Sốc!!! Bên trong phòng số 7 của một rạp chiếu phim ở thành phố N, họa sĩ nổi tiếng quốc tế - Tống Y lại đối với người đàn ông bên cạnh làm ra chuyện như vậy!
Tống Y bị hình ảnh kinh dị của bộ phim dọa cho khóc thét. Sau khi xem được một nửa, cô rốt cuộc cũng không chịu được. Vẻ mặt đưa đám ôm lấy Thời Ẩn Chi, không dám nhìn vào màn hình lớn.
Vừa khóc vừa thề trong nước mắt:
" Mẹ kiếp! Tôi con mẹ nó nếu lần sau còn xem phim kinh dị nữa thì sẽ bị ngốc!"
Cảm xúc hoàn toàn mất khống chế của Tống Y đã ảnh hưởng đến những người xung quanh. Thời Ẩn Chi đành nhỏ giọng xin lỗi bọn họ. Sau đó, ôm Tống Y khóc thở không ra hơi ra khỏi rạp chiếu phim.
Mà giờ phút này, cách lúc Tống Y mua vé, nói năng hùng hồn bất quá mới chỉ 40 phút.
Một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, một người kế thừa xã hội chủ nghĩa, đã bị phim kinh dị dọa đến nỗi quỳ xuống kêu cha gọi mẹ.
" Bây giờ khá hơn chưa?"
Bên ngoài rạp chiếu phim có một tiệm trà sữa. Thời Ẩn Chi vào mua một cốc trà sữa chân châu nóng hổi, thêm một chút bánh pudding, đặt trong tay Tống Y.
Nước mắt rốt cuộc cũng ngừng lại, nhưng tâm hồn đã bị tổn thương.
Tống Y hít mũi, hai mắt đỏ ửng, chậm rãi gật đầu, không lên tiếng.
Nhìn dáng vẻ, chắc là đã bị dọa sợ đến choáng váng.
Người xung quanh ngày càng nhiều, sắp đến giờ chiếu một bộ phim điện ảnh nổi tiếng.
Luôn luôn có các cặp tình nhân đi ngang qua hai người họ. Thời Ẩn Chi thậm chí còn nghe thấy có cô gái nói với bạn trai:
" Ngàn vạn lần không nên giống như người đàn ông kia, chọc cho bạn gái tức giận. Dù có đẹp trai đi nữa thì cũng không được!"
Thậm chí còn có mấy người chụp trộm, cũng không biết tắt âm máy ảnh đi.
" Không thì xem một bộ phim khác? Vừa vặn giải tỏa tâm tình cô." Đợi một lúc, để Tống Y buông tâm tình mình xuống, Thời Ẩn Chi đề nghị.
Sau khi cỗ khủng hoảng kia giảm bớt, Tống Y cảm giác tốt hơn nhiều, cũng hiểu được mình vừa rồi mất mặt bao nhiêu.
Rõ ràng cô mời người ta xem phim, trước khi phim chiếu còn bảo đảm tuyệt đối không sợ. Kết quả lại bị vả mặt nhanh đến vậy.
Tống Y gật đầu, cũng cảm thấy nên xem một bộ phim khác.
Cô lấy điện thoại ra, lần nữa chọn phim.
Mười phút sau, Tống Y cùng Thời Ẩn Chi lại một lần nữa kiểm vé vào xem ——
Phòng số 5, phim hoạt hình 《 Cuộc phiêu lưu của chú cừu nhỏ 》bắt đầu chiếu.
Ngồi cùng một đống bạn nhỏ ba, bốn tuổi với phụ huynh bọn họ, Tống Y cùng Thời Ẩn Chi không thể nói là không nổi bật, phát sáng.
Trong hai năm qua, hoạt hình trong nước đã phát triển rất tốt. Nhưng mà dù sao cùng là dành cho thiếu nhi, người trưởng thành xem sẽ chỉ cảm thấy ngây thơ.
