Edit: Tinker Chuông
Beta: Hamano Michiyo(Momo)
Giang Nhược Viễn đi về phía trước, đưa nàng rời khỏi bờ biển rất nhanh, lướt qua rừng cây rậm rạp, đi vào một sơn cốc, trong sơn cốc có đủ các loại cây cỏ, mùi dược thảo tràn ngập xung quanh. Ngoài trăm ngàn loại thảo dược rải rác quanh vách núi còn có các loại trái cây nhỏ đầy màu sắc, quả thật cây cối ở đây rất phong phú.
Mộc La Toa tò mò trợn to hai mắt, nàng biết chút y thuật, hơn nữa trước kia ở đảo Nguyệt Mi cũng hay đi hái thảo dược nên hiểu rõ đây đều là dược liệu quý giá có thể chữa bệnh.
Giang Nhược Viễn bắt đầu hái các loại dược liệu rồi mới lấy một cái sọt trúc từ trong bụi cỏ ra, bỏ thảo dược vào bên trong.
Tiếp theo thấy hắn bay lên, trong nháy mắt trong tay đã đầy loại quả màu tím nhỏ, hắn đưa hai trái cho nàng.
Mộc La Toa xòe tay ra nhận, tò mò hỏi:
“Đây là cái gì?”
“Ha ha, ăn thử xem.”
Hắn nói với nàng, chính mình cũng tự lấy hai trái bỏ vào miệng.
Mộc La Toa thấy hắn ăn ngon nên mới cẩn thận bỏ vào miệng. Lúc mới ăn thì có vị chát chát hơi khó ăn, nhưng sau đó có một mùi thơm tràn trong miệng, dần dần chuyển sang vị ngọt.
“Ăn cái này có thể chống đói khát, tăng khả năng miễn dịch, nếu ăn mỗi ngày, liên tục trong mấy tháng, thậm chí có thể kháng độc.”
“Loại trái cây bé tẹo này mà lại có công dụng thần kỳ đến vậy!” Nàng tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, đồng thời cảm giác được trong cơ thể mình đang có một luồng khí nóng luân chuyển.
Giang Nhược Viễn xoay người, bắt đầu hái vài cọng thảo dược khác nhau.
Mộc La Toa đi đến phía sau hắn, hỏi: “Chàng hái nhiều thuốc như vậy để làm gì?”
“Tất nhiên là có nơi để dùng rồi.”
Hắn trả lời lạnh nhạt, vẫn hái thảo dược như cũ.
Biết hắn sẽ không cho mình đáp án, nên nàng cũng chẳng hỏi nhiều, lẳng lặng chờ hắn làm xong việc.
Chờ một lúc lâu sau, cuối cùng sọt trúc cũng đã đầy ắp. Giang Nhược Viễn đeo nó lên lưng, rồi mới yên lặng dắt tay nàng tới nơi ở của dân trên đảo.
Vừa bước tới đường mòn, Mộc La Toa cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Giang Nhược Viễn tháo mặt nạ ra đặt vào sau sọt trúc.
Gương mặt vô cùng tuấn mỹ hấp dẫn ánh mắt của nàng.
Lúc này nàng cũng chú ý, người ở gần đây biết hắn đến, bất kể là nam nữ hay già trẻ đều chạy tới đây, nhiệt tình, ân cần thăm hỏi hắn.
Giang Nhược Viễn đưa nàng vào một ngôi nhà thoạt nhìn trông khá đơn sơ, một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi rất lễ phép tiến lên nói:
ƯMừng Giang đại phu tới đây.”
Giang Nhược Viễn khẽ gật đầu. “Bà nội có khỏe không?”
“Có lẽ là do mấy ngày hôm nay lạnh quá nên ban đêm bà ho rất dữ.” Thiếu niên đáp.
“Hả? Chẳng lẽ bệnh cũ tái phát?” Hắn nhíu mày hỏi, đi vào phòng trong.
