Edit: Tinker Chuông
Beta: Hamano Michiyo(Momo)
Thấy Giang Nhược Viễn không có phản ứng gì, Tiểu Trúc trở nên ảm đạm, tâm tình cũng vì vậy mà trở nên không tốt.
Mộc La Toa thấy thế nhìn Giang Nhược Viễn bằng ánh mắt khiển trách, ý bảo hắn cổ vũ, động viên con gái, đừng để cho bé trở về thế giới của chính mình.
“Tiểu Trúc, cuối cùng con đã chịu nói chuyện rồi, ta rất vui, hy vọng con tiếp tục cố gắng.”
Lời của hắn tuy lạnh lùng cứng rắn nhưng đối với Tiểu Trúc mà nói là đã đủ lắm rồi, cô bé có thể cảm nhận được sự quan tâm của phụ thân mình.
Giang Nhược Viễn gọi bà vú ngoài cửa vào, nói bà làm bạn với tiểu thư rồi cùng Mộc La Toa rời khỏi Nhã Lâu.
Mộc La Toa khó hiểu, hắn gọi nàng đi là có ý gì?
Bọn họ đã suốt mười ngày không nói chuyện với nhau, nàng không nghĩ nam nhân trầm mặc kia sẽ chịu phá vỡ được sự im lặng trước mà nàng cũng không muốn mở miệng nói chuyện.
Giang Nhược Viễn xoay người đối mặt với Mộc La Toa, đôi mắt vẫn như trước chẳng có bao nhiêu cảm xúc bên trong.
“Cảm ơn nàng đã chăm sóc Tiểu Trúc, nhất định nàng phải rất có tâm mới làm cho con bé có thể mở miệng nói chuyện được như vậy.”
Mộc La Toa không thể tin được.
“Đây chỉ là bổn phận của thiếp, nhưng nếu muốn Tiểu Trúc thật sự thoát khỏi thế giới của chính mình, chàng vẫn nên quan tâm con nhiều một chút sẽ tốt hơn so với thiếp.”
“Nàng đang dạy ta đó hả?”
Khẩu khí của hắn vẫn lạnh lùng như trước, nàng biết rõ hắn là người như thế nào nên cũng không muốn bị hắn làm thương tâm.
“Thiếp không có ý đó.”
Biểu hiện vô tội của nàng khiến Giang Nhược Viễn không đành lòng.
“Ta muốn đến hải đảo tuần tra, nàng đi cùng ta nhé?”
Lời nói của hắn làm Mộc La Toa cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn ánh mắt hắn hiện ra vẻ không được tự nhiên, nàng cũng không muốn vạch trần, nếu hắn nghĩ có thể thay đổi mối quan hệ đang đông lạnh giữa hai người thì nàng cũng vui vẻ phối hợp.
“Vâng.”
Nàng gật đầu.
Không lâu sau hai người đã đi tới ven bờ hải đảo. Đứng ở trên bờ cát ẩm, nhìn mặt biển trong xanh, trời cao cũng xanh thăm thẳm, thần bí mê hoặc lòng người.
Bầu không khí im lặng tràn ngập bờ cát, Mộc La Toa chần chừ trong chốc lát, cuối cùng quyết định mở miệng:
“Nhược Viễn….”
Giang Nhược Viễn mở mắt, im lặng, chờ nàng nói xong.
“Chàng thật sự muốn mối quan hệ của chúng ta cứ xuống dốc như thế sao?”
Hắn luôn như gần như xa, khi tham hoan tác tình thì nóng như lửa, nhưng xuống giường thì như một người xa lạ, nàng thật sự không hy vọng chuyện này xảy ra nhưng lại không có cách gì thay đổi được hết.
Giang Nhược Viễn giật mình, hắn hiểu được bản thân đối với nàng không công bằng nhưng mà trước mắt, hắn vẫn không dám đối mặt với con tim của mình, cho nên không thế hứa hẹn với nàng, nhưng như vậy thì…hắn cũng không tình nguyện để nàng thoát khỏi tay mình.
