Trên tầng ba khách sạn Đức Thịnh, tường được sơn màu vàng, trang trí theo phong cách Châu Âu trung cổ, khiêm tốn xa hoa, nguy nga lộng lẫy. Nếu là cô gái bình thường nhất định sẽ chụp ảnh tự sướng, đăng lên vòng bạn bè để khoe khoang.
Tống Y thì khác. Cô yên lặng ngồi trên ghế, cúi đầu.
—— đếm tiền.
Lúc trước cô đã đếm qua một lần, nhưng Thời Ẩn Chi nói trong ví của anh có 19 tờ tiền đỏ.
Bất đắc dĩ, Tống Y đành phải đếm lại lần nữa.
Sau khi đếm lại, cô phát hiện ——
Hóa ra mình thật sự đếm nhầm.
" Vậy anh chuyển 100 tệ cho tôi đi!" Tống Y cầm 19 tờ tiền đập lên bàn, dáng vẻ ngang ngược y địa chủ.
Thời Ẩn Chi lấy điện thoại ra, trực tiếp chuyển tiền qua Wechat. Anh mỉm cười, thái độ ôn nhu như gió xuân, hỏi:
" Tiểu tổ tông, tôi cho em tiền rồi, vậy bây giờ có thể tính sổ được chưa? Chẳng hạn, đối tượng xem mắt vừa đi lúc nãy."
Đầu máy quẹt thẻ - Tống Y:... Chuyện này hình như có hơi lớn.
" Không cần nóng nảy, từ từ suy nghĩ. Tôi cả chiều nay đều rảnh."
Thời Ẩn Chi ung dung, thậm chí còn gọi phục vụ đến khui chai rượu vang.
Khớp xương rõ ràng bưng ly rượu thủy tinh, nhẹ nhàng đung đưa, rượu vang ở trong ly quay tròn. Xung quanh còn có tiếng đàn Cello du dương, nhìn ra cửa sổ là cảnh phồn hoa của thành phố N.
Tình huống này hình như có chút không đúng.
Cô rõ ràng là tới phá đám, sao giờ lại cảm thấy giống như tới hẹn hò vậy?
" Tôi, tôi không phải là sợ anh bị làm khó sao? Anh nhìn đi, mức tiêu thụ của khách sạn này cao như vậy, anh là bác sĩ trẻ tuổi thì làm sao một mình gánh vác được? Tôi thấy cô gái cùng anh xem mắt vừa nãy rời đi là vì tốt cho anh. Chi tiêu như vậy với trình độ của anh căn bản không nuôi nổi!"
Tống Y nói láo và tán dóc là nhất. Đen cũng có thể nói thành trắng, điên đảo thị phi, cô nói đến bản thân mình cũng sắp tin rồi.
Bác sĩ tiền lương không cao, huống chi còn là bác sĩ trẻ tuổi.
Cô xác thực là bởi vì muốn tốt cho Thời Ẩn Chi nên mới ra hạ sách này, cũng không phải là tới phá đám. Ừ! Chính là như vậy.
Để tỏ lòng mình xác thực là tới vì mục đích này, Tống Y gọi phục vụ đến, xác nhận mình đã đặt trước bàn số 6 và bàn số 9.
—— Dùng hai nghìn tệ mới vừa lấy được của Thời Ẩn Chi.
Thời Ẩn Chi cười như không cười nhìn Tống Y, nhìn đến nỗi Tống Y sắp thẹn quá hóa giận, lý lẽ hùng hồn, nói:
" Anh đừng nhìn nữa! Tôi nói cho anh biết, tiểu tiên nữ chúng tôi đều không có lương tâm! Lương tâm tôi một chút cũng không đau."
Thời Ẩn Chi nhìn Tống Y, rốt cục cũng không khống chế được khóe miệng, nở nụ cười, rất tán đồng gật đầu một cái, nói:
" Biết tiểu tiên nữ các cô cũng không có lương tâm, vì vậy ngay cả khi mang thai cũng sẵn sàng chiến đấu."
Tống Y:...
Giữa người với người tại sao lại không thể nhiều một chút chân thành cũng yêu thương chứ?