Thời Ẩn Chi cho là Tống Y sẽ chọn phim tình yêu, nhưng không nghĩ tới cô lại chọn phim hoạt hình, hay phim điện ảnh thiếu nhi giành riêng cho các bạn nhỏ ba, bốn tuổi. Mới xem được hai phút, anh không xem nổi nữa, đây đơn giản là đem chỉ số thông minh của mình hạ xuống mặt đất.
Mà Tống Y ngồi bên cạnh, giống như mấy bạn nhỏ ba bốn tuổi xung quanh, vui vẻ cười to, nụ cười vừa ngây thơ lại vừa trong sáng.
Nửa giờ sau, Tống Y đã hoàn toàn quên nội dung của bộ phim kinh dị, chỉ nhớ phim hoạt hình ngốc nghếch. Vui vẻ tung tăng ra khỏi rạp chiếu phim, trà sữa cũng đã uống hết.
Thời Ẩn Chi đi theo phía sau, hỏi Tống Y:" Vui vẻ rồi? Không sợ nữa à?"
Tống Y quay đầu, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dùng sức gật đầu:" Ừ!"
" Về thôi, tôi đưa cô về." Nụ cười của Tống Y có sức lan tỏa, Thời Ẩn Chi nhìn thấy cũng không nhịn được cười theo.
Tống Y giống như là một mặt trời nhỏ, cả người tràn đầy năng lượng.
Cô từng thấy bóng tối, thấy sự xấu xa, từng trải qua nhếch nhác, từng vấp ngã.. Nhưng bất kể là trong tranh của cô, hay trong ánh mắt, vĩnh viễn lấp lánh, tràn đầy ánh sáng.
Có vài người trời sinh lạc quan, nói trắng ra thì chính là tiểu Cường ( gián đó =))), đánh mãi không chết.
Tống Y coi như cũng được bao gồm trong số đấy.
Một giấy trước còn bị dọa sợ kêu cha gọi mẹ, một giấy sau liền giống như đứa trẻ, xem phim hoạt hình cũng có thể cười vui vẻ.
" Tôi lái xe đến, anh không cần đưa về đâu."
Tống Y khoát khoát tay, hiện tại tâm tình cô rất tốt, cười giống như hoa hướng dương đang đón gió hướng về phía mặt trời, ngây ngây ngô ngô, không tim không phổi.
Thời Ẩn Chi cũng không cưỡng cầu:"Được. Đi xuống xem chiếc xe ô tô màu hồng của cô còn ở đấy không."
Hai mươi phút sau ——
Tống Y trơ mắt nhìn chiếc Audi màu hồng của mình bị kéo đi. Nguyên nhân là do đỗ sai chỗ.
"Đinh."!
Điện thoại di động của Thời Ẩn Chi có tin nhắn mới, là tin nhắn cảm ơn từ cảnh sát giao thông thành phố N:
Chiếc xe ô tô A98777 ngài tố cáo dừng sai chỗ lúc 2h07p đã bị kéo đi. Cảm ơn ngài đã tố cáo! Chúc ngài có một cuộc sống vui vẻ, sự nghiệp thuận lợi."
" Dừng xe ở ven đường là vi phạm sao? Không thể nào?"
Mặt Tống Y mơ hồ. Trước kia cô cũng dừng lại ven đường, nhưng mà nhiều lắm là bị nhắn tin nhắc nhở, như hôm nay là lần đầu tiên.
Thời Ẩn Chi bình tĩnh liếc nhìn tin nhắn, sau đó đem điện thoại để vào trong túi.
"Dĩ nhiên không thể. Các kiến thức lúc thi bằng lái của cô xem ra cũng quên sạch rồi. Huống chi chiếc xe này của cô sơn màu hồng, quá làm người khác chú ý."
Người chú ý - Thời Ẩn Chi lúc mới đến khách sạn Đức Thịnh đã thấy chiếc xe Audi màu hồng này của Tống Y, hơn nữa còn thuận tiện tố cáo.
Không có xe, bây giờ lại là giờ cao điểm, Tống Y cũng không nguyện ý chen lấn trên tàu điện ngầm. Lựa chọn tốt nhất là để Thời Ẩn Chi đưa cô trở về.