Đáp lại Mộc La Toa là tiếng sóng biển vỗ vào bờ, hắn vẫn lựa chọn im lặng để trốn tránh.
Mộc La Toa tiến lên từng bước, đang muốn mở miệng thì không ngờ từ đâu nhảy ra bảy nữ tử mặc y phục màu sắc khác nhau, trên tay cầm dải lụa cùng màu y phục, ánh mắt người nào cũng sắc bén, nhanh chóng vây quanh họ.
Giang Nhược Viễn theo bản năng kéo nàng ra sau để bảo vệ, ánh nhìn trong nháy mắt trở nên nguy hiểm.
Bảy nữ tử vây họ ở giữa, múa dải lụa trên tay, lực đạo mạnh mẽ, che giấu sát khí.
Nữ tử mặc y phục đỏ cầm đầu là Chu La Sát, trợn mắt nói:
“Mộc La Toa, ngươi khá lắm, dám liên hợp với Cửu dương đối đầu với đảo Nhân Hòa chúng ta (đảo Nhân hòa @.@), ta sẽ không tha cho ngươi!”
Chu La Sát hiểu rõ, chỉ một mình ả thì không phải là đối thủ của nam nhân mang mặt nạ bạc này, vì thế ả đã huy động “thất thải lăng đoạn nữ”* cùng hợp sức đối phó.
(*thất thải lăng: Là bảy màu cầu vồng đó các nàng, chắc mấy cô gái này ăn mặc giống bảy nàng tiên, y phục có các màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím=]])
“Tất Sát Lăng Đoạn Vũ”* vừa thi triển nhất định phải múa cho bằng hết, mỗi một bước đi, mỗi một bóng người đều ẩn sâu nội lực đả thương kẻ khác, mỗi một đoạn lụa tung ra đều hóa thành vũ khí sát thương lợi hại.
(*Tất Sát Lăng Đoạn Vũ: Tên của một chiêu thức, có lẽ là mấy người đó múa xung quanh đối thủ, dùng vải làm binh khí, lăng là vải á~~)
Chu La Sát tức giận như vậy là vì Giang Nhược Viễn đã phái Thụy Phúc đả thương mẫu thân của ả là Chu Lan Tâm.
Các ả liên tiếp tới đảo Nguyệt Mi tìm vợ chồng Mộc Đường Phong gây chuyện, quyết lấy lại công bằng cho mẫu thân, không ngờ Giang Nhược Viễn lại dám nhúng tay vào gọi thủ hạ tới phá hỏng chuyện lớn của các ả, thậm chí cảnh cáo không cho phép các ả lại gần đảo Nguyệt Mi.
Hừ! Ai thèm để ý đến hắn?
Cho nên lời cảnh cáo của Thụy Phúc đương nhiên mẫu thân cao ngạo không thèm để vào tai, hai bên cùng xông vào ứng chiến, võ công Thụy Phúc cao thâm, mẫu thân cũng không phải đối thủ của hắn, kết quả là bị nội thương rất nặng, trong một thời gian ngắn khó lòng mà khôi phục.
Vì thế nên, Chu La Sát không cam lòng,hiển nhiên muốn tìm Giang Nhược Viễn và Mộc La Toa tính sổ.
“Mẹ các ngươi tự tìm phiền toái với dân đảo, đây vốn là việc không đúng, giờ còn trách tội người khác, đừng có khinh người quá đáng.”
Giang Nhược Viễn nhăn mày lại, cảm thấy không kiên nhẫn với lần khiêu khích này của các ả.
Chu La Sát thấy cả người hắn tỏa ra luồng không khí nguy hiểm, lòng cảm thấy run sợ. Nam nhân này rất có khí thế, tuyệt đối không thể khinh thường, nhưng Chu La Sát ả đâu phải hạng hời hợt?
Chu La Sát được Chu Lan Tâm nuôi dạy nên bản tính đã trở nên kiêu căng ngạo mạn, luôn tự nhận mình võ công siêu phàm, quên mất đạo lý đối nhân xử thế bên ngoài.