Thiếu niên vội vàng đuổi theo: “May mà đại phu tới đúng lúc này, nếu không thật sự không biết đi đâu tìm được một vị đại phu giỏi như ngài, không những không thu tiền chữa bệnh, đến thuốc cũng không lấy ngân lượng, thậm chí còn để lại rất nhiều thuốc quý để bà nội dùng dần nữa.”
Mộc La Toa theo bọn họ đi vào liền thấy một bà lão đầu bạc nằm trên giường, bà lão thấy Giang Nhược Viễn vội vàng muốn đứng lên, hắn đi vào, ý bảo bà không cần đứng dậy, tiến đến bắt mạch cho bà.
Mộc La Toa luôn quan sát hắn, tuy rằng vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như trước, bao quanh người vẫn là luồng không khí bí ẩn nhưng nàng thấy thiếu niên và bà lão đều không sợ hắn, thậm chí còn có vẻ tôn kính.
Giang Nhược Viễn để lại chút thảo được cho thiếu niên và một số loại trái cây quý để bà nội bồi dưỡng sức khỏe rồi mới rời đi.
Sau đó bọn họ lần lượt tới từng nhà giúp bệnh nhân khám bệnh, Mộc La Toa phát hiện, hắn tuy giữ khoảng cách với tất cả mọi người nhưng lại rất quan tâm, kiên nhẫn với dân đảo.
Ở nơi này, người nào cũng vậy, bất kể già trẻ đều tôn xưng hắn một tiếng Giang đại phu, xem ra không biết hắn là đảo chủ.
Khám bệnh xong, dân đảo nhiệt tình tặng cho họ bánh bao thịt và một bình rượu ngọt, hai người đi tới một chỗ vắng, ngồi trên một tảng đá lớn.
Mộc La Toa cầm bánh bao nóng hổi trên tay, cắn từng miếng, không ngừng liếc nhìn hắn.
Giang Nhược Viễn cũng lấy một cái bánh ra ăn, hắn đã sớm chú ý, từ khi nàng tới nơi ở của dân trên đảo vẫn luôn liếc nhìn hắn.
“Có gì cần hỏi thì hỏi đi!”
“Họ không biết chàng là đảo chủ?” Nếu hắn đã nói như vậy, nàng cũng chẳng khách khí mà hỏi luôn chuyện mà nàng muốn biết!
Giang Nhược Viễn nhấp một ngụm rượu, mắt vẫn bình tĩnh, gật đầu.
“Xem ra chàng đúng là một đảo chủ tốt, không muốn cho người ta biết, chàng so với bất cứ ai cũng rất từ bi, nếu không chàng sẽ không lấy một thân phận khác yên lặng quan tâm bọn họ, đúng không?”
Lời của nàng làm hắn không được tự nhiên, dời ánh mắt đi.
Thấy hắn không nói gì, nàng lại tiếp tục nói:
“Hiện tại cuối cùng thiếp cũng biết, kỳ thật chàng không giống vẻ lạnh lùng vô tình bên ngoài, mà là một nam nhân có tình có nghĩa, đúng không?”
Giang Nhược Viễn trào phúng nói: “Nàng thật sự hiểu ta sao?”
Hơi thở Mộc La Toa cứng lại, giọng nói hơi khàn khàn: “Thiếp chưa từng nghĩ vậy.”
Đôi mắt trong vắt, trắng đen rõ ràng mở to, có chút thương cảm. “Thiếp chỉ nghĩ chàng là phu quân của mình, có lẽ nên quan tâm tới chàng hơn một chút thôi.”
Lời của nàng hợp tình hợp lý khiến hắn không thể phản bác, hơn nữa hắn vẫn đang cố gắng kháng cự không để bản thân động tâm với nàng, thế nên Giang Nhược Viễn lựa chọn trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
Mộc La Toa thấy sự giằng co trong mắt hắn, cũng không muốn quẩn quanh vấn đề này nữa, nhưng nàng không nghĩ vấn đề mà nàng sắp nói lại làm cho bầu không khí càng trở nên nghiêm trọng hơn.