Tống Y không hiểu về xe. Ban đầu, lúc cô mới mua xe cũng giao phó cho Ngô Ngữ mua cho. Vào lúc này nhìn xe của Thời Ẩn Chi, nửa ngày cũng chưa nhận ra nhãn hiệu. Duy nhất có thể xác định là đây tuyệt đối không phải xe đại chúng.
( Mình nghĩ chắc là loại xe phổ thông đi.)
Suy nghĩ một chút cũng thấy không dễ dàng. Một bác sĩ trẻ tuổi, tiền lương không có bao nhiêu, có thể mua được xe cũng không tệ rồi. Còn có thể trông cậy xem xe có bao nhiêu tốt chứ? Phỏng đoán ngay cả xe đại chúng cũng không bằng.
Ôm đồng tình đối với Thời Ẩn Chi, Tống Y kéo cửa xe ra, ngồi kế bên ghế lái.
Nhưng mà mặc dù xe này không nhìn ra nhãn hiệu gì, nhưng ghế bên trong còn rất tốt, da thật mềm.
Tống Y thuận tay vỗ vỗ hai cái, trong lòng âm thầm quyết định, chờ lần sau cô tìm Thời Ẩn Chi khám bệnh, nhất định phải đưa một chiếc xe tốt một chút cho anh làm phí khám bệnh.
Thời Ẩn Chi ngồi trên ghế lái, anh cũng không biết chiếc xe Maybach của mình ở trong mắt Tống Y ngay cả xe đại chúng cũng không bằng...
" Dây an toàn tại sao không thắt?"
Tống Y ngồi ở bên cạnh bắt đầu chơi đào vàng trên di động, hoàn toàn không biết thắt dây an toàn.
" Không tìm thấy. Dây an toàn ở xe anh một chút cũng không giống xe tôi. Tôi đau cổ không với được."
Đơn giản là sợ bị siết lại nên Tống Y không muốn thắt dây an toàn, tìm lý do cũng rất vụng về. Cô nháy mắt, mặt đầy vô tội nhìn Thời Ẩn Chi, còn giựt giây nói:
" Không chuyện gì phải lo lắng cả! Tin tôi đi, cảnh sát giao thông làm gì có nhiều thời gian đi nhìn từng xe xem có thắt dây an toàn hay không? Nếu nhìn thấy được thì bị phạt 50 tệ, tôi cho anh tiền."
Tin chuyện hoang đường của Tống Y thì có mà gặp quỷ. Thời Ẩn Chi không nhiều lời, vươn người qua, kéo dây an toàn thắt cho Tống Y.
Thời Ẩn Chi cầm dây an toàn màu đen vòng qua ngực Tống Y, mặt anh dựa vào rất gần. Gần đến nỗi Tống Y có thể cảm giác được hô hấp và nhiệt độ cơ thể của anh.
Chỉ cần đưa mặt về trước một chút là có thể đụng tới trán, dụng phải môi.
Đầu óc Tống Y bỗng nhiên có chút loạn. Cô cúi đầu nhìn mặt Thời Ẩn Chi, chỉ cảm thấy lông mi thật dài, ánh mắt thật đẹp, sắc môi cũng đẹp mắt, muốn hôn....
" Cạch" một tiếng, dây an toàn của Tống Y đã được cài chắc.
" Làm sao vậy? Trong xe rất nóng sao? Sao lỗ tai lại đỏ?"
Thời Ẩn Chi lui về, cài dây cho mình, nghiêng đầu liếc nhìn Tống Y, Thấy tai cô dưới tóc đỏ lợi hại. Nhất là hôm nay cô lại mang khuyên tai lấp lánh, càng làm nổi bật dái tai đỏ tươi.
Anh thấp giọng cười trêu ghẹo, lỗ tai Tống Y lại càng thêm đỏ.
Đưa tay nhéo lỗ tai đỏ au, giống như tự mình đầu hàng. Tống Y có chút xấu hổ, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Thời Ẩn Chi. Không ngờ vừa rồi cô lại nổi lên tâm tư xấu xa như vậy với anh.