“Hừ! Nhiều lời vô ích, hôm nay bản cô nương sẽ dạy cho các ngươi một bài học, cho các ngươi biết mẹ con ta cũng không phải hạng dễ chơi.”
Dứt lời, Chu La Sát thét lệnh cho đồng bọn động thủ, bảy người vây bọn họ, bước chân không ngừng di chuyển, dải lụa trong tay cũng tung theo.
Bảy dải lụa phóng thẳng về phía họ, Mộc La Toa dề phòng chuẩn bị ra tay phản kích, nhưng còn chưa kịp làm gì đã thấy Giang Nhược Viễn vung tay lên, bảy dải lụa trong phút chốc đã rơi xuống đất.
Trong lòng bảy cô gái cả kinh, vội vàng vận nội lực, nối 7 dải lụa thành một, phóng tới hai người bọn họ.
Ánh lửa bùng lên, Giang Nhược Viễn lấy tiêu từ trong người ra, kề sát vào miệng, giai điệu du dương lập tức vang lên.
Làm người ta kinh hãi chính là, bảy dải lụa cứ thể bay uyển chuyển theo tiếng tiêu vang lên.
Bảy nữ tử vận nội lực lại lần nữa, nhưng nội lực lại hóa thành vô hình bởi tiếng tiêu, khiến cho mấy ả cùng nhảy múa.
Giang Nhược Viễn cũng không muốn lấy tính mạng các ả nên để bảy người múa một vòng, tiếng tiêu trở nên nhu hòa hơn.
Sau khi các ả dừng động tác lại, vẻ mặt hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn, Chu La Sát nhận ra hắn chính là chủ nhân của tiếng tiêu lần trước.
Không ngờ tiếng tiêu của hắn xuất thần nhập quỷ như vậy, không những có thể đả thương người, còn bắt người ta phải múa theo, thật sự là một đối thủ đáng sợ.
Vốn ả vốn không cam lòng tưởng ra tay với hắn, tiếc rằng tiếng tiêu của hắn vừa dừng lại, khí trong cơ thể ả lại không tài nào vận được, đành ý bảo những người khác cùng nhau rút lui.
Trong lòng Chu La Sát biết rõ, là hắn muốn tha cho các ả, nếu không với tình trạng không thể vận nội lực, các ả sớm đã chết dưới tay hắn rồi.
Mộc La Toa chỉ thấy hắn dùng tiếng tiêu liền có thể đánh lui địch dễ dàng, tiếng tiêu của hắn so với tưởng tượng của nàng thì còn lợi hại hơn nhiều, nàng cảm thấy kính nể vạn phần.
Giang Nhược Viễn cất tiêu vào người, liếc mắt nhìn nàng một cái, nói:
“Chúng ta rời khỏi nơi này thôi!”
“Cảm ơn chàng vẫn luôn bảo vệ dân đảo Nguyệt Mi.” Nhìn bóng hắn, nàng cảm kích nói.
Giang Nhược Viễn vẫn đi về phía trước, nhún vai:
“Đây là lời hứa của ta với nàng.”
Tuy rằng dáng vẻ hắn không thèm để ý nhưng lòng nàng vẫn rất cảm kích, dù sao hắn chình là người đã bảo vệ hơn trăm tính mạng dân đảo, lại còn chữa khỏi bệnh cho cha mình.
Sự kính trọng và ngưỡng mộ Giang Nhược Viễn của nàng không ngừng tăng lên, cho dù lòng hắn có nữ nhân khác, thái độ với nàng cũng lúc nóng lúc lạnh nhưng nàng vẫn luôn nhớ tới hắn.
Nàng giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, cả trái tim cả con người đều không tự chủ được mà đứng về phía hắn, tuy rằng không biết tương lai hai người sẽ ra sao nhưng nàng biết vận mệnh mình đã gắn chặt với người đàn ông ấy mất rồi.
Mặc dù nàng là nữ nhân không quá tin vào số mệnh nhưng nếu hắn đã là phu quân của nàng, vậy nàng nên cố gắng duy trì mối quan hệ tốt giữa hai người.
