Tôn Đình Phương bị thương ở đầu gối, cô ta thở hồn hển vì đau.
Thử vài lần, vẫn không thể đứng dậy được.
“Có cần tôi giúp không?” Một bàn tay đẹp chìa ra, Tôn Đình Phương ngẩng đầu lên, trước mắt cồ ta là gương mặt tuấn tú của một người đàn ông, nét mặt trẻ trung năng động.
Tôn Đình Phương trong giây lát đã nhận ra anh ta, chính là người bác sĩ có lòng tốt đã giúp cô xét nghiệm nhanh viên thuốc đó.
“Cảm ơn bác sĩ, sao anh lại ở đây?”
“Tồi đi ngang qua.” Tạ Lãng dìu cô ta đứng dậy, “Không sao chứ?”
Tôn Đình Phương lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao, đây là tôi đáng đời! Không hiểu rõ người mình quen!”
Tạ Lãng nhìn Tôn Đình Phương khập khiễng rời đi.
Anh tháo chiếc kính lịch lãm trên sống mũi xuống, rút điện thoại di động ra gọi: “Lão đại, giỏi thật đấy! Giờ tình cảm
giữa Tôn Đình Phương và Vân Nghiên Thư đã thật sự bị rạn nứt rồi!”
ở đầu dây bên kia, Vân Thanh đang ngồi trước bàn, vừa ghi chép lại công thức điều chế hương trên giấy cũ, vừa nghe Tạ Lãng báo cáo.
Cô không phải thần tiên, cô chỉ hiểu Vân Nghiên Thư và Tồn Đình Phương.
Mặc dù Tôn Đình Phương vừa ngu xuẩn vừa ích kỉ, nhưng bản chất không xấu xa đến vậy.
“Lão đại, Vân Nghiên Thư tới tìm Amanda rõ ràng là không có chuyện gì tốt. Tồi ngồi xa, không nghe rõ họ nói chuyện gì, nhưng khi Amanda đi, cồ ấy có mang theo một túi thơm cũ…”
Vân Thanh dừng bút lại, một ánh mắt lạnh lùng lướt qua.
Cô dần dần hiểu ra điều gì, khóe miệng cong lên mỉm cười.
Mức độ vô liêm sỉ của Vân Nghiên Thư…thật sự đã vượt qua tưởng tượng của cô.
Ãn cơm tối xong, Vân Thanh tới lầu Ngân Vũ đi dạo.
Dẫu sao lầu Ngân Vũ cũng chỉ có mình tên biến thái Bạc Cảnh Sâm tới, còn lại những người khác đều không dám vào.
Đi một lúc, Vân Thanh bước chậm lại, gương mặt được ánh tráng chiếu một nửa, cô quay đầu về phía sau nói: “Cô định đi theo tới lúc nào?”
Tồn Đình Phương từ trong góc tối bước ra.
Cồ ta cúi đầu xuống, cảm thấy hổ thẹn không dám nhìn thẳng Vân Thanh.
“Tôi…tôi muốn cảm ơn cô.”
Dẩu sao cũng là ơn cứu mạng.
Giọng nói Vân Thanh ấm áp: “Tôi biết rồi. Còn có chuyện gì khác sao?”
Tôn Đình Phương hơi bất ngờ ngẩng đầu lên.
“Cô không giận tôi sao? Tôi giúp Vân Nghiên Thư hãm hại cô…
Vân Thanh nói một cách thẳng thắn sắc bén: “Nhưng cô không thành cồng, còn suýt chút nữa mất mạng.”
Mặt Tôn Đình Phương ửng đỏ cả lên.
“…Tôi biết mình không thông minh, mới bị Vân Nghiên Thư dắt mũi.” Cô ta nhìn sang Vân Thanh, vẻ mặt chân thành, “Tôi muốn bù đắp cho cô!”
Vân Thanh nheo mắt, đôi mắt sáng như sao, ẩn chứa vô vàn suy nghĩ.
Ánh trăng nhàn nhạt, lạnh lẽo giống như một chú cáo xảo quyệt.
Cô khẽ mìm cười: “Bù đắp nghe nghiêm trọng quá, nhưng thật sự cô cỏ thể giúp tôi một việc…”
Vân Thanh về lầu Ngân Vũ, tắm xong liền nằm xuống.
Cô cầm điện thoại nhắn tin cho Hoắc Cảnh Thâm.
Biệt danh đại ma vương đã được cô đồi thành “Hoắc tiên sinh”.
Vân Thanh: [Xong việc chưa? Em có thể gọi cho anh không?]
Hình như Hoắc Cảnh Thâm rất bận, ban ngày Vân Thanh gọi cho anh 2 cuộc điện thoại, còn chưa kịp nói mấy câu, đã tắt máy.
Hoắc Cảnh Thâm nhắn lại ngay.
Hoắc tiên sinh: [Giờ không tiện lắm.]
Vân Thanh: […ừm.]
Cách màn hình điện thoại nhưng cũng có thể cảm nhận được sự thất vọng.
Hoắc Cảnh Thâm hiếm khi gửi tin nhắn thoại.
[Sao thế?]