Thời Ẩn Chi như thần tiên vậy! Làm sao có thể kinh nhờn.
" Khụ, có thể do nóng quá đi! Vừa rồi đi bộ ra đây, mặt trời có chút lớn, tôi tương đối sợ nóng."
Ho khan hai tiếng, Tống Y làm bộ như mình rất nóng, hạ kính xe xuống, cầm một tờ báo quạt quạt.
Có chừng mực thì mới có thể tiến xa hơn một bước.
Thời Ẩn Chi am hiểu đạo lí này. Anh cười, lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Sau khi ra khỏi trung tâm thành phố, Thời Ẩn Chi liền không ngừng tăng tốc độ. Gió từ bên ngoài thổi tới, mái tóc dài của Tống Y không ngừng lay động, có một đoạn nhỏ bay đến trên mặt Thời Ẩn Chi, mượt mà, mềm mại.
Trên mặt có chút nhột, nhưng nhiều hơn là trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
" Chủ nhân! Tên kia lại gọi điện đến."
Trong bầu không khí yên tĩnh, chuông điện thoại của Tống Y vang dội dị thường, cũng phi thường lúng túng.
Tống Y ho khan hai tiếng, lập tức nghe điện thoại. Đây là nhạc chuông cô dành riêng cho Ngô Ngữ, nghe cũng có chút ngu đần. Bị người ngoài nghe thấy cảm thấy mất mặt lợi hại.
" Alo, có chuyện gì vậy chị Ngô?"
" Em còn biết gọi tên chị! Nhìn xem em đã làm chuyện gì rồi! Lên hot search trên Weibo rồi, em có biết hay không hả???"
Bên kia điện thoại, Ngô Ngữ đang ở trạng thái cực kì bạo lực. Ngay cả ở chế độ bình thường, thanh âm cũng to như mở loa ngoài vậy.
Tống Y vẫn còn đang trong trò chơi. Một đường trước cô đều chơi đào vàng giết thời gian, không lên Weibo. Cho nên không biết trên mạng bây giờ là tình huống gì.
" Làm sao vậy? Tại sao em lại lên hot search?"
" Hôm qua em mới bị đâm phải nằm viện, vậy mà hôm nay lại cùng một người đàn ông đi xem phim, còn khóc như chết cha chết mẹ vậy. Bị người qua đường chụp được, phát trên mạng. Em nói xem bị như thế có đáng đời hay không?"
Nếu không phải còn có một tia lí trí cuối cùng, Ngô Ngữ nhất định muốn đánh Tống Y một trận.
Cô có thể tự giác mình là họa sĩ nổi tiếng quốc tế hay không? Đi xem phim mà không thể đeo khẩu trang với đội mũ hay sao?
Tiếp tục nghe Ngô Ngữ mắng nữa cũng vô ích, Tống Y mở Weibo, hot search thứ chín: Tống Y, rạp chiếu phim.
Mở ra xem thì cái đầu tiên chính là cô ngồi trên ghế khóc, bên cạnh là Thời Ẩn Chi đang cầm ly trà sữa.
Bình luận bên dưới trừ một cái nghi ngờ tin tức cô nằm viện là thật giả ra thì nhiều nhất chính là suy đoán xem người đàn ông ngồi cạnh Tống Y là ai.
Bình luận của người ngoại giới thật ra đối với Tống Y ảnh hưởng không lớn. Bất kể là danh tiếng tốt hay xấu. Vì giới nghệ thuật sợ nhất là không có danh tiếng.
Đen, đỏ cũng là đỏ, còn tốt hơn so với người vô danh.
Tống Y lặng lẽ xem bình luận, bất thình lình liền thấy một cái bình luận hot, bên dưới có không ít người trả lời.
" Hai người này nhìn rất đẹp đôi nha! Mặt chó cầu xin hai người kết hôn!"