Beta: Hamano Michiyo(Momo)
Thấy Giang Nhược Viễn không có phản ứng gì, Tiểu Trúc trở nên ảm đạm, tâm tình cũng vì vậy mà trở nên không tốt.
Mộc La Toa thấy thế nhìn Giang Nhược Viễn bằng ánh mắt khiển trách, ý bảo hắn cổ vũ, động viên con gái, đừng để cho bé trở về thế giới của chính mình.
“Tiểu Trúc, cuối cùng con đã chịu nói chuyện rồi, ta rất vui, hy vọng con tiếp tục cố gắng.”
Lời của hắn tuy lạnh lùng cứng rắn nhưng đối với Tiểu Trúc mà nói là đã đủ lắm rồi, cô bé có thể cảm nhận được sự quan tâm của phụ thân mình.
Giang Nhược Viễn gọi bà vú ngoài cửa vào, nói bà làm bạn với tiểu thư rồi cùng Mộc La Toa rời khỏi Nhã Lâu.
Mộc La Toa khó hiểu, hắn gọi nàng đi là có ý gì?
Bọn họ đã suốt mười ngày không nói chuyện với nhau, nàng không nghĩ nam nhân trầm mặc kia sẽ chịu phá vỡ được sự im lặng trước mà nàng cũng không muốn mở miệng nói chuyện.
Giang Nhược Viễn xoay người đối mặt với Mộc La Toa, đôi mắt vẫn như trước chẳng có bao nhiêu cảm xúc bên trong.
“Cảm ơn nàng đã chăm sóc Tiểu Trúc, nhất định nàng phải rất có tâm mới làm cho con bé có thể mở miệng nói chuyện được như vậy.”
Mộc La Toa không thể tin được.
“Đây chỉ là bổn phận của thiếp, nhưng nếu muốn Tiểu Trúc thật sự thoát khỏi thế giới của chính mình, chàng vẫn nên quan tâm con nhiều một chút sẽ tốt hơn so với thiếp.”
“Nàng đang dạy ta đó hả?”
Khẩu khí của hắn vẫn lạnh lùng như trước, nàng biết rõ hắn là người như thế nào nên cũng không muốn bị hắn làm thương tâm.
“Thiếp không có ý đó.”
Biểu hiện vô tội của nàng khiến Giang Nhược Viễn không đành lòng.
“Ta muốn đến hải đảo tuần tra, nàng đi cùng ta nhé?”
Lời nói của hắn làm Mộc La Toa cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn ánh mắt hắn hiện ra vẻ không được tự nhiên, nàng cũng không muốn vạch trần, nếu hắn nghĩ có thể thay đổi mối quan hệ đang đông lạnh giữa hai người thì nàng cũng vui vẻ phối hợp.
“Vâng.”
Nàng gật đầu.
Không lâu sau hai người đã đi tới ven bờ hải đảo. Đứng ở trên bờ cát ẩm, nhìn mặt biển trong xanh, trời cao cũng xanh thăm thẳm, thần bí mê hoặc lòng người.
Bầu không khí im lặng tràn ngập bờ cát, Mộc La Toa chần chừ trong chốc lát, cuối cùng quyết định mở miệng:
“Nhược Viễn….”
Giang Nhược Viễn mở mắt, im lặng, chờ nàng nói xong.
“Chàng thật sự muốn mối quan hệ của chúng ta cứ xuống dốc như thế sao?”
Hắn luôn như gần như xa, khi tham hoan tác tình thì nóng như lửa, nhưng xuống giường thì như một người xa lạ, nàng thật sự không hy vọng chuyện này xảy ra nhưng lại không có cách gì thay đổi được hết.
Giang Nhược Viễn giật mình, hắn hiểu được bản thân đối với nàng không công bằng nhưng mà trước mắt, hắn vẫn không dám đối mặt với con tim của mình, cho nên không thế hứa hẹn với nàng, nhưng như vậy thì…hắn cũng không tình nguyện để nàng thoát khỏi tay mình.