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông thật ra không thay đổi chút nào, nhưng Vân Thanh nghe xong cảm thấy dịu
dàng hơn trước đây rất nhiều.
Người đàn ông này thích cô mà…
Cô quay người, khóe miệng cong lên, cầm chiếc điện thoại gửi một tin nhắn thoại.
Vân Thanh: [Nhớ anh rồi.]
ở đầu bên kia, Hoắc Cảnh Thâm đang ngồi trong một phòng họp rộng rãi với tone màu lạnh, hai bên trái phải là hai hàng giám đốc điều hành mặc âu phục, đi giày da đang ngồi xem tài liệu trên tay.
Hoắc Cảnh Thâm vô ý chạm tay mở tin nhắn thoại, lập tức giọng nói trong trẻo của người con gái vang lên.
[Nhớ anh rồi.]
Tất cả các giám đốc trong phòng họp run lên, cố gắng không ngẳng đầu lên, trong lòng tự dặn mình: “Chỉ là cảnh nhỏ thôi, đừng hoảng sợ! Đại boss được con gái theo đuổi là chuyện bình thường! Bình thường thôi!
Nhưng, sau đó, vị boss lạnh lùng như tảng bàng của họ bình tĩnh đứng dậy, đi tới trước cồ sồ.
Trong cán phòng yên ắng, giọng nói lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm đã trở nên dịu dàng hơn, chầm chậm vang lên: “Ngoan, cuộc thi kết thúc anh tới đón em.”
“…” Trong lòng tất cả mọi người ngồi trong phòng họp như thể có hàng vạn con ngựa phi nước đại qua vậy.
Họ đã phải tăng ca thì thôi, lại còn phải chịu tồn thương thế này??
Hoắc Cảnh Thâm giữ chiếc điện thoại trong tay, bóng dáng cao lớn cùa anh đứng thẳng trước cửa sổ, được ánh tráng chiếu rọi.
Anh chì thản nhiên hơi cúi đầu, ánh mắt lướt qua bàn làm việc, vẫn là khí chất lạnh lùng của người lành đạo.
Tất cả các giám đốc điều hành đều kích động,vẻ mặt bình thản nhưng động tác giở tài liệu rất nhanh, hiệu suất làm việc quả nhiên được nâng cao!
Không ai dám hóng hớt chuyện cùa lão đại, nguy hiểm…
Hoắc Cảnh Thâm đeo tai nghe bluetooth, mỏ’ tin nhắn thoại cùa Vân Thanh.
Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của người con gái vang lên.
Cô nói: “Hoắc tiên sinh, ngù ngon.”
Hoắc Cảnh Thâm khẽ mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm.
Thử vài lần, vẫn không thể đứng dậy được.
“Có cần tôi giúp không?” Một bàn tay đẹp chìa ra, Tôn Đình Phương ngẩng đầu lên, trước mắt cồ ta là gương mặt tuấn tú của một người đàn ông, nét mặt trẻ trung năng động.
Tôn Đình Phương trong giây lát đã nhận ra anh ta, chính là người bác sĩ có lòng tốt đã giúp cô xét nghiệm nhanh viên thuốc đó.
“Cảm ơn bác sĩ, sao anh lại ở đây?”
“Tồi đi ngang qua.” Tạ Lãng dìu cô ta đứng dậy, “Không sao chứ?”
Tôn Đình Phương lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao, đây là tôi đáng đời! Không hiểu rõ người mình quen!”
Tạ Lãng nhìn Tôn Đình Phương khập khiễng rời đi.
Anh tháo chiếc kính lịch lãm trên sống mũi xuống, rút điện thoại di động ra gọi: “Lão đại, giỏi thật đấy! Giờ tình cảm
giữa Tôn Đình Phương và Vân Nghiên Thư đã thật sự bị rạn nứt rồi!”
ở đầu dây bên kia, Vân Thanh đang ngồi trước bàn, vừa ghi chép lại công thức điều chế hương trên giấy cũ, vừa nghe Tạ Lãng báo cáo.
Cô không phải thần tiên, cô chỉ hiểu Vân Nghiên Thư và Tồn Đình Phương.
Mặc dù Tôn Đình Phương vừa ngu xuẩn vừa ích kỉ, nhưng bản chất không xấu xa đến vậy.
“Lão đại, Vân Nghiên Thư tới tìm Amanda rõ ràng là không có chuyện gì tốt. Tồi ngồi xa, không nghe rõ họ nói chuyện gì, nhưng khi Amanda đi, cồ ấy có mang theo một túi thơm cũ…”
Vân Thanh dừng bút lại, một ánh mắt lạnh lùng lướt qua.
Cô dần dần hiểu ra điều gì, khóe miệng cong lên mỉm cười.
Mức độ vô liêm sỉ của Vân Nghiên Thư…thật sự đã vượt qua tưởng tượng của cô.
Ãn cơm tối xong, Vân Thanh tới lầu Ngân Vũ đi dạo.
Dẫu sao lầu Ngân Vũ cũng chỉ có mình tên biến thái Bạc Cảnh Sâm tới, còn lại những người khác đều không dám vào.
