hàn Yên nên có được thực lực đáng gờm từ lâu rồi. Nhưng nàng có mạnh hơn nữa cũng không thể nào mạnh tới mức đó, dù sao thiên phú của nàng cũng chỉ có thế mà thôi, đến thần toán tiếng tăm lừng lẫy nhất thời đại cũng dự đoán nàng khó mà thành công, chuyện này không phải chỉ cần dựa vào sự nỗ lực của bản thân là có thể bù đắp được. Để có thể trở thành kiếm sĩ cấp sáu, hơn phân nửa là nhờ viên Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan kia.
Có ai ngờ nàng thật sự dựa vào sự cố gắng của bản thân để đạt được thực lực như ngày hôm nay. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông.
"Phụ thân, hãy tin con. Từ nay về sau con sẽ không còn là gánh nặng của mọi người nữa, con sẽ không để mọi người phải đối mặt với bất cứ nguy hiểm gì vì con, con sẽ trở thành niềm tự hào của mọi người." Đứng trước lời cảnh cáo của Tinh Huyễn Thiên Cơ, Mộc Hàn Yên không tiện nói ra bí mật của mình, nhưng nàng vẫn thề một cách trịnh trọng.
"Ừ, vậy mới đúng là nhi tử của Mộc Duệ An ta, là huyết mạch của Mộc gia ta. Phụ thân tin con, thần toán vớ vẩn gì đó đúng là giả thần giả quỷ. Con có thể có được thực lực như ngày hôm nay, có tấm lòng này là phụ thân vui rồi, phụ thân rất vui." Trên khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm của Mộc Duệ An lộ ra một nụ cười, ông nói một cách hùng hồn dõng dạc, vừa nói vừa vỗ bồm bộp lên vai Mộc Hàn Yên.
Giữ bí mật nhiều năm như vậy, rõ ràng ông rất thương con gái nhưng vẫn phải nuôi dưỡng nàng thành một tên công tử bột vô dụng, còn phải giả vờ tỏ vẻ mình chỉ là người xa lạ, ông đã nhịn đủ rồi. Lúc này chân tình cuồn cuộn dâng trào khiến ông lại quên mất chuyện Mộc Hàn Yên là nữ cải trang nam, chắc là nuôi nhi tử lâu nên quen rồi.
"Phụ thân!" Mộc Hàn Yên nghiến răng vì đau, người có thể nhẹ tay một chút được không, xương cốt của nàng sắp bị vỗ nát rồi.
"Ờ, phụ thân không nên vỗ vai con mạnh như vậy nhỉ. Đúng rồi, con là con gái, là con gái ngoan." Lúc này Mộc Duệ An mới kịp phản ứng, ông vỗ vỗ lên trán mình, ngượng ngùng nói, sau đó cười lấy lòng: "Hay là chúng ta đổi sang kiểu khác?"
Mộc Hàn Yên còn chưa kịp hiểu Mộc Duệ An có ý gì thì đã bị ông ôm thật chặt vào lòng, lại còn gào lên: "Ôi ôi con gái của ta, con gái bảo bối của ta. Phụ thân muốn được ôm con từ lâu rồi, con gái ngoan chịu khổ rồi, thực ra phụ thân cũng đau lòng lắm. Có lúc hận không thể tự vả mình hai cái bạt tai, hu hu hu…"
Trong lòng Mộc Hàn Yên rất cảm động, khóe mắt nàng cay cay, nhưng nước mắt sắp tràn mi lại bị cái ôm thật chặt của phụ thân siết trở lại. Nàng sắp toi rồi, sắp không thở nổi nữa!
"Phụ… phụ thân." Mộc Hàn Yên trợn trắng mắt, khó nhọc nói: "Chúng ta vẫn nên đổi về kiểu cũ thì hơn." Con thật sự không thể chịu nổi phong cách này đâu, chết người như chơi!
Lúc này Mộc Duệ An mới nhận ra bản thân đã quá kích động, suýt nữa là siết ngất con gái rồi! Ông vội vàng buông tay, ngại ngùng vò đầu bứt tai, lo lắng hỏi: "Con gái ngoan, con không sao chứ?"
"Không, không sao." Mộc Hàn Yên thở phào một hơi rồi mới chậm rãi trả lời.
Sau đó hai người bèn nhìn nhau cười, càng cười càng lớn tiếng.
Lần đầu tiên phụ tử hai người nói chuyện thẳng thắn với nhau mà lại vui vẻ, hòa thuận như thế. Bọn họ đều cảm nhận được sự ấm áp từ trước đến nay chưa từng có, e là nụ cười trên gương mặt lúc này còn nhiều hơn tất cả những nụ cười trong đời này gộp lại.
"Được rồi, nếu con đã không dùng viên Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan này thì không còn gì đáng ngại rồi. Chăm chỉ tu luyện cho tốt, phụ thân cũng muốn thấy con gái ngoan của mình dựa vào chính sự cố gắng của bản thân để trở thành Kiếm Sư, Kiếm Thánh truyền kỳ thiên hạ." Ánh mắt Mộc Duệ An nhìn con gái đầy vẻ hân hoan và mong đợi, ông coi bảo bối nhà mình là giỏi nhất, không còn che giấu tình cảm như trước nữa.
"Viên Phạt Mạch Tẩy Tuy Đan này cũng không có tác dụng gì với con, vẫn nên trả lại phụ thân thì hơn." Mộc Hàn Yên nói.
"Tuy nói là không có tác dụng gì, nhưng chung quy đây vẫn là món quà đầu tiên phụ thân tặng cho con, con cứ giữ lấy làm kỷ niệm cũng được." Mộc Duệ An nói bằng giọng áy náy.