- ----------------------------------------
Hôm nay là ngày lễ độc thân a! (─‿‿─)
Mọi người đã mua được gì cho mình chưa??? Còn tui vừa làm hỏng điện thoại hôm qua xong. Ôi (╥﹏╥)
Tống Y bị hình ảnh kinh dị của bộ phim dọa cho khóc thét. Sau khi xem được một nửa, cô rốt cuộc cũng không chịu được. Vẻ mặt đưa đám ôm lấy Thời Ẩn Chi, không dám nhìn vào màn hình lớn.
Vừa khóc vừa thề trong nước mắt:
" Mẹ kiếp! Tôi con mẹ nó nếu lần sau còn xem phim kinh dị nữa thì sẽ bị ngốc!"
Cảm xúc hoàn toàn mất khống chế của Tống Y đã ảnh hưởng đến những người xung quanh. Thời Ẩn Chi đành nhỏ giọng xin lỗi bọn họ. Sau đó, ôm Tống Y khóc thở không ra hơi ra khỏi rạp chiếu phim.
Mà giờ phút này, cách lúc Tống Y mua vé, nói năng hùng hồn bất quá mới chỉ 40 phút.
Một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, một người kế thừa xã hội chủ nghĩa, đã bị phim kinh dị dọa đến nỗi quỳ xuống kêu cha gọi mẹ.
" Bây giờ khá hơn chưa?"
Bên ngoài rạp chiếu phim có một tiệm trà sữa. Thời Ẩn Chi vào mua một cốc trà sữa chân châu nóng hổi, thêm một chút bánh pudding, đặt trong tay Tống Y.
Nước mắt rốt cuộc cũng ngừng lại, nhưng tâm hồn đã bị tổn thương.
Tống Y hít mũi, hai mắt đỏ ửng, chậm rãi gật đầu, không lên tiếng.
Nhìn dáng vẻ, chắc là đã bị dọa sợ đến choáng váng.
Người xung quanh ngày càng nhiều, sắp đến giờ chiếu một bộ phim điện ảnh nổi tiếng.
Luôn luôn có các cặp tình nhân đi ngang qua hai người họ. Thời Ẩn Chi thậm chí còn nghe thấy có cô gái nói với bạn trai:
" Ngàn vạn lần không nên giống như người đàn ông kia, chọc cho bạn gái tức giận. Dù có đẹp trai đi nữa thì cũng không được!"
Thậm chí còn có mấy người chụp trộm, cũng không biết tắt âm máy ảnh đi.
" Không thì xem một bộ phim khác? Vừa vặn giải tỏa tâm tình cô." Đợi một lúc, để Tống Y buông tâm tình mình xuống, Thời Ẩn Chi đề nghị.
Sau khi cỗ khủng hoảng kia giảm bớt, Tống Y cảm giác tốt hơn nhiều, cũng hiểu được mình vừa rồi mất mặt bao nhiêu.
Rõ ràng cô mời người ta xem phim, trước khi phim chiếu còn bảo đảm tuyệt đối không sợ. Kết quả lại bị vả mặt nhanh đến vậy.
Tống Y gật đầu, cũng cảm thấy nên xem một bộ phim khác.
Cô lấy điện thoại ra, lần nữa chọn phim.
Mười phút sau, Tống Y cùng Thời Ẩn Chi lại một lần nữa kiểm vé vào xem ——
Phòng số 5, phim hoạt hình 《 Cuộc phiêu lưu của chú cừu nhỏ 》bắt đầu chiếu.
Ngồi cùng một đống bạn nhỏ ba, bốn tuổi với phụ huynh bọn họ, Tống Y cùng Thời Ẩn Chi không thể nói là không nổi bật, phát sáng.
Trong hai năm qua, hoạt hình trong nước đã phát triển rất tốt. Nhưng mà dù sao cùng là dành cho thiếu nhi, người trưởng thành xem sẽ chỉ cảm thấy ngây thơ.
Thời Ẩn Chi cho là Tống Y sẽ chọn phim tình yêu, nhưng không nghĩ tới cô lại chọn phim hoạt hình, hay phim điện ảnh thiếu nhi giành riêng cho các bạn nhỏ ba, bốn tuổi. Mới xem được hai phút, anh không xem nổi nữa, đây đơn giản là đem chỉ số thông minh của mình hạ xuống mặt đất.