Tống Y cưỡng ép nói sang chuyện khác: " Tôi đói rồi, muốn ăn cơm."
Sau khi buổi sáng được y tá đánh thức, bữa sáng cũng không ăn liền phối hợp với Thời Ẩn Chi thay thuốc. Sau đó lại không ngừng chạy đến khách sạn Đức Thịnh, giống như tên biến thái cuồng nhìn trộm, nhìn chằm chằm Thời Ẩn Chi cùng đối tượng xem mặt của anh. Mới ăn được mấy miếng thịt bò bít tết.
Thời Ẩn Chi cũng không vạch trần kĩ thuật diễn suất vụng về của cô. Theo ý Tống Y, không nói chuyện, chỉ ăn cơm.
Nếu còn hỏi nữa, phỏng đoán hồ ly cũng nổi giận rồi.
" Bên bọn anh cũng quá ít thức ăn đi! Phục vụ, thêm một bát súp củ cải đỏ, còn có khoai tây lát. Salad cũng đem lên đi!"
Tống Y nhìn bốn, năm món ăn Tây trên bàn, cảm thấy không đủ, liền gọi thêm vài món. Nhân tiện để bọn họ mang bít tết ở bàn số 6 cũng bưng đến.
Nhìn vóc người Tống Y nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng khẩu vị lại rất lớn. Cô ăn xong một đĩa thịt bò bít tết, còn có thể ăn thêm một đĩa mì Ý sốt cà chua, sau đó còn có thể uống canh.
Chờ sau khi ăn no, Tống Y mới giật mình. Hình như cô sau khi ăn một bữa cơm đã ném hết mặt mũi rồi! Cô nhìn người đối diện chỉ ăn một miếng thịt bò bít tết, liền giơ ba ngón tay lên thề:
" Nói có thể anh không tin, bình thương tôi không ăn nhiều như vậy đâu. Thật đấy, tôi thề."
Một ngày ba bữa đều rất quy luật, cho tới bây giờ không bao giờ ăn uống quá độ, Thời Ẩn Chi cười nhạt, kêu phục vụ tới thanh toán. An ủi Tống Y:
" Không sao đâu, bốn chữ có thể chịu được cực khổ*, cô đã làm được ba phần rồi."
(* Trong tiếng Trung, có thể chịu được cực khổ có bốn chữ là:很能吃苦.)
Đang lau miệng nên Tống Y không để ý tới lời anh nói, ngơ ngác hỏi:" Có ý gì?"
Sau khi ăn cơm, máu trong cơ thể người sẽ đi đến các bộ phận như dạ dày và ruột, thúc đẩy quá trình tiêu hóa thức ăn. Lượng máu cung cấp cho não bị giảm bớt, cho nên dễ dàng mệt mỏi, đầu óc không tải kịp.
Thời Ẩn Chi là bác sĩ, cho nên anh biết đạo lý này. Hết sức ôn hòa nói với Tống Y:
" Không sao, có thể ăn là phúc."
Tống Y:... Được rồi, đừng nói nữa!
Bàn số 8 bên cạnh là là một đôi tình nhân nhỏ. Cơm nước xong, cô gái kéo tay của bạn trai, ngọt ngào nũng nịu:
" Em xin lỗi mà! Chúng ta đi xem phim đi! Tuần trước em có chút việc mà."
" Được được đươc! Ai bảo em là tiểu bảo bối của anh. Đều nghe em, chúng ta đi xem phim."
Từ trước đến giờ không chịu nổi kiểu con gái giả bộ làm nũng như vậy, nhưng sau khi Tống Y thấy vậy, tâm liền động ——
Có lẽ đàn ông cũng yêu thích cùng kiểu người uốn éo như vậy đi xem phim.
Lấy của Thời Ẩn Chi 2000 tệ lại còn phá hư buổi xem mắt của người ta, Tống Y trong lòng có chút áy náy. Muốn nói xin lỗi anh nhưng lại không nói được. Vì vậy cô cũng nũng nịu nói:
" Thời Ẩn Chi, có muốn cùng tôi đi xem phim hay không? Người ta mời anh đi xem phim nha!"