“Vì sao chàng không che giấu diện mạo thật trước mặt dân đảo mà lúc ở trong nhà lại không chịu để lộ khuôn mặt của mình? Người trong nhà đáng lẽ ra phải là người thân cận nhất mới đúng chứ?!”
Mộc La Toa thấy mình vừa nói xong thì toàn thân hắn cứng ngắc, luồng không khí trầm trọng bao vây quanh người.
Nàng chấn động, trong lòng chợt chua xót không thôi, không tự chủ được, nàng ôm hắn vào lòng.
Cảm xúc của hắn ảnh hưởng đến nàng, cảm xúc đau thương ấy tuy rằng không rõ nguyên nhân nhưng nước mắt của nàng lại tự động rơi xuống, nàng hy vọng cái ôm này có thể khiến hắn cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm của nàng dành cho hắn.
Giang Nhược Viễn không trả lời, chỉ có lòng hắn hiểu được vì sao mình không tài nào lộ ra diện mạo thật khi ở nhà được.
Bởi vì câu hỏi của nàng, đoạn ký ức đau khổ ấy lại dấy lên, hắn muốn kháng cự nàng, nhưng thân thể mềm mại của nàng vẫn kề sát, hai tay ôm chặt lấy người hắn, một dòng nước ấm nóng dần dần chảy vào ngực, thấu đến tận tim.
Thậm chí, lúc hắn hiểu được thứ làm tâm mình ấm nóng kia là nước mắt của nàng, con tim thế nhưng lâm vào nhộn nhạo.
“Nàng thương hại ta sao?”
“Không, thiếp chỉ muốn bảo vệ chàng, hy vọng chàng có thể khép vết thương lòng lại, không còn bi thương nữa, ưu thương của chàng làm cảm xúc của thiếp cũng lên xuống theo, thiếp thật sự hy vọng mình có thể là người mở ra cánh cửa con tim chàng.”
Thân thể ấm áp mềm mại, lời nói chân thành cảm động lòng người, Giang Nhược Viễn không khỏi dao động, hai tay cứng ngắc đặt trên người nàng.
Tuy rằng hắn không nói nữa nhưng nàng có thể phát hiện từ ngôn ngữ cơ thể của hắn, hắn đã mở rộng trái tim với nàng, điều này làm cho mối quan hệ hai người trong lúc này càng có thêm hy vọng.
“Chàng tình nguyện nói cho ta biết trước kia đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bàn tay to đang đặt trên người nàng cứng lại, Giang Nhược Viễn chần chừ một lúc, cuối cùng nói:
“Nếu nàng thật sự quan tâm đến ta thì đừng hỏi nữa, sẽ có ngày ta tình nguyện nói hết mọi chuyện cho nàng.”
Mộc La Toa vui sướng gật đầu, ít nhất hắn không hề lạnh lùng cự tuyệt nàng, như vậy nàng vẫn còn có động lực tiếp tục chờ đợi, dù sao bọn họ cũng còn có thời gian cả đời!
∞∞∞Tử Vi Các∞∞∞
Mộc La Toa cảm giác được thái độ của Giang Nhược Viễn đã chuyển biến rõ ràng, đôi khi hắn tới thư phòng ở Nhã Lâu đọc sách cùng nàng và Tiểu Trúc, có lúc hắn lại ngồi ở lương đình với nàng xem Tiểu Trúc chơi đùa.
Hai người tán gẫu với nhau đủ loại chuyện trên trời dưới đất, không, phải nói đa số thời gian là nàng nói hắn nghe, có lúc hai người lại không nói lời nào nhưng khi ánh mắt giao nhau lại trao đổi bằng tình cảm.