Mà Tống Y ngồi bên cạnh, giống như mấy bạn nhỏ ba bốn tuổi xung quanh, vui vẻ cười to, nụ cười vừa ngây thơ lại vừa trong sáng.
Nửa giờ sau, Tống Y đã hoàn toàn quên nội dung của bộ phim kinh dị, chỉ nhớ phim hoạt hình ngốc nghếch. Vui vẻ tung tăng ra khỏi rạp chiếu phim, trà sữa cũng đã uống hết.
Thời Ẩn Chi đi theo phía sau, hỏi Tống Y:" Vui vẻ rồi? Không sợ nữa à?"
Tống Y quay đầu, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dùng sức gật đầu:" Ừ!"
" Về thôi, tôi đưa cô về." Nụ cười của Tống Y có sức lan tỏa, Thời Ẩn Chi nhìn thấy cũng không nhịn được cười theo.
Tống Y giống như là một mặt trời nhỏ, cả người tràn đầy năng lượng.
Cô từng thấy bóng tối, thấy sự xấu xa, từng trải qua nhếch nhác, từng vấp ngã.. Nhưng bất kể là trong tranh của cô, hay trong ánh mắt, vĩnh viễn lấp lánh, tràn đầy ánh sáng.
Có vài người trời sinh lạc quan, nói trắng ra thì chính là tiểu Cường ( gián đó =))), đánh mãi không chết.
Tống Y coi như cũng được bao gồm trong số đấy.
Một giấy trước còn bị dọa sợ kêu cha gọi mẹ, một giấy sau liền giống như đứa trẻ, xem phim hoạt hình cũng có thể cười vui vẻ.
" Tôi lái xe đến, anh không cần đưa về đâu."
Tống Y khoát khoát tay, hiện tại tâm tình cô rất tốt, cười giống như hoa hướng dương đang đón gió hướng về phía mặt trời, ngây ngây ngô ngô, không tim không phổi.
Thời Ẩn Chi cũng không cưỡng cầu:"Được. Đi xuống xem chiếc xe ô tô màu hồng của cô còn ở đấy không."
Hai mươi phút sau ——
Tống Y trơ mắt nhìn chiếc Audi màu hồng của mình bị kéo đi. Nguyên nhân là do đỗ sai chỗ.
"Đinh."!
Điện thoại di động của Thời Ẩn Chi có tin nhắn mới, là tin nhắn cảm ơn từ cảnh sát giao thông thành phố N:
Chiếc xe ô tô A98777 ngài tố cáo dừng sai chỗ lúc 2h07p đã bị kéo đi. Cảm ơn ngài đã tố cáo! Chúc ngài có một cuộc sống vui vẻ, sự nghiệp thuận lợi."
" Dừng xe ở ven đường là vi phạm sao? Không thể nào?"
Mặt Tống Y mơ hồ. Trước kia cô cũng dừng lại ven đường, nhưng mà nhiều lắm là bị nhắn tin nhắc nhở, như hôm nay là lần đầu tiên.
Thời Ẩn Chi bình tĩnh liếc nhìn tin nhắn, sau đó đem điện thoại để vào trong túi.
"Dĩ nhiên không thể. Các kiến thức lúc thi bằng lái của cô xem ra cũng quên sạch rồi. Huống chi chiếc xe này của cô sơn màu hồng, quá làm người khác chú ý."
Người chú ý - Thời Ẩn Chi lúc mới đến khách sạn Đức Thịnh đã thấy chiếc xe Audi màu hồng này của Tống Y, hơn nữa còn thuận tiện tố cáo.
Không có xe, bây giờ lại là giờ cao điểm, Tống Y cũng không nguyện ý chen lấn trên tàu điện ngầm. Lựa chọn tốt nhất là để Thời Ẩn Chi đưa cô trở về.