Đi một lúc, Vân Thanh bước chậm lại, gương mặt được ánh tráng chiếu một nửa, cô quay đầu về phía sau nói: “Cô định đi theo tới lúc nào?”
Tồn Đình Phương từ trong góc tối bước ra.
Cồ ta cúi đầu xuống, cảm thấy hổ thẹn không dám nhìn thẳng Vân Thanh.
“Tôi…tôi muốn cảm ơn cô.”
Dẩu sao cũng là ơn cứu mạng.
Giọng nói Vân Thanh ấm áp: “Tôi biết rồi. Còn có chuyện gì khác sao?”
Tôn Đình Phương hơi bất ngờ ngẩng đầu lên.
“Cô không giận tôi sao? Tôi giúp Vân Nghiên Thư hãm hại cô…
Vân Thanh nói một cách thẳng thắn sắc bén: “Nhưng cô không thành cồng, còn suýt chút nữa mất mạng.”
Mặt Tôn Đình Phương ửng đỏ cả lên.
“…Tôi biết mình không thông minh, mới bị Vân Nghiên Thư dắt mũi.” Cô ta nhìn sang Vân Thanh, vẻ mặt chân thành, “Tôi muốn bù đắp cho cô!”
Vân Thanh nheo mắt, đôi mắt sáng như sao, ẩn chứa vô vàn suy nghĩ.
Ánh trăng nhàn nhạt, lạnh lẽo giống như một chú cáo xảo quyệt.
Cô khẽ mìm cười: “Bù đắp nghe nghiêm trọng quá, nhưng thật sự cô cỏ thể giúp tôi một việc…”
Vân Thanh về lầu Ngân Vũ, tắm xong liền nằm xuống.
Cô cầm điện thoại nhắn tin cho Hoắc Cảnh Thâm.
Biệt danh đại ma vương đã được cô đồi thành “Hoắc tiên sinh”.
Vân Thanh: [Xong việc chưa? Em có thể gọi cho anh không?]
Hình như Hoắc Cảnh Thâm rất bận, ban ngày Vân Thanh gọi cho anh 2 cuộc điện thoại, còn chưa kịp nói mấy câu, đã tắt máy.
Hoắc Cảnh Thâm nhắn lại ngay.
Hoắc tiên sinh: [Giờ không tiện lắm.]
Vân Thanh: […ừm.]
Cách màn hình điện thoại nhưng cũng có thể cảm nhận được sự thất vọng.
Hoắc Cảnh Thâm hiếm khi gửi tin nhắn thoại.
[Sao thế?]
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông thật ra không thay đổi chút nào, nhưng Vân Thanh nghe xong cảm thấy dịu
dàng hơn trước đây rất nhiều.
Người đàn ông này thích cô mà…
Cô quay người, khóe miệng cong lên, cầm chiếc điện thoại gửi một tin nhắn thoại.
Vân Thanh: [Nhớ anh rồi.]
ở đầu bên kia, Hoắc Cảnh Thâm đang ngồi trong một phòng họp rộng rãi với tone màu lạnh, hai bên trái phải là hai hàng giám đốc điều hành mặc âu phục, đi giày da đang ngồi xem tài liệu trên tay.
Hoắc Cảnh Thâm vô ý chạm tay mở tin nhắn thoại, lập tức giọng nói trong trẻo của người con gái vang lên.
[Nhớ anh rồi.]
Tất cả các giám đốc trong phòng họp run lên, cố gắng không ngẳng đầu lên, trong lòng tự dặn mình: “Chỉ là cảnh nhỏ thôi, đừng hoảng sợ! Đại boss được con gái theo đuổi là chuyện bình thường! Bình thường thôi!
Nhưng, sau đó, vị boss lạnh lùng như tảng bàng của họ bình tĩnh đứng dậy, đi tới trước cồ sồ.
Trong cán phòng yên ắng, giọng nói lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm đã trở nên dịu dàng hơn, chầm chậm vang lên: “Ngoan, cuộc thi kết thúc anh tới đón em.”
“…” Trong lòng tất cả mọi người ngồi trong phòng họp như thể có hàng vạn con ngựa phi nước đại qua vậy.
Họ đã phải tăng ca thì thôi, lại còn phải chịu tồn thương thế này??
Hoắc Cảnh Thâm giữ chiếc điện thoại trong tay, bóng dáng cao lớn cùa anh đứng thẳng trước cửa sổ, được ánh tráng chiếu rọi.
Anh chì thản nhiên hơi cúi đầu, ánh mắt lướt qua bàn làm việc, vẫn là khí chất lạnh lùng của người lành đạo.
Tất cả các giám đốc điều hành đều kích động,vẻ mặt bình thản nhưng động tác giở tài liệu rất nhanh, hiệu suất làm việc quả nhiên được nâng cao!
Không ai dám hóng hớt chuyện cùa lão đại, nguy hiểm…
Hoắc Cảnh Thâm đeo tai nghe bluetooth, mỏ’ tin nhắn thoại cùa Vân Thanh.
Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của người con gái vang lên.
Cô nói: “Hoắc tiên sinh, ngù ngon.”
Hoắc Cảnh Thâm khẽ mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm.
/427
|