Vừa ăn cơm xong, đang uống nước súc miệng, Thời Ẩn Chi dửng dưng nuốt xuống một hớp nước. Hơi nhíu mày, liếc nhìn Tống Y nói:" Được."
Khách sạn Đức Thịnh nằm ở trung tâm phồn hoa của thành phố, tùy tiện tìm xung quanh quảng trường gần đó cũng thấy rạp chiếu phim.
Tống Y đối với thành phố N không quen, phương hướng cũng không tốt, liền tùy tiện chọn một rạp chiếu phim. Đợi đến khi tìm được rồi, mới phát hiện máy mua vé tự động chỉ có ba cái, mà cả ba cái này đều bị hỏng rồi. Chỉ đành đến quầy thu ngân mua vé.
Trước quầy chỉ có hai ô cửa, đội ngũ đã xếp hàng rất dài.
Tống Y một bên xếp hàng, một bên ở trên điện thoại tìm phim điện ảnh đang hot bây giờ.
" Thời Ẩn Chi, anh cảm thấy bộ phim này thế nào?"
Thời Ẩn Chi cúi đầu liếc nhìn:" Vai chính nổi danh là bình hoa, đổi cái khác đi."
Tống Y nhìn một cái, phim này đúng là diễn viên nổi tiếng là bình hoa diễn vai chính, chỉ đành phải đổi phim khác.
Nhưng mà cô kiểm tra thì những phim khác đều phải chờ hơn nửa tiếng trở lên. Gần nhất chính là bộ phim kinh dị bắt đầu vào 20 phút sau.
" Cô nhất định muốn xem phim kinh dị?" Thời Ẩn Chi nhíu mi, hỏi.
" Ừ, trước kia chưa từng xem phim kinh dị, vừa vặn xem một chút. Hơn nữa, tôi là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, là người kế thừa xã hội chủ nghĩa. Loại ma quái này tôi không bao giờ tin."
Người trong cuộc đã nói như vậy, Thời Ẩn Chi cũng không khuyên nhiều. Sắp đến lượt bọn họ mua vé thì một đôi tình nhân nhỏ vội vàng đến, rất ngượng ngùng hướng về phía Thời Ẩn Chi nói:
" Xin lỗi, có thể cho chúng tôi xếp hàng trước không? Phim chúng tôi muốn xem sắp bắt đầu rồi."
Phim mà bọn họ xem chính là bộ mà diễn viên bình hoa kia diễn. Còn hai phút nữa thì bắt đầu.
Tống Y gật đầu, đáp ứng cho đôi tình nhân nhỏ xếp hàng trước. Cô cúi đầu lên Weibo, lúc đang xem đến đoạn buồn cười, cổ tay đột nhiên bị nắm ——
Thời Ẩn Chi đem cô từ phía trước xuống phía sau cùng.
" Thời Ẩn Chi, anh làm gì vậy? Chúng ta còn chưa mua vé đâu."
Đầu óc Tống Y mơ hồ, căn bản không hiểu trong đầu Thời Ẩn Chi đang nghĩ gì.
" Chúng ta để cho đôi kia mua vé trước, là đối với những người xếp hàng đằng sau không công bằng."
Lời nói của Thời Ẩn Chi rất bình tĩnh, cũng không cho phản bác. Mang hơi thở khiến người khác trấn tĩnh, khiến họ bị thuyết phục một cách vô thức.
Vốn đang hơi nóng nảy, Tống Y nghe được lời nói này của Thời Ẩn Chi, cũng chỉ có thể lầm bầm đôi câu.
" Anh nhất định chính là học đến ngu rồi! Suy nghĩ cũng quá cổ hủ đi."
Mặc cho Tống Y than phiền, Thời Ẩn Chi từ đầu đến cuối đều duy trì nụ cười nhàn nhạt, cũng không giải thích nhiều.
Người có học không phải cổ hủ, mà là xuất hiện chênh lệch giữa giáo dục với quần chúng. Anh muốn lợi dụng kiến thức của mình để thay đổi xã hội này. Dù là một hành động không đáng kể, nội tâm cũng một mực kiên trì tín ngưỡng của bản thân.
Lương thiện cùng não tàn chỉ cách một bước, bảo thủ cùng chính nghĩa cũng chỉ cách một bước.