Hai người đều đang cố gắng vun đắp mối quan hệ này, nàng cảm thấy mình đang dần dần từng bước tiến gần hơn tới con tim hắn, hơn nữa hắn cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Như lúc này, hai người ngồi ở lương đình dùng điểm tâm, uống trà, nhìn Tiểu Trúc chơi đùa vui vẻ, chạy qua chạy lại ở hoa viên, nàng cảm thấy rất vui sướng.
Nàng thấy hắn đều tham gia mọi việc với nàng và Tiểu Trúc, từ học bài tới chơi đùa, Tiểu Trúc cũng càng trở nên sáng sủa hoạt bát hơn, nói cũng nhiều hơn, không hề giống như trước đây, luôn là một người buồn bực không vui, cứ như trên vai đeo nhiều gánh nặng quá vậy.
Xam ra có cha quan tâm vẫn là liều thuốc trị liệu tốt nhất.
Tiểu Trúc vui vẻ chạy từ đầu kia của hoa viên tới, đi vào lương đình mà hai bọn họ đang nghỉ ngơi, dụi đầu vào lòng Mộc La Toa làm nũng, vẻ mặt khát vọng nhìn Giang Nhược Viễn.
Nhìn hắn mở rộng vòng tay, bé mới dám sà vào lòng hắn, hưởng thụ sự dịu dàng, ấm áp của người cha.
Mộc La Toa vô cùng vui vẻ nhìn hành động thân mật của cha và con gái, quay sang nở nụ cười với Tiểu Trúc, nói: “Tiểu trúc, đến đây ăn một chút gì đi.”
Tiểu Trúc rời khỏi vòng tay ấm áp của cha, ngồi ở bên cạnh thưởng thức điểm tâm.
“Phụ thân, chúng ta và Toa Toa nương đi cưỡi ngựa, có được không ạ?”
Nhìn gương mặt trẻ con của nữ nhi biểu hiện rất chân thật, ngẫm lại hắn chưa từng đi chơi cùng con mình, thấy ánh mắt cổ vũ đồng ý của Mộc La Toa, Giang Nhược Viễn liền gật đầu.
Một lớn một nhỏ, hai người con gái cùng nhảy dựng lên, mỗi người một bên kéo bàn tay Giang Nhược Viễn, muốn hắn đứng lên.
“Phụ thân, mau lên, chúng ta nhanh đi cưỡi ngựa đi!”
Đôi mắt Tiểu Trúc vô cùng vui vẻ, mỗi ngày đều có phụ thân làm bạn và bảo vệ, bé tin rằng cha sẽ bảo đảm được an toàn cho mình. Nghĩ vậy nên Tiểu Trúc mới khôi phục được sự hoạt bát nhanh nhẹn vốn có của một đứa bé mười tuổi.
“Đã lâu thiếp chưa được cưỡi ngựa nên rất muốn trải nghiệm cảm giác vui vẻ trên đường đi, chúng ta mau đi đi!” Mộc La Toa cũng vui vẻ thúc giục hắn, vẻ mặt khẩn trương.
Vẻ mặt các nàng đều giống nhau, trong lòng Giang Nhược Viễn bỗng thấy lo lắng, đây là cảm giác lâu lắm rồi mà hắn không cảm giác thấy, không nghĩ tới mình có thể ở trên người hai nữ nhân quan trong nhất trong cuộc đời tìm được, trong ánh mắt không tự chủ hiện lên ý cười.
Tầm mắt của hắn dừng trên gương mặt xinh đẹp của Mộc La Toa, biểu hiện có chút ngây dại.
Là người quan trọng nhất?
Trong đầu hắn bỗng hiện lên ý tưởng“nàng là người quan trọng nhất”, bắt đầu từ lúc nào mà hắn có suy nghĩ như vậy? Nàng dung nhập vào trái tim hắn từng chút, từng chút một, làm sự tồn tại của nàng bên hắn trở thành một thói quen.