Tống Y không hiểu về xe. Ban đầu, lúc cô mới mua xe cũng giao phó cho Ngô Ngữ mua cho. Vào lúc này nhìn xe của Thời Ẩn Chi, nửa ngày cũng chưa nhận ra nhãn hiệu. Duy nhất có thể xác định là đây tuyệt đối không phải xe đại chúng.
( Mình nghĩ chắc là loại xe phổ thông đi.)
Suy nghĩ một chút cũng thấy không dễ dàng. Một bác sĩ trẻ tuổi, tiền lương không có bao nhiêu, có thể mua được xe cũng không tệ rồi. Còn có thể trông cậy xem xe có bao nhiêu tốt chứ? Phỏng đoán ngay cả xe đại chúng cũng không bằng.
Ôm đồng tình đối với Thời Ẩn Chi, Tống Y kéo cửa xe ra, ngồi kế bên ghế lái.
Nhưng mà mặc dù xe này không nhìn ra nhãn hiệu gì, nhưng ghế bên trong còn rất tốt, da thật mềm.
Tống Y thuận tay vỗ vỗ hai cái, trong lòng âm thầm quyết định, chờ lần sau cô tìm Thời Ẩn Chi khám bệnh, nhất định phải đưa một chiếc xe tốt một chút cho anh làm phí khám bệnh.
Thời Ẩn Chi ngồi trên ghế lái, anh cũng không biết chiếc xe Maybach của mình ở trong mắt Tống Y ngay cả xe đại chúng cũng không bằng...
" Dây an toàn tại sao không thắt?"
Tống Y ngồi ở bên cạnh bắt đầu chơi đào vàng trên di động, hoàn toàn không biết thắt dây an toàn.
" Không tìm thấy. Dây an toàn ở xe anh một chút cũng không giống xe tôi. Tôi đau cổ không với được."
Đơn giản là sợ bị siết lại nên Tống Y không muốn thắt dây an toàn, tìm lý do cũng rất vụng về. Cô nháy mắt, mặt đầy vô tội nhìn Thời Ẩn Chi, còn giựt giây nói:
" Không chuyện gì phải lo lắng cả! Tin tôi đi, cảnh sát giao thông làm gì có nhiều thời gian đi nhìn từng xe xem có thắt dây an toàn hay không? Nếu nhìn thấy được thì bị phạt 50 tệ, tôi cho anh tiền."
Tin chuyện hoang đường của Tống Y thì có mà gặp quỷ. Thời Ẩn Chi không nhiều lời, vươn người qua, kéo dây an toàn thắt cho Tống Y.
Thời Ẩn Chi cầm dây an toàn màu đen vòng qua ngực Tống Y, mặt anh dựa vào rất gần. Gần đến nỗi Tống Y có thể cảm giác được hô hấp và nhiệt độ cơ thể của anh.
Chỉ cần đưa mặt về trước một chút là có thể đụng tới trán, dụng phải môi.
Đầu óc Tống Y bỗng nhiên có chút loạn. Cô cúi đầu nhìn mặt Thời Ẩn Chi, chỉ cảm thấy lông mi thật dài, ánh mắt thật đẹp, sắc môi cũng đẹp mắt, muốn hôn....
" Cạch" một tiếng, dây an toàn của Tống Y đã được cài chắc.
" Làm sao vậy? Trong xe rất nóng sao? Sao lỗ tai lại đỏ?"
Thời Ẩn Chi lui về, cài dây cho mình, nghiêng đầu liếc nhìn Tống Y, Thấy tai cô dưới tóc đỏ lợi hại. Nhất là hôm nay cô lại mang khuyên tai lấp lánh, càng làm nổi bật dái tai đỏ tươi.
Anh thấp giọng cười trêu ghẹo, lỗ tai Tống Y lại càng thêm đỏ.
Đưa tay nhéo lỗ tai đỏ au, giống như tự mình đầu hàng. Tống Y có chút xấu hổ, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Thời Ẩn Chi. Không ngờ vừa rồi cô lại nổi lên tâm tư xấu xa như vậy với anh.
Thời Ẩn Chi như thần tiên vậy! Làm sao có thể kinh nhờn.