Trên mạng cũng có một phong ba như vậy. Khi nước bị ô nhiễm, bọn họ đi ra nước ngoài mua nước; khi gặp sự cố dầu thải, bọn họ cũng lại đi ra nước ngoài mua dầu.
Nhưng khi có người phàn nàn về hai việc này, bọn họ lại khuyên không nên quá kích động, dẫu sao quốc gia chúng ta rất hòa bình, người Trung Quốc dĩ hòa vi quý, chuyện gì lại không chịu đựng được như vậy?
Không có chuyện gì lại phải khuyên người ta hiền lành. Theo như trên mạng giải thích, phần lớn đều là lấy tiêu chuẩn của các vị vua đi yêu cầu người khác, thuận tiện lấy yêu cầu đê tiện của mình làm tiêu chuẩn.
Đọc sách là tốt, nhưng ngày sau cũng không nhất định có thể kiếm nhiều tiền hơn.
Đọc sách cho mọi người khả năng phân biệt đúng sai, giữ vững ranh giới cuối cùng, cùng với tầm nhìn cao hơn.
Lại xếp hàng mua vé lần nữa, thời gian cũng không dài. Năm phút sau, Tống Y cùng Thời Ẩn Chi đã mua xong vé, đi vào.
Phim điện ảnh tên là 《 Hòn đảo đơn độc 》, nội dung kể về một nhóm người mạo hiểm vì kho báu trên núi. Vai chính đều là diễn viên phái thực lực người Hồng Kông, đội ngũ sản xuất cũng rất nổi tiếng.
Tống Y cùng Thời Ẩn Chi mua vé tương đối trễ, chỉ còn hàng cuối cùng có ghế ngồi. Sau khi bọn họ đến phòng số 7, tìm được chỗ ngồi, đợi mấy phút quảng cáo thì phim điện ảnh liền bắt đầu.
Mở đầu câu chuyện coi như ấm áp, nhưng mà mới mười phút sau, cảm giác của phim kinh dị liền xuất hiện.
Nhân vật phụ ở sau cửa đã chứng kiến cảnh đồng bạn bị con quái vật giết chết:
Con quái vật đầu nghiêng sang một bên, đột nhiên xé một lỗ trên bụng của hắn, một tay đưa vào trong bụng của hắn, không ngừng khuấy đều, giống như đang tìm cái gì đó.
Ruột từ trong bụng từ từ tuột ra, hồi lâu cái tay kia mới móc ra trái tim.
Âm nhạc cũng khiến cho người ta rợn tóc gáy, cảnh tượng cũng đủ kích thích.
Bên trong phòng số 7 của rạp chiếu phim đã có mấy cô gái không chịu được vùi trong ngực bạn trai, tiếng thét chói tai thay nhau vang lên.
Thời Ẩn Chi không cảm thấy có bao nhiêu kinh khủng. Anh chỉ cảm thấy bộ phim này chế tác chưa đủ tinh tế.
Vừa rồi, vị trí mổ xẻ thi thể kia rõ ràng không đúng, bên phải bụng trên là gan. Hơn nữa con đó đột nhiên động thủ rõ ràng cũng không quá sâu, theo lí thì không moi được tim ra. Hơn nữa, trái tim kia cũng quá giả, rõ ràng là tim heo.
( Chết cười với ông anh =))). Đúng là bệnh nghề nghiệp.)
Nhìn người bên cạnh đang cậy mạnh, thấy trong miệng cô đang nói mấy câu gì đó.
Thời Ẩn Chi lại gần một chút, rốt cuộc cũng nghe rõ trong miệng Tống Y đang lập đi lặp lại câu gì.
" Vật chất quyết định ý thức..... Yêu Đảng, yêu nước, yêu nhân dân, giữ vững giá trị nòng cốt của chủ nghĩa xã hội, thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hòa thân thiện...."
____________________________________
Haha!!! Chị đã bị vả mặt nhanh chóng. Chủ nghĩa tư tưởng Mác- Lênin xin tài trợ câu chuyện này. =)))
Ở chương trước, mình đã dịch nhầm "khách sạn Đức Thịnh" thành " nhà hàng Đức Thịnh". Mình đã sửa lại rồi, mọi người đọc mà thấy mâu thuẫn thì cho mình xin lỗi hen!!! ≧◔◡◔≦
Tống Y thì khác. Cô yên lặng ngồi trên ghế, cúi đầu.
