Ngày hôm sau.
Vân Thanh xuất hiện trong nhà hàng với dáng vẻ cao sang, nhưng lần này, không phải một mình cô, bên cạnh còn có Tôn Đình Phương.
Hai người lại có thể nói chuyện cười đùa với nhau.
Những người khác nhìn đến ngây người, bắt đầu thảo luận riêng tư.
“Tôn Đình Phương không phải đã trượt vòng đấu loại rồi sao? Cô ta làm sao có thể ở lại đây?”
Có người chua chát nói: “Dựa theo thực lực của Tôn Đình Phương, nếu như cô ta có thể tham gia vòng đấu loại, có lẽ cũng sẽ được thàng cấp! Bây giờ cô ta ở lại, nói không chừng có thế làm viện trợ bên ngoài cho Vân Thanh!”
“Haizzz Chằng phải trước đây Tồn Đình Phương đi theo
Vân Nghiên Thư như một con chó sao? Nhanh như vậy đã đổi chủ rồi à?”
Vân Nghiên Thư ngồi bên cạnh nghe những lời này, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng chiếc thìa trong tay cồ ta lại âm thầm
uốn cong.
Điều cô ta lo lắng không phải là tên ngốc Tôn Đình Phương, mà là Vân Thanh.
Suy cho cùng cô ta cũng phải chịu thiệt thòi trong tay Vân Thanh, người phụ nữ kia rất khôn ngoan xảo quyệt! Tuyệt đối đừng bao giờ lãng phí thời gian cho những không quan trọng!
Nếu Tôn Đình Phương vồ dụng, Vân Thanh sẽ khồng phí tâm giữ cô ta lại … Chẳng lẽ Tôn Đình Phương thực sự giấu giếm?
Vân Nghiên Thư càng nghĩ càng không yên tâm, trận chung kết diễn ra vào ngày mai, cồ ta đã lên kế hoạch chuẩn bị lâu như vậy, tuyệt đối không được để tiết mục này xảy ra sai sót gì!
Vân Thanh buổi tối vẫn còn ngủ ở Thính Vũ Lâu, nơi đó Tôn Đình Phương đương nhiên không thể vào.
Cô ta chia ta Vân Thanh, ôm cuốn sổ quay về giống một đứa trẻ.
“Đình Phương.” Bóng dáng của Vân Nghiên Thư chặn đường cồ ta.
Tôn Đình Phương cảnh giác lùi lại vài bước, ôm chặt cuốn sổ trong tay, lạnh lùng nhìn Vân Nghiên Thư.
“Cô còn muốn làm gì?”
Vân Nghiên Thư thay đổi thái độ lạnh lùng và gay gắt trước đây, thờ dài đầy tiếc nuối: “Đình Phương, sao cô lại đi cùng với Vân Thanh? Cô quên rồi sao, cô ta hung thủ suýt chút thì làm phá sản Tôn gia của cô!”
Khồng ngờ bây giờ Tồn Đình Phương không thể bị lừa: nữa “Ai hại Tôn gia, ai giúp Tôn gia, đều là lý lẽ của một mình cô!”
Đồ ngốc này đã trở nên thông minh.
“Đình Phương, ngày hôm đó tâm tình của tôi không tốt, cho nên mới nối giận với cô.” Vân Nghiên Thư đạo đức giả xin lỗi, bày ra bộ mặt muốn tốt cho cô: “Trong lòng tôi, tôi vẫn coi cô là chị em tốt… Con khốn Vân Thanh đó alwsm thủ đoạn, cô đừng đề bị lợi dụng cô!”
Cô ta vừa nói vừa muốn nắm lấy tay Tôn Đình Phương, lại bị Tôn Đình Phương hất ra.
“Ai mà có thể quỷ quyệt như cô chứ?” Tôn Đình Phương đột nhiên nghĩ tới điều gì, nở nụ cười thần bí và kiêu ngạo
nhìn chằm chằm Vân Nghiên Thư “Chờ đâ, ngày mai trong trận chung kết Vân Thanh sẽ đánh bại một tên trộm như như cô! Muốn giành quán quân, hừ, cô đi mà nằm mơ!”
Bỏ lại câu nói này, Tôn Đình Phương đẩy ngã Vân Nghiên Thư rồi nhanh chỏng rời đi.
Cô không để ý, một tờ giấy rơi nhẹ rơi ra khỏi cuốn sồ.
Vân Nghiên Thư nham hiểm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tôn Đình Phương, cúi người nhặt tờ giấy trên mặt đất lên, nó đã ố vàng cũ kỹ, trên đó có viết một công thức nước hoa.
Vân Nghiên Thư xem kỹ hơn, vẻ mặt của cô ta đột nhiên trở nên kinh ngạc và hoảng sợ.