Đáp lại Mộc La Toa là tiếng sóng biển vỗ vào bờ, hắn vẫn lựa chọn im lặng để trốn tránh.
Mộc La Toa tiến lên từng bước, đang muốn mở miệng thì không ngờ từ đâu nhảy ra bảy nữ tử mặc y phục màu sắc khác nhau, trên tay cầm dải lụa cùng màu y phục, ánh mắt người nào cũng sắc bén, nhanh chóng vây quanh họ.
Giang Nhược Viễn theo bản năng kéo nàng ra sau để bảo vệ, ánh nhìn trong nháy mắt trở nên nguy hiểm.
Bảy nữ tử vây họ ở giữa, múa dải lụa trên tay, lực đạo mạnh mẽ, che giấu sát khí.
Nữ tử mặc y phục đỏ cầm đầu là Chu La Sát, trợn mắt nói:
“Mộc La Toa, ngươi khá lắm, dám liên hợp với Cửu dương đối đầu với đảo Nhân Hòa chúng ta (đảo Nhân hòa @.@), ta sẽ không tha cho ngươi!”
Chu La Sát hiểu rõ, chỉ một mình ả thì không phải là đối thủ của nam nhân mang mặt nạ bạc này, vì thế ả đã huy động “thất thải lăng đoạn nữ”* cùng hợp sức đối phó.
(*thất thải lăng: Là bảy màu cầu vồng đó các nàng, chắc mấy cô gái này ăn mặc giống bảy nàng tiên, y phục có các màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím=]])
“Tất Sát Lăng Đoạn Vũ”* vừa thi triển nhất định phải múa cho bằng hết, mỗi một bước đi, mỗi một bóng người đều ẩn sâu nội lực đả thương kẻ khác, mỗi một đoạn lụa tung ra đều hóa thành vũ khí sát thương lợi hại.
(*Tất Sát Lăng Đoạn Vũ: Tên của một chiêu thức, có lẽ là mấy người đó múa xung quanh đối thủ, dùng vải làm binh khí, lăng là vải á~~)
Chu La Sát tức giận như vậy là vì Giang Nhược Viễn đã phái Thụy Phúc đả thương mẫu thân của ả là Chu Lan Tâm.
Các ả liên tiếp tới đảo Nguyệt Mi tìm vợ chồng Mộc Đường Phong gây chuyện, quyết lấy lại công bằng cho mẫu thân, không ngờ Giang Nhược Viễn lại dám nhúng tay vào gọi thủ hạ tới phá hỏng chuyện lớn của các ả, thậm chí cảnh cáo không cho phép các ả lại gần đảo Nguyệt Mi.
Hừ! Ai thèm để ý đến hắn?
Cho nên lời cảnh cáo của Thụy Phúc đương nhiên mẫu thân cao ngạo không thèm để vào tai, hai bên cùng xông vào ứng chiến, võ công Thụy Phúc cao thâm, mẫu thân cũng không phải đối thủ của hắn, kết quả là bị nội thương rất nặng, trong một thời gian ngắn khó lòng mà khôi phục.
Vì thế nên, Chu La Sát không cam lòng,hiển nhiên muốn tìm Giang Nhược Viễn và Mộc La Toa tính sổ.
“Mẹ các ngươi tự tìm phiền toái với dân đảo, đây vốn là việc không đúng, giờ còn trách tội người khác, đừng có khinh người quá đáng.”
Giang Nhược Viễn nhăn mày lại, cảm thấy không kiên nhẫn với lần khiêu khích này của các ả.
Chu La Sát thấy cả người hắn tỏa ra luồng không khí nguy hiểm, lòng cảm thấy run sợ. Nam nhân này rất có khí thế, tuyệt đối không thể khinh thường, nhưng Chu La Sát ả đâu phải hạng hời hợt?
Chu La Sát được Chu Lan Tâm nuôi dạy nên bản tính đã trở nên kiêu căng ngạo mạn, luôn tự nhận mình võ công siêu phàm, quên mất đạo lý đối nhân xử thế bên ngoài.