—— đếm tiền.
Lúc trước cô đã đếm qua một lần, nhưng Thời Ẩn Chi nói trong ví của anh có 19 tờ tiền đỏ.
Bất đắc dĩ, Tống Y đành phải đếm lại lần nữa.
Sau khi đếm lại, cô phát hiện ——
Hóa ra mình thật sự đếm nhầm.
" Vậy anh chuyển 100 tệ cho tôi đi!" Tống Y cầm 19 tờ tiền đập lên bàn, dáng vẻ ngang ngược y địa chủ.
Thời Ẩn Chi lấy điện thoại ra, trực tiếp chuyển tiền qua Wechat. Anh mỉm cười, thái độ ôn nhu như gió xuân, hỏi:
" Tiểu tổ tông, tôi cho em tiền rồi, vậy bây giờ có thể tính sổ được chưa? Chẳng hạn, đối tượng xem mắt vừa đi lúc nãy."
Đầu máy quẹt thẻ - Tống Y:... Chuyện này hình như có hơi lớn.
" Không cần nóng nảy, từ từ suy nghĩ. Tôi cả chiều nay đều rảnh."
Thời Ẩn Chi ung dung, thậm chí còn gọi phục vụ đến khui chai rượu vang.
Khớp xương rõ ràng bưng ly rượu thủy tinh, nhẹ nhàng đung đưa, rượu vang ở trong ly quay tròn. Xung quanh còn có tiếng đàn Cello du dương, nhìn ra cửa sổ là cảnh phồn hoa của thành phố N.
Tình huống này hình như có chút không đúng.
Cô rõ ràng là tới phá đám, sao giờ lại cảm thấy giống như tới hẹn hò vậy?
" Tôi, tôi không phải là sợ anh bị làm khó sao? Anh nhìn đi, mức tiêu thụ của khách sạn này cao như vậy, anh là bác sĩ trẻ tuổi thì làm sao một mình gánh vác được? Tôi thấy cô gái cùng anh xem mắt vừa nãy rời đi là vì tốt cho anh. Chi tiêu như vậy với trình độ của anh căn bản không nuôi nổi!"
Tống Y nói láo và tán dóc là nhất. Đen cũng có thể nói thành trắng, điên đảo thị phi, cô nói đến bản thân mình cũng sắp tin rồi.
Bác sĩ tiền lương không cao, huống chi còn là bác sĩ trẻ tuổi.
Cô xác thực là bởi vì muốn tốt cho Thời Ẩn Chi nên mới ra hạ sách này, cũng không phải là tới phá đám. Ừ! Chính là như vậy.
Để tỏ lòng mình xác thực là tới vì mục đích này, Tống Y gọi phục vụ đến, xác nhận mình đã đặt trước bàn số 6 và bàn số 9.
—— Dùng hai nghìn tệ mới vừa lấy được của Thời Ẩn Chi.
Thời Ẩn Chi cười như không cười nhìn Tống Y, nhìn đến nỗi Tống Y sắp thẹn quá hóa giận, lý lẽ hùng hồn, nói:
" Anh đừng nhìn nữa! Tôi nói cho anh biết, tiểu tiên nữ chúng tôi đều không có lương tâm! Lương tâm tôi một chút cũng không đau."
Thời Ẩn Chi nhìn Tống Y, rốt cục cũng không khống chế được khóe miệng, nở nụ cười, rất tán đồng gật đầu một cái, nói:
" Biết tiểu tiên nữ các cô cũng không có lương tâm, vì vậy ngay cả khi mang thai cũng sẵn sàng chiến đấu."
Tống Y:...
Giữa người với người tại sao lại không thể nhiều một chút chân thành cũng yêu thương chứ?
Tống Y cưỡng ép nói sang chuyện khác: " Tôi đói rồi, muốn ăn cơm."