Trong tưởng tượng của ông, Mộc Hàn Yên nên có được thực lực đáng gờm từ lâu rồi. Nhưng nàng có mạnh hơn nữa cũng không thể nào mạnh tới mức đó, dù sao thiên phú của nàng cũng chỉ có thế mà thôi, đến thần toán tiếng tăm lừng lẫy nhất thời đại cũng dự đoán nàng khó mà thành công, chuyện này không phải chỉ cần dựa vào sự nỗ lực của bản thân là có thể bù đắp được. Để có thể trở thành kiếm sĩ cấp sáu, hơn phân nửa là nhờ viên Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan kia.
Có ai ngờ nàng thật sự dựa vào sự cố gắng của bản thân để đạt được thực lực như ngày hôm nay. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông.
"Phụ thân, hãy tin con. Từ nay về sau con sẽ không còn là gánh nặng của mọi người nữa, con sẽ không để mọi người phải đối mặt với bất cứ nguy hiểm gì vì con, con sẽ trở thành niềm tự hào của mọi người." Đứng trước lời cảnh cáo của Tinh Huyễn Thiên Cơ, Mộc Hàn Yên không tiện nói ra bí mật của mình, nhưng nàng vẫn thề một cách trịnh trọng.
"Ừ, vậy mới đúng là nhi tử của Mộc Duệ An ta, là huyết mạch của Mộc gia ta. Phụ thân tin con, thần toán vớ vẩn gì đó đúng là giả thần giả quỷ. Con có thể có được thực lực như ngày hôm nay, có tấm lòng này là phụ thân vui rồi, phụ thân rất vui." Trên khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm của Mộc Duệ An lộ ra một nụ cười, ông nói một cách hùng hồn dõng dạc, vừa nói vừa vỗ bồm bộp lên vai Mộc Hàn Yên.
Giữ bí mật nhiều năm như vậy, rõ ràng ông rất thương con gái nhưng vẫn phải nuôi dưỡng nàng thành một tên công tử bột vô dụng, còn phải giả vờ tỏ vẻ mình chỉ là người xa lạ, ông đã nhịn đủ rồi. Lúc này chân tình cuồn cuộn dâng trào khiến ông lại quên mất chuyện Mộc Hàn Yên là nữ cải trang nam, chắc là nuôi nhi tử lâu nên quen rồi.
"Phụ thân!" Mộc Hàn Yên nghiến răng vì đau, người có thể nhẹ tay một chút được không, xương cốt của nàng sắp bị vỗ nát rồi.
"Ờ, phụ thân không nên vỗ vai con mạnh như vậy nhỉ. Đúng rồi, con là con gái, là con gái ngoan." Lúc này Mộc Duệ An mới kịp phản ứng, ông vỗ vỗ lên trán mình, ngượng ngùng nói, sau đó cười lấy lòng: "Hay là chúng ta đổi sang kiểu khác?"
Mộc Hàn Yên còn chưa kịp hiểu Mộc Duệ An có ý gì thì đã bị ông ôm thật chặt vào lòng, lại còn gào lên: "Ôi ôi con gái của ta, con gái bảo bối của ta. Phụ thân muốn được ôm con từ lâu rồi, con gái ngoan chịu khổ rồi, thực ra phụ thân cũng đau lòng lắm. Có lúc hận không thể tự vả mình hai cái bạt tai, hu hu hu…"
Trong lòng Mộc Hàn Yên rất cảm động, khóe mắt nàng cay cay, nhưng nước mắt sắp tràn mi lại bị cái ôm thật chặt của phụ thân siết trở lại. Nàng sắp toi rồi, sắp không thở nổi nữa!
"Phụ… phụ thân." Mộc Hàn Yên trợn trắng mắt, khó nhọc nói: "Chúng ta vẫn nên đổi về kiểu cũ thì hơn." Con thật sự không thể chịu nổi phong cách này đâu, chết người như chơi!
Lúc này Mộc Duệ An mới nhận ra bản thân đã quá kích động, suýt nữa là siết ngất con gái rồi! Ông vội vàng buông tay, ngại ngùng vò đầu bứt tai, lo lắng hỏi: "Con gái ngoan, con không sao chứ?"
"Không, không sao." Mộc Hàn Yên thở phào một hơi rồi mới chậm rãi trả lời.
Sau đó hai người bèn nhìn nhau cười, càng cười càng lớn tiếng.
Lần đầu tiên phụ tử hai người nói chuyện thẳng thắn với nhau mà lại vui vẻ, hòa thuận như thế. Bọn họ đều cảm nhận được sự ấm áp từ trước đến nay chưa từng có, e là nụ cười trên gương mặt lúc này còn nhiều hơn tất cả những nụ cười trong đời này gộp lại.
"Được rồi, nếu con đã không dùng viên Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan này thì không còn gì đáng ngại rồi. Chăm chỉ tu luyện cho tốt, phụ thân cũng muốn thấy con gái ngoan của mình dựa vào chính sự cố gắng của bản thân để trở thành Kiếm Sư, Kiếm Thánh truyền kỳ thiên hạ." Ánh mắt Mộc Duệ An nhìn con gái đầy vẻ hân hoan và mong đợi, ông coi bảo bối nhà mình là giỏi nhất, không còn che giấu tình cảm như trước nữa.
"Viên Phạt Mạch Tẩy Tuy Đan này cũng không có tác dụng gì với con, vẫn nên trả lại phụ thân thì hơn." Mộc Hàn Yên nói.
"Tuy nói là không có tác dụng gì, nhưng chung quy đây vẫn là món quà đầu tiên phụ thân tặng cho con, con cứ giữ lấy làm kỷ niệm cũng được." Mộc Duệ An nói bằng giọng áy náy.
/297
|