Tiếng chuông cửa reo lên, trong nhà đi ra là một người phụ nữ quyền quý, sang trọng nhưng thân thiện và dễ gần. Mở cánh cửa nhỏ bên trái mà ôm Mạn Tử:
Con về trễ thế? Thằng bé Dĩ Đông đang chờ con đó! Nhanh nhanh vào chơi với cậu ấy.
Mạn Tử nhìn mẹ của mình rồi đi thẳng vào nhà, vừa tới kệ giày người tên Dĩ Đông kia liền gọi với nhưng đáp lại là sự im lặng rồi một mạch lên lầu mà không nói không rằng. Dĩ Đông quay sang nhìn mẹ cô mà mặt cứ thiu thiu buồn:
Bác Thuần, Tiểu Tử sao thế? Hay là đang giận con chuyện gì đó?
Bà Thuần chỉ biết lắc đầu cười trừ bỗng nhiên, một người đàn ông mang vest đen đi tới thì thầm vào tai Dĩ Đông sau đó cậu liền xin phép ra về.
------------------------------
Mẹ kiếp! Thằng Tề Dương đó có gì hơn tao mà được bé con thân thiết đến thế?
Dĩ Đông bực tức tay đập bàn quát to, chợt tiếng chuông điện thoại reo lên. Ngay lập tức anh lấy điện thoại ra áp vào tai, giọng trầm xuống:
Alo!
Anh Dĩ Đông! Mau qua nhà em, có chuyện này cần anh giúp đỡ. Nhanh nhanh đi nhé!! _ Đầu dây bên kia là giọng lanh lảnh đang nhờ sự giúp đỡ từ anh.
Tay nâng tách trà thảo mộc uống một ngụm khô khan nói:
Được! Qua ngay đây, chờ khoảng mười phút nha!
Nói xong Dĩ Đông tắt máy rồi ra ngoài lấy chiếc mô tô đen ngầu chạy đi mất để lại làn khói mù mịt. Với anh bật kể là việc gì mà Tiểu Tử bé bổng của anh nhờ tất nhiên anh sẽ làm.
Con về trễ thế? Thằng bé Dĩ Đông đang chờ con đó! Nhanh nhanh vào chơi với cậu ấy.
Mạn Tử nhìn mẹ của mình rồi đi thẳng vào nhà, vừa tới kệ giày người tên Dĩ Đông kia liền gọi với nhưng đáp lại là sự im lặng rồi một mạch lên lầu mà không nói không rằng. Dĩ Đông quay sang nhìn mẹ cô mà mặt cứ thiu thiu buồn:
Bác Thuần, Tiểu Tử sao thế? Hay là đang giận con chuyện gì đó?
Bà Thuần chỉ biết lắc đầu cười trừ bỗng nhiên, một người đàn ông mang vest đen đi tới thì thầm vào tai Dĩ Đông sau đó cậu liền xin phép ra về.
------------------------------
Mẹ kiếp! Thằng Tề Dương đó có gì hơn tao mà được bé con thân thiết đến thế?
Dĩ Đông bực tức tay đập bàn quát to, chợt tiếng chuông điện thoại reo lên. Ngay lập tức anh lấy điện thoại ra áp vào tai, giọng trầm xuống:
Alo!
Anh Dĩ Đông! Mau qua nhà em, có chuyện này cần anh giúp đỡ. Nhanh nhanh đi nhé!! _ Đầu dây bên kia là giọng lanh lảnh đang nhờ sự giúp đỡ từ anh.
Tay nâng tách trà thảo mộc uống một ngụm khô khan nói:
Được! Qua ngay đây, chờ khoảng mười phút nha!
Nói xong Dĩ Đông tắt máy rồi ra ngoài lấy chiếc mô tô đen ngầu chạy đi mất để lại làn khói mù mịt. Với anh bật kể là việc gì mà Tiểu Tử bé bổng của anh nhờ tất nhiên anh sẽ làm.
/17
|