Sau khi buổi sáng được y tá đánh thức, bữa sáng cũng không ăn liền phối hợp với Thời Ẩn Chi thay thuốc. Sau đó lại không ngừng chạy đến khách sạn Đức Thịnh, giống như tên biến thái cuồng nhìn trộm, nhìn chằm chằm Thời Ẩn Chi cùng đối tượng xem mặt của anh. Mới ăn được mấy miếng thịt bò bít tết.
Thời Ẩn Chi cũng không vạch trần kĩ thuật diễn suất vụng về của cô. Theo ý Tống Y, không nói chuyện, chỉ ăn cơm.
Nếu còn hỏi nữa, phỏng đoán hồ ly cũng nổi giận rồi.
" Bên bọn anh cũng quá ít thức ăn đi! Phục vụ, thêm một bát súp củ cải đỏ, còn có khoai tây lát. Salad cũng đem lên đi!"
Tống Y nhìn bốn, năm món ăn Tây trên bàn, cảm thấy không đủ, liền gọi thêm vài món. Nhân tiện để bọn họ mang bít tết ở bàn số 6 cũng bưng đến.
Nhìn vóc người Tống Y nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng khẩu vị lại rất lớn. Cô ăn xong một đĩa thịt bò bít tết, còn có thể ăn thêm một đĩa mì Ý sốt cà chua, sau đó còn có thể uống canh.
Chờ sau khi ăn no, Tống Y mới giật mình. Hình như cô sau khi ăn một bữa cơm đã ném hết mặt mũi rồi! Cô nhìn người đối diện chỉ ăn một miếng thịt bò bít tết, liền giơ ba ngón tay lên thề:
" Nói có thể anh không tin, bình thương tôi không ăn nhiều như vậy đâu. Thật đấy, tôi thề."
Một ngày ba bữa đều rất quy luật, cho tới bây giờ không bao giờ ăn uống quá độ, Thời Ẩn Chi cười nhạt, kêu phục vụ tới thanh toán. An ủi Tống Y:
" Không sao đâu, bốn chữ có thể chịu được cực khổ*, cô đã làm được ba phần rồi."
(* Trong tiếng Trung, có thể chịu được cực khổ có bốn chữ là:很能吃苦.)
Đang lau miệng nên Tống Y không để ý tới lời anh nói, ngơ ngác hỏi:" Có ý gì?"
Sau khi ăn cơm, máu trong cơ thể người sẽ đi đến các bộ phận như dạ dày và ruột, thúc đẩy quá trình tiêu hóa thức ăn. Lượng máu cung cấp cho não bị giảm bớt, cho nên dễ dàng mệt mỏi, đầu óc không tải kịp.
Thời Ẩn Chi là bác sĩ, cho nên anh biết đạo lý này. Hết sức ôn hòa nói với Tống Y:
" Không sao, có thể ăn là phúc."
Tống Y:... Được rồi, đừng nói nữa!
Bàn số 8 bên cạnh là là một đôi tình nhân nhỏ. Cơm nước xong, cô gái kéo tay của bạn trai, ngọt ngào nũng nịu:
" Em xin lỗi mà! Chúng ta đi xem phim đi! Tuần trước em có chút việc mà."
" Được được đươc! Ai bảo em là tiểu bảo bối của anh. Đều nghe em, chúng ta đi xem phim."
Từ trước đến giờ không chịu nổi kiểu con gái giả bộ làm nũng như vậy, nhưng sau khi Tống Y thấy vậy, tâm liền động ——
Có lẽ đàn ông cũng yêu thích cùng kiểu người uốn éo như vậy đi xem phim.
Lấy của Thời Ẩn Chi 2000 tệ lại còn phá hư buổi xem mắt của người ta, Tống Y trong lòng có chút áy náy. Muốn nói xin lỗi anh nhưng lại không nói được. Vì vậy cô cũng nũng nịu nói:
" Thời Ẩn Chi, có muốn cùng tôi đi xem phim hay không? Người ta mời anh đi xem phim nha!"
Vừa ăn cơm xong, đang uống nước súc miệng, Thời Ẩn Chi dửng dưng nuốt xuống một hớp nước. Hơi nhíu mày, liếc nhìn Tống Y nói:" Được."