Đây thực ra là công thức nước hoa hồi đầu năm cô ta tham gia vào vòng sơ khảo của cuộc thi nước hoa!
Khi đỏ, cô ta cũng dựa vào công thức này, mới trở thành nhóm hạng nhất!
Đương nhiên, đây không phải là nguyên tác của Vân Nghiên Thư, mà cô ta đã ăn cắp nó từ cuốn sách điều chế nức hoa bí mật về của Khương Như Tâm, vì cồ ta không đủ nhạy cảm với hương liệu, liều lượng không đủ chính xác, nước hoa mà cồ ta điều chế không đủ để khôi phục lại giống công thức 100%, nhưng chỉ có vậy, cô ta đã trờ thành nhóm hạng nhất!
Tôn Đình Phương vừa mới chia tay Vân Thanh, ông thức này, chắc chắn là cồ ta lấy được từ chỗ Vân Thanh!
Vân Nghiên Thư nghĩ đến ’kẻ trộm’ mà Tôn Đình Phương vừa kêu cô, lạnh lẽo chạy khắp cơ thể.
Lẽ nào, trong tay Vân Thanh có bí mật điều chế nước hoa?!
Không….không thẻ nào!
Vì cuộc thi lần này, Vân Nghiên Thư trồng đọi vào bí mất điều chế nước hoa, tìm ra một công thức nồi bật nhất, thử nghiệm nhiều lần.
Nhưng cô ta vẫn còn thiếu tài nàng, luôn không thể đạt được hiệu quả tốt nhất, vì thế, Vân Nghiên Thư đã đến thăm một số bậc thầy để điều chỉnh đơn giản hóa công thức, mặc dù nó không tốt bằng phiên bản gốc, nhưng gần như hoàn hảo….
Hoàn hảo nhưng không phải hoàn hảo tuyệt đối.
Nếu trong tay Vân Thanh có cồng thức ban đầu
Sau lưng Vân Nghiên Thư chảy ra một đường mồ hồi lạnh, tờ giấy công thức trong tay bị mồ hôi thấm ướt, tiếp đó, hung ác vò thành một một cục.
Ngọn lửa trong lòng Vân Nghiên Thư ngày càng bùng cháy dữ dội, trong mắt cô ta tràn ngập sự đố kị cuồng loạn.
Cô ta tuyệt đối sẽ khồng để cho con khốn Vân Thanh kia đắc ý!
Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, cô ta cũng sẽ phải dập tắt?!
Vân Thanh xuất hiện trong nhà hàng với dáng vẻ cao sang, nhưng lần này, không phải một mình cô, bên cạnh còn có Tôn Đình Phương.
Hai người lại có thể nói chuyện cười đùa với nhau.
Những người khác nhìn đến ngây người, bắt đầu thảo luận riêng tư.
“Tôn Đình Phương không phải đã trượt vòng đấu loại rồi sao? Cô ta làm sao có thể ở lại đây?”
Có người chua chát nói: “Dựa theo thực lực của Tôn Đình Phương, nếu như cô ta có thể tham gia vòng đấu loại, có lẽ cũng sẽ được thàng cấp! Bây giờ cô ta ở lại, nói không chừng có thế làm viện trợ bên ngoài cho Vân Thanh!”
“Haizzz Chằng phải trước đây Tồn Đình Phương đi theo
Vân Nghiên Thư như một con chó sao? Nhanh như vậy đã đổi chủ rồi à?”
Vân Nghiên Thư ngồi bên cạnh nghe những lời này, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng chiếc thìa trong tay cồ ta lại âm thầm
uốn cong.
Điều cô ta lo lắng không phải là tên ngốc Tôn Đình Phương, mà là Vân Thanh.
Suy cho cùng cô ta cũng phải chịu thiệt thòi trong tay Vân Thanh, người phụ nữ kia rất khôn ngoan xảo quyệt! Tuyệt đối đừng bao giờ lãng phí thời gian cho những không quan trọng!
Nếu Tôn Đình Phương vồ dụng, Vân Thanh sẽ khồng phí tâm giữ cô ta lại … Chẳng lẽ Tôn Đình Phương thực sự giấu giếm?
Vân Nghiên Thư càng nghĩ càng không yên tâm, trận chung kết diễn ra vào ngày mai, cồ ta đã lên kế hoạch chuẩn bị lâu như vậy, tuyệt đối không được để tiết mục này xảy ra sai sót gì!
Vân Thanh buổi tối vẫn còn ngủ ở Thính Vũ Lâu, nơi đó Tôn Đình Phương đương nhiên không thể vào.
Cô ta chia ta Vân Thanh, ôm cuốn sổ quay về giống một đứa trẻ.
“Đình Phương.” Bóng dáng của Vân Nghiên Thư chặn đường cồ ta.
