* Ping....pong...ping...pong..*
Một dáng vẻ mảnh mai nhỏ nhắn mở cửa, nét mặt tự thiên sứ của cô thoáng chút buồn làm cho Dĩ Đông lo lắng:
Tiểu Tử! Em không sao chứ? Mặt em có vẻ buồn buồn, có thể nói anh nghe?
Mạn Tử khẽ lắc đầu, bàn tay nhỏ bé mỏng manh nắm lấy tay anh kéo vào đại sảnh. Giọng nghiêm túc:
Lúc nãy, chị Carlos có gọi cho em..
Carlos sẽ về phải không? _ Dĩ Đông tươi tỉnh nhìn cô.
Cô mỉm nhẹ, lay lay tay anh:
Công ty chị Carlos có vấn đề, bản thảo thuyết trình bị lộ ra ngoài do ai đó đã làm. Anh giúp chị ấy đi!!
Đôi mắt ngây ngô, đáng yêu nhìn anh khiến Dĩ Đông động lòng, xoa đầu:
Chịu thua em rồi! Ngày mai xin nghỉ hai tuần rồi cùng anh bay đến Anh giúp chị ấy!
Suy nghĩ điều gì đó, Mạn Tử nghiêng đầu đưa anh ly nước, giọng đề nghị:
Gọi cả Dĩ Đằng đi cùng nha! Nhỡ đâu hai người bọn anh kết hợp sẽ đại đại thành công!?
Được rồi! Bây giờ thì ngủ đi, mai anh và Dĩ Đằng qua đón em lúc 8:30 nhé! _ Dĩ Đông cười xoa xoa tóc cô đùa. Sau đó anh chạy xe đi mất hút.
---------Time Fast ----------
Ánh sáng chiếu qua khe cửa kính, mặt thiên sứ của cô lúc ngủ thật đáng yêu nga~ Một bàn tay thô ráp lay người Mạn Tử:
Tiểu Tử! Dậy mau! Đã 8:00 sao chưa dậy nữa? Nhanh dậy cho anh!
Là giọng của Dĩ Đông, cô ngay tức ngồi dậy mơ màng bước xuống giường đi vào tolet đang sáng đèn. Dĩ Đông đứng trước tủ quần áo ngắm nhìn khối đồ của cô rồi lấy một chiếc đầm trắng viền xanh nhạt cùng với băng đô màu thiên thanh. Mạn Tử đi ra, anh liền đưa cho cô nói vội:
Thay đồ nhanh lên rồi đi nè! Điện thoại hay ví tiền của em anh cất rồi.
Ừm! _ Nói rồi cô thay đồ ngắm nhìn trước gương tự mỉm cười bản thân sau đó bước xuống lầu với sự trầm trồ của quản gia và người hầu.
Ngay cả Dĩ Đông và Dĩ Đằng đều ngạc nhiên vì khi cô mặc bộ này nhìn chẳng khác gì búp bê. Dĩ Đằng vỗ tay nhìn anh:
Công nhận Dĩ Đông lựa đồ quá tuyệt vời! Nhìn đáng yêu làm sao, hihi.
Quá khen quá khen! _ Dĩ Đông ngại ngùng tự hào.
Nhanh lên! Trễ bây giờ! _ Mạn Tử kéo tay hai người đi ra ngoài xe
Một dáng vẻ mảnh mai nhỏ nhắn mở cửa, nét mặt tự thiên sứ của cô thoáng chút buồn làm cho Dĩ Đông lo lắng:
Tiểu Tử! Em không sao chứ? Mặt em có vẻ buồn buồn, có thể nói anh nghe?
Mạn Tử khẽ lắc đầu, bàn tay nhỏ bé mỏng manh nắm lấy tay anh kéo vào đại sảnh. Giọng nghiêm túc:
Lúc nãy, chị Carlos có gọi cho em..
Carlos sẽ về phải không? _ Dĩ Đông tươi tỉnh nhìn cô.
Cô mỉm nhẹ, lay lay tay anh:
Công ty chị Carlos có vấn đề, bản thảo thuyết trình bị lộ ra ngoài do ai đó đã làm. Anh giúp chị ấy đi!!
Đôi mắt ngây ngô, đáng yêu nhìn anh khiến Dĩ Đông động lòng, xoa đầu:
Chịu thua em rồi! Ngày mai xin nghỉ hai tuần rồi cùng anh bay đến Anh giúp chị ấy!
Suy nghĩ điều gì đó, Mạn Tử nghiêng đầu đưa anh ly nước, giọng đề nghị:
Gọi cả Dĩ Đằng đi cùng nha! Nhỡ đâu hai người bọn anh kết hợp sẽ đại đại thành công!?
Được rồi! Bây giờ thì ngủ đi, mai anh và Dĩ Đằng qua đón em lúc 8:30 nhé! _ Dĩ Đông cười xoa xoa tóc cô đùa. Sau đó anh chạy xe đi mất hút.
---------Time Fast ----------
Ánh sáng chiếu qua khe cửa kính, mặt thiên sứ của cô lúc ngủ thật đáng yêu nga~ Một bàn tay thô ráp lay người Mạn Tử:
Tiểu Tử! Dậy mau! Đã 8:00 sao chưa dậy nữa? Nhanh dậy cho anh!
Là giọng của Dĩ Đông, cô ngay tức ngồi dậy mơ màng bước xuống giường đi vào tolet đang sáng đèn. Dĩ Đông đứng trước tủ quần áo ngắm nhìn khối đồ của cô rồi lấy một chiếc đầm trắng viền xanh nhạt cùng với băng đô màu thiên thanh. Mạn Tử đi ra, anh liền đưa cho cô nói vội:
Thay đồ nhanh lên rồi đi nè! Điện thoại hay ví tiền của em anh cất rồi.
Ừm! _ Nói rồi cô thay đồ ngắm nhìn trước gương tự mỉm cười bản thân sau đó bước xuống lầu với sự trầm trồ của quản gia và người hầu.
Ngay cả Dĩ Đông và Dĩ Đằng đều ngạc nhiên vì khi cô mặc bộ này nhìn chẳng khác gì búp bê. Dĩ Đằng vỗ tay nhìn anh:
Công nhận Dĩ Đông lựa đồ quá tuyệt vời! Nhìn đáng yêu làm sao, hihi.
Quá khen quá khen! _ Dĩ Đông ngại ngùng tự hào.
Nhanh lên! Trễ bây giờ! _ Mạn Tử kéo tay hai người đi ra ngoài xe
/17
|