Khách sạn Đức Thịnh nằm ở trung tâm phồn hoa của thành phố, tùy tiện tìm xung quanh quảng trường gần đó cũng thấy rạp chiếu phim.
Tống Y đối với thành phố N không quen, phương hướng cũng không tốt, liền tùy tiện chọn một rạp chiếu phim. Đợi đến khi tìm được rồi, mới phát hiện máy mua vé tự động chỉ có ba cái, mà cả ba cái này đều bị hỏng rồi. Chỉ đành đến quầy thu ngân mua vé.
Trước quầy chỉ có hai ô cửa, đội ngũ đã xếp hàng rất dài.
Tống Y một bên xếp hàng, một bên ở trên điện thoại tìm phim điện ảnh đang hot bây giờ.
" Thời Ẩn Chi, anh cảm thấy bộ phim này thế nào?"
Thời Ẩn Chi cúi đầu liếc nhìn:" Vai chính nổi danh là bình hoa, đổi cái khác đi."
Tống Y nhìn một cái, phim này đúng là diễn viên nổi tiếng là bình hoa diễn vai chính, chỉ đành phải đổi phim khác.
Nhưng mà cô kiểm tra thì những phim khác đều phải chờ hơn nửa tiếng trở lên. Gần nhất chính là bộ phim kinh dị bắt đầu vào 20 phút sau.
" Cô nhất định muốn xem phim kinh dị?" Thời Ẩn Chi nhíu mi, hỏi.
" Ừ, trước kia chưa từng xem phim kinh dị, vừa vặn xem một chút. Hơn nữa, tôi là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, là người kế thừa xã hội chủ nghĩa. Loại ma quái này tôi không bao giờ tin."
Người trong cuộc đã nói như vậy, Thời Ẩn Chi cũng không khuyên nhiều. Sắp đến lượt bọn họ mua vé thì một đôi tình nhân nhỏ vội vàng đến, rất ngượng ngùng hướng về phía Thời Ẩn Chi nói:
" Xin lỗi, có thể cho chúng tôi xếp hàng trước không? Phim chúng tôi muốn xem sắp bắt đầu rồi."
Phim mà bọn họ xem chính là bộ mà diễn viên bình hoa kia diễn. Còn hai phút nữa thì bắt đầu.
Tống Y gật đầu, đáp ứng cho đôi tình nhân nhỏ xếp hàng trước. Cô cúi đầu lên Weibo, lúc đang xem đến đoạn buồn cười, cổ tay đột nhiên bị nắm ——
Thời Ẩn Chi đem cô từ phía trước xuống phía sau cùng.
" Thời Ẩn Chi, anh làm gì vậy? Chúng ta còn chưa mua vé đâu."
Đầu óc Tống Y mơ hồ, căn bản không hiểu trong đầu Thời Ẩn Chi đang nghĩ gì.
" Chúng ta để cho đôi kia mua vé trước, là đối với những người xếp hàng đằng sau không công bằng."
Lời nói của Thời Ẩn Chi rất bình tĩnh, cũng không cho phản bác. Mang hơi thở khiến người khác trấn tĩnh, khiến họ bị thuyết phục một cách vô thức.
Vốn đang hơi nóng nảy, Tống Y nghe được lời nói này của Thời Ẩn Chi, cũng chỉ có thể lầm bầm đôi câu.
" Anh nhất định chính là học đến ngu rồi! Suy nghĩ cũng quá cổ hủ đi."
Mặc cho Tống Y than phiền, Thời Ẩn Chi từ đầu đến cuối đều duy trì nụ cười nhàn nhạt, cũng không giải thích nhiều.
Người có học không phải cổ hủ, mà là xuất hiện chênh lệch giữa giáo dục với quần chúng. Anh muốn lợi dụng kiến thức của mình để thay đổi xã hội này. Dù là một hành động không đáng kể, nội tâm cũng một mực kiên trì tín ngưỡng của bản thân.
Lương thiện cùng não tàn chỉ cách một bước, bảo thủ cùng chính nghĩa cũng chỉ cách một bước.
Trên mạng cũng có một phong ba như vậy. Khi nước bị ô nhiễm, bọn họ đi ra nước ngoài mua nước; khi gặp sự cố dầu thải, bọn họ cũng lại đi ra nước ngoài mua dầu.