Tim của hắn đột nhiên đập mạnh, cảm xúc khác lạ vô cùng, lại nhớ tới mình quyến luyến thân thể mềm mại của nàng đến mức nào, cảm xúc cứ như gió thổi quét đến khiến hắn suy nghĩ rối bời.
“Phụ thân, đi nhé!!!”
Thấy cha vẫn đứng bất động ở đó, Tiểu Trúc vội vàng thúc giục.
Giang Nhược Viễn lắc lắc đầu, tập trung vào chuyện trước mắt, đẩy sự lo lắng sang một bên, để con gái tùy ý kéo mình về phía chuồng ngựa.
“Nhược Viễn, chàng làm sao vậy?”
Sự quan tâm và yêu thích hắn khiến Mộc La Toa dễ dàng nhận ra được ý nghĩa của mỗi hành động mà Giang Nhược Viễn thể hiện, vì thế vẻ mặt sững sờ không thích hợp vừa nãy kia dĩ nhiên không thoát khỏi mắt nàng.
Giang Nhược Viễn lắc đầu, nói: “Không có gì!”
Mộc La Toa mặc dù cảm thấy rất kỳ lạ nhưng không hỏi tiếp, nàng nắm tay Giang Nhược Viễn, một tay kia của hắn chủ động nắm tay Tiểu Trúc, bức tranh này đúng là rất đẹp!
Có cha, có mẹ, còn có con, giống như một người một nhà, cảnh tượng này khiến nàng nở nụ cười hết sức mãn nguyện.
Beta: Hamano Michiyo(Momo)
Giang Nhược Viễn đi về phía trước, đưa nàng rời khỏi bờ biển rất nhanh, lướt qua rừng cây rậm rạp, đi vào một sơn cốc, trong sơn cốc có đủ các loại cây cỏ, mùi dược thảo tràn ngập xung quanh. Ngoài trăm ngàn loại thảo dược rải rác quanh vách núi còn có các loại trái cây nhỏ đầy màu sắc, quả thật cây cối ở đây rất phong phú.
Mộc La Toa tò mò trợn to hai mắt, nàng biết chút y thuật, hơn nữa trước kia ở đảo Nguyệt Mi cũng hay đi hái thảo dược nên hiểu rõ đây đều là dược liệu quý giá có thể chữa bệnh.
Giang Nhược Viễn bắt đầu hái các loại dược liệu rồi mới lấy một cái sọt trúc từ trong bụi cỏ ra, bỏ thảo dược vào bên trong.
Tiếp theo thấy hắn bay lên, trong nháy mắt trong tay đã đầy loại quả màu tím nhỏ, hắn đưa hai trái cho nàng.
Mộc La Toa xòe tay ra nhận, tò mò hỏi:
“Đây là cái gì?”
“Ha ha, ăn thử xem.”
Hắn nói với nàng, chính mình cũng tự lấy hai trái bỏ vào miệng.
Mộc La Toa thấy hắn ăn ngon nên mới cẩn thận bỏ vào miệng. Lúc mới ăn thì có vị chát chát hơi khó ăn, nhưng sau đó có một mùi thơm tràn trong miệng, dần dần chuyển sang vị ngọt.
“Ăn cái này có thể chống đói khát, tăng khả năng miễn dịch, nếu ăn mỗi ngày, liên tục trong mấy tháng, thậm chí có thể kháng độc.”
“Loại trái cây bé tẹo này mà lại có công dụng thần kỳ đến vậy!” Nàng tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, đồng thời cảm giác được trong cơ thể mình đang có một luồng khí nóng luân chuyển.
Giang Nhược Viễn xoay người, bắt đầu hái vài cọng thảo dược khác nhau.
Mộc La Toa đi đến phía sau hắn, hỏi: “Chàng hái nhiều thuốc như vậy để làm gì?”
“Tất nhiên là có nơi để dùng rồi.”
Hắn trả lời lạnh nhạt, vẫn hái thảo dược như cũ.