“Hừ! Nhiều lời vô ích, hôm nay bản cô nương sẽ dạy cho các ngươi một bài học, cho các ngươi biết mẹ con ta cũng không phải hạng dễ chơi.”
Dứt lời, Chu La Sát thét lệnh cho đồng bọn động thủ, bảy người vây bọn họ, bước chân không ngừng di chuyển, dải lụa trong tay cũng tung theo.
Bảy dải lụa phóng thẳng về phía họ, Mộc La Toa dề phòng chuẩn bị ra tay phản kích, nhưng còn chưa kịp làm gì đã thấy Giang Nhược Viễn vung tay lên, bảy dải lụa trong phút chốc đã rơi xuống đất.
Trong lòng bảy cô gái cả kinh, vội vàng vận nội lực, nối 7 dải lụa thành một, phóng tới hai người bọn họ.
Ánh lửa bùng lên, Giang Nhược Viễn lấy tiêu từ trong người ra, kề sát vào miệng, giai điệu du dương lập tức vang lên.
Làm người ta kinh hãi chính là, bảy dải lụa cứ thể bay uyển chuyển theo tiếng tiêu vang lên.
Bảy nữ tử vận nội lực lại lần nữa, nhưng nội lực lại hóa thành vô hình bởi tiếng tiêu, khiến cho mấy ả cùng nhảy múa.
Giang Nhược Viễn cũng không muốn lấy tính mạng các ả nên để bảy người múa một vòng, tiếng tiêu trở nên nhu hòa hơn.
Sau khi các ả dừng động tác lại, vẻ mặt hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn, Chu La Sát nhận ra hắn chính là chủ nhân của tiếng tiêu lần trước.
Không ngờ tiếng tiêu của hắn xuất thần nhập quỷ như vậy, không những có thể đả thương người, còn bắt người ta phải múa theo, thật sự là một đối thủ đáng sợ.
Vốn ả vốn không cam lòng tưởng ra tay với hắn, tiếc rằng tiếng tiêu của hắn vừa dừng lại, khí trong cơ thể ả lại không tài nào vận được, đành ý bảo những người khác cùng nhau rút lui.
Trong lòng Chu La Sát biết rõ, là hắn muốn tha cho các ả, nếu không với tình trạng không thể vận nội lực, các ả sớm đã chết dưới tay hắn rồi.
Mộc La Toa chỉ thấy hắn dùng tiếng tiêu liền có thể đánh lui địch dễ dàng, tiếng tiêu của hắn so với tưởng tượng của nàng thì còn lợi hại hơn nhiều, nàng cảm thấy kính nể vạn phần.
Giang Nhược Viễn cất tiêu vào người, liếc mắt nhìn nàng một cái, nói:
“Chúng ta rời khỏi nơi này thôi!”
“Cảm ơn chàng vẫn luôn bảo vệ dân đảo Nguyệt Mi.” Nhìn bóng hắn, nàng cảm kích nói.
Giang Nhược Viễn vẫn đi về phía trước, nhún vai:
“Đây là lời hứa của ta với nàng.”
Tuy rằng dáng vẻ hắn không thèm để ý nhưng lòng nàng vẫn rất cảm kích, dù sao hắn chình là người đã bảo vệ hơn trăm tính mạng dân đảo, lại còn chữa khỏi bệnh cho cha mình.
Sự kính trọng và ngưỡng mộ Giang Nhược Viễn của nàng không ngừng tăng lên, cho dù lòng hắn có nữ nhân khác, thái độ với nàng cũng lúc nóng lúc lạnh nhưng nàng vẫn luôn nhớ tới hắn.
Nàng giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, cả trái tim cả con người đều không tự chủ được mà đứng về phía hắn, tuy rằng không biết tương lai hai người sẽ ra sao nhưng nàng biết vận mệnh mình đã gắn chặt với người đàn ông ấy mất rồi.
Mặc dù nàng là nữ nhân không quá tin vào số mệnh nhưng nếu hắn đã là phu quân của nàng, vậy nàng nên cố gắng duy trì mối quan hệ tốt giữa hai người.
/17
|