Nhưng khi có người phàn nàn về hai việc này, bọn họ lại khuyên không nên quá kích động, dẫu sao quốc gia chúng ta rất hòa bình, người Trung Quốc dĩ hòa vi quý, chuyện gì lại không chịu đựng được như vậy?
Không có chuyện gì lại phải khuyên người ta hiền lành. Theo như trên mạng giải thích, phần lớn đều là lấy tiêu chuẩn của các vị vua đi yêu cầu người khác, thuận tiện lấy yêu cầu đê tiện của mình làm tiêu chuẩn.
Đọc sách là tốt, nhưng ngày sau cũng không nhất định có thể kiếm nhiều tiền hơn.
Đọc sách cho mọi người khả năng phân biệt đúng sai, giữ vững ranh giới cuối cùng, cùng với tầm nhìn cao hơn.
Lại xếp hàng mua vé lần nữa, thời gian cũng không dài. Năm phút sau, Tống Y cùng Thời Ẩn Chi đã mua xong vé, đi vào.
Phim điện ảnh tên là 《 Hòn đảo đơn độc 》, nội dung kể về một nhóm người mạo hiểm vì kho báu trên núi. Vai chính đều là diễn viên phái thực lực người Hồng Kông, đội ngũ sản xuất cũng rất nổi tiếng.
Tống Y cùng Thời Ẩn Chi mua vé tương đối trễ, chỉ còn hàng cuối cùng có ghế ngồi. Sau khi bọn họ đến phòng số 7, tìm được chỗ ngồi, đợi mấy phút quảng cáo thì phim điện ảnh liền bắt đầu.
Mở đầu câu chuyện coi như ấm áp, nhưng mà mới mười phút sau, cảm giác của phim kinh dị liền xuất hiện.
Nhân vật phụ ở sau cửa đã chứng kiến cảnh đồng bạn bị con quái vật giết chết:
Con quái vật đầu nghiêng sang một bên, đột nhiên xé một lỗ trên bụng của hắn, một tay đưa vào trong bụng của hắn, không ngừng khuấy đều, giống như đang tìm cái gì đó.
Ruột từ trong bụng từ từ tuột ra, hồi lâu cái tay kia mới móc ra trái tim.
Âm nhạc cũng khiến cho người ta rợn tóc gáy, cảnh tượng cũng đủ kích thích.
Bên trong phòng số 7 của rạp chiếu phim đã có mấy cô gái không chịu được vùi trong ngực bạn trai, tiếng thét chói tai thay nhau vang lên.
Thời Ẩn Chi không cảm thấy có bao nhiêu kinh khủng. Anh chỉ cảm thấy bộ phim này chế tác chưa đủ tinh tế.
Vừa rồi, vị trí mổ xẻ thi thể kia rõ ràng không đúng, bên phải bụng trên là gan. Hơn nữa con đó đột nhiên động thủ rõ ràng cũng không quá sâu, theo lí thì không moi được tim ra. Hơn nữa, trái tim kia cũng quá giả, rõ ràng là tim heo.
( Chết cười với ông anh =))). Đúng là bệnh nghề nghiệp.)
Nhìn người bên cạnh đang cậy mạnh, thấy trong miệng cô đang nói mấy câu gì đó.
Thời Ẩn Chi lại gần một chút, rốt cuộc cũng nghe rõ trong miệng Tống Y đang lập đi lặp lại câu gì.
" Vật chất quyết định ý thức..... Yêu Đảng, yêu nước, yêu nhân dân, giữ vững giá trị nòng cốt của chủ nghĩa xã hội, thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hòa thân thiện...."
____________________________________
Haha!!! Chị đã bị vả mặt nhanh chóng. Chủ nghĩa tư tưởng Mác- Lênin xin tài trợ câu chuyện này. =)))
Ở chương trước, mình đã dịch nhầm "khách sạn Đức Thịnh" thành " nhà hàng Đức Thịnh". Mình đã sửa lại rồi, mọi người đọc mà thấy mâu thuẫn thì cho mình xin lỗi hen!!! ≧◔◡◔≦
/75
|