" Khụ, có thể do nóng quá đi! Vừa rồi đi bộ ra đây, mặt trời có chút lớn, tôi tương đối sợ nóng."
Ho khan hai tiếng, Tống Y làm bộ như mình rất nóng, hạ kính xe xuống, cầm một tờ báo quạt quạt.
Có chừng mực thì mới có thể tiến xa hơn một bước.
Thời Ẩn Chi am hiểu đạo lí này. Anh cười, lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Sau khi ra khỏi trung tâm thành phố, Thời Ẩn Chi liền không ngừng tăng tốc độ. Gió từ bên ngoài thổi tới, mái tóc dài của Tống Y không ngừng lay động, có một đoạn nhỏ bay đến trên mặt Thời Ẩn Chi, mượt mà, mềm mại.
Trên mặt có chút nhột, nhưng nhiều hơn là trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
" Chủ nhân! Tên kia lại gọi điện đến."
Trong bầu không khí yên tĩnh, chuông điện thoại của Tống Y vang dội dị thường, cũng phi thường lúng túng.
Tống Y ho khan hai tiếng, lập tức nghe điện thoại. Đây là nhạc chuông cô dành riêng cho Ngô Ngữ, nghe cũng có chút ngu đần. Bị người ngoài nghe thấy cảm thấy mất mặt lợi hại.
" Alo, có chuyện gì vậy chị Ngô?"
" Em còn biết gọi tên chị! Nhìn xem em đã làm chuyện gì rồi! Lên hot search trên Weibo rồi, em có biết hay không hả???"
Bên kia điện thoại, Ngô Ngữ đang ở trạng thái cực kì bạo lực. Ngay cả ở chế độ bình thường, thanh âm cũng to như mở loa ngoài vậy.
Tống Y vẫn còn đang trong trò chơi. Một đường trước cô đều chơi đào vàng giết thời gian, không lên Weibo. Cho nên không biết trên mạng bây giờ là tình huống gì.
" Làm sao vậy? Tại sao em lại lên hot search?"
" Hôm qua em mới bị đâm phải nằm viện, vậy mà hôm nay lại cùng một người đàn ông đi xem phim, còn khóc như chết cha chết mẹ vậy. Bị người qua đường chụp được, phát trên mạng. Em nói xem bị như thế có đáng đời hay không?"
Nếu không phải còn có một tia lí trí cuối cùng, Ngô Ngữ nhất định muốn đánh Tống Y một trận.
Cô có thể tự giác mình là họa sĩ nổi tiếng quốc tế hay không? Đi xem phim mà không thể đeo khẩu trang với đội mũ hay sao?
Tiếp tục nghe Ngô Ngữ mắng nữa cũng vô ích, Tống Y mở Weibo, hot search thứ chín: Tống Y, rạp chiếu phim.
Mở ra xem thì cái đầu tiên chính là cô ngồi trên ghế khóc, bên cạnh là Thời Ẩn Chi đang cầm ly trà sữa.
Bình luận bên dưới trừ một cái nghi ngờ tin tức cô nằm viện là thật giả ra thì nhiều nhất chính là suy đoán xem người đàn ông ngồi cạnh Tống Y là ai.
Bình luận của người ngoại giới thật ra đối với Tống Y ảnh hưởng không lớn. Bất kể là danh tiếng tốt hay xấu. Vì giới nghệ thuật sợ nhất là không có danh tiếng.
Đen, đỏ cũng là đỏ, còn tốt hơn so với người vô danh.
Tống Y lặng lẽ xem bình luận, bất thình lình liền thấy một cái bình luận hot, bên dưới có không ít người trả lời.
" Hai người này nhìn rất đẹp đôi nha! Mặt chó cầu xin hai người kết hôn!"
- ----------------------------------------
Hôm nay là ngày lễ độc thân a! (─‿‿─)
Mọi người đã mua được gì cho mình chưa??? Còn tui vừa làm hỏng điện thoại hôm qua xong. Ôi (╥﹏╥)
/75
|