Tôn Đình Phương cảnh giác lùi lại vài bước, ôm chặt cuốn sổ trong tay, lạnh lùng nhìn Vân Nghiên Thư.
“Cô còn muốn làm gì?”
Vân Nghiên Thư thay đổi thái độ lạnh lùng và gay gắt trước đây, thờ dài đầy tiếc nuối: “Đình Phương, sao cô lại đi cùng với Vân Thanh? Cô quên rồi sao, cô ta hung thủ suýt chút thì làm phá sản Tôn gia của cô!”
Khồng ngờ bây giờ Tồn Đình Phương không thể bị lừa: nữa “Ai hại Tôn gia, ai giúp Tôn gia, đều là lý lẽ của một mình cô!”
Đồ ngốc này đã trở nên thông minh.
“Đình Phương, ngày hôm đó tâm tình của tôi không tốt, cho nên mới nối giận với cô.” Vân Nghiên Thư đạo đức giả xin lỗi, bày ra bộ mặt muốn tốt cho cô: “Trong lòng tôi, tôi vẫn coi cô là chị em tốt… Con khốn Vân Thanh đó alwsm thủ đoạn, cô đừng đề bị lợi dụng cô!”
Cô ta vừa nói vừa muốn nắm lấy tay Tôn Đình Phương, lại bị Tôn Đình Phương hất ra.
“Ai mà có thể quỷ quyệt như cô chứ?” Tôn Đình Phương đột nhiên nghĩ tới điều gì, nở nụ cười thần bí và kiêu ngạo
nhìn chằm chằm Vân Nghiên Thư “Chờ đâ, ngày mai trong trận chung kết Vân Thanh sẽ đánh bại một tên trộm như như cô! Muốn giành quán quân, hừ, cô đi mà nằm mơ!”
Bỏ lại câu nói này, Tôn Đình Phương đẩy ngã Vân Nghiên Thư rồi nhanh chỏng rời đi.
Cô không để ý, một tờ giấy rơi nhẹ rơi ra khỏi cuốn sồ.
Vân Nghiên Thư nham hiểm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tôn Đình Phương, cúi người nhặt tờ giấy trên mặt đất lên, nó đã ố vàng cũ kỹ, trên đó có viết một công thức nước hoa.
Vân Nghiên Thư xem kỹ hơn, vẻ mặt của cô ta đột nhiên trở nên kinh ngạc và hoảng sợ.
Đây thực ra là công thức nước hoa hồi đầu năm cô ta tham gia vào vòng sơ khảo của cuộc thi nước hoa!
Khi đỏ, cô ta cũng dựa vào công thức này, mới trở thành nhóm hạng nhất!
Đương nhiên, đây không phải là nguyên tác của Vân Nghiên Thư, mà cô ta đã ăn cắp nó từ cuốn sách điều chế nức hoa bí mật về của Khương Như Tâm, vì cồ ta không đủ nhạy cảm với hương liệu, liều lượng không đủ chính xác, nước hoa mà cồ ta điều chế không đủ để khôi phục lại giống công thức 100%, nhưng chỉ có vậy, cô ta đã trờ thành nhóm hạng nhất!
Tôn Đình Phương vừa mới chia tay Vân Thanh, ông thức này, chắc chắn là cồ ta lấy được từ chỗ Vân Thanh!
Vân Nghiên Thư nghĩ đến ’kẻ trộm’ mà Tôn Đình Phương vừa kêu cô, lạnh lẽo chạy khắp cơ thể.
Lẽ nào, trong tay Vân Thanh có bí mật điều chế nước hoa?!
Không….không thẻ nào!
Vì cuộc thi lần này, Vân Nghiên Thư trồng đọi vào bí mất điều chế nước hoa, tìm ra một công thức nồi bật nhất, thử nghiệm nhiều lần.
Nhưng cô ta vẫn còn thiếu tài nàng, luôn không thể đạt được hiệu quả tốt nhất, vì thế, Vân Nghiên Thư đã đến thăm một số bậc thầy để điều chỉnh đơn giản hóa công thức, mặc dù nó không tốt bằng phiên bản gốc, nhưng gần như hoàn hảo….
Hoàn hảo nhưng không phải hoàn hảo tuyệt đối.
Nếu trong tay Vân Thanh có cồng thức ban đầu
Sau lưng Vân Nghiên Thư chảy ra một đường mồ hồi lạnh, tờ giấy công thức trong tay bị mồ hôi thấm ướt, tiếp đó, hung ác vò thành một một cục.
Ngọn lửa trong lòng Vân Nghiên Thư ngày càng bùng cháy dữ dội, trong mắt cô ta tràn ngập sự đố kị cuồng loạn.
Cô ta tuyệt đối sẽ khồng để cho con khốn Vân Thanh kia đắc ý!
Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, cô ta cũng sẽ phải dập tắt?!
/427
|