Biết hắn sẽ không cho mình đáp án, nên nàng cũng chẳng hỏi nhiều, lẳng lặng chờ hắn làm xong việc.
Chờ một lúc lâu sau, cuối cùng sọt trúc cũng đã đầy ắp. Giang Nhược Viễn đeo nó lên lưng, rồi mới yên lặng dắt tay nàng tới nơi ở của dân trên đảo.
Vừa bước tới đường mòn, Mộc La Toa cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Giang Nhược Viễn tháo mặt nạ ra đặt vào sau sọt trúc.
Gương mặt vô cùng tuấn mỹ hấp dẫn ánh mắt của nàng.
Lúc này nàng cũng chú ý, người ở gần đây biết hắn đến, bất kể là nam nữ hay già trẻ đều chạy tới đây, nhiệt tình, ân cần thăm hỏi hắn.
Giang Nhược Viễn đưa nàng vào một ngôi nhà thoạt nhìn trông khá đơn sơ, một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi rất lễ phép tiến lên nói:
ƯMừng Giang đại phu tới đây.”
Giang Nhược Viễn khẽ gật đầu. “Bà nội có khỏe không?”
“Có lẽ là do mấy ngày hôm nay lạnh quá nên ban đêm bà ho rất dữ.” Thiếu niên đáp.
“Hả? Chẳng lẽ bệnh cũ tái phát?” Hắn nhíu mày hỏi, đi vào phòng trong.
Thiếu niên vội vàng đuổi theo: “May mà đại phu tới đúng lúc này, nếu không thật sự không biết đi đâu tìm được một vị đại phu giỏi như ngài, không những không thu tiền chữa bệnh, đến thuốc cũng không lấy ngân lượng, thậm chí còn để lại rất nhiều thuốc quý để bà nội dùng dần nữa.”
Mộc La Toa theo bọn họ đi vào liền thấy một bà lão đầu bạc nằm trên giường, bà lão thấy Giang Nhược Viễn vội vàng muốn đứng lên, hắn đi vào, ý bảo bà không cần đứng dậy, tiến đến bắt mạch cho bà.
Mộc La Toa luôn quan sát hắn, tuy rằng vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như trước, bao quanh người vẫn là luồng không khí bí ẩn nhưng nàng thấy thiếu niên và bà lão đều không sợ hắn, thậm chí còn có vẻ tôn kính.
Giang Nhược Viễn để lại chút thảo được cho thiếu niên và một số loại trái cây quý để bà nội bồi dưỡng sức khỏe rồi mới rời đi.
Sau đó bọn họ lần lượt tới từng nhà giúp bệnh nhân khám bệnh, Mộc La Toa phát hiện, hắn tuy giữ khoảng cách với tất cả mọi người nhưng lại rất quan tâm, kiên nhẫn với dân đảo.
Ở nơi này, người nào cũng vậy, bất kể già trẻ đều tôn xưng hắn một tiếng Giang đại phu, xem ra không biết hắn là đảo chủ.
Khám bệnh xong, dân đảo nhiệt tình tặng cho họ bánh bao thịt và một bình rượu ngọt, hai người đi tới một chỗ vắng, ngồi trên một tảng đá lớn.
Mộc La Toa cầm bánh bao nóng hổi trên tay, cắn từng miếng, không ngừng liếc nhìn hắn.
Giang Nhược Viễn cũng lấy một cái bánh ra ăn, hắn đã sớm chú ý, từ khi nàng tới nơi ở của dân trên đảo vẫn luôn liếc nhìn hắn.
“Có gì cần hỏi thì hỏi đi!”
“Họ không biết chàng là đảo chủ?” Nếu hắn đã nói như vậy, nàng cũng chẳng khách khí mà hỏi luôn chuyện mà nàng muốn biết!
Giang Nhược Viễn nhấp một ngụm rượu, mắt vẫn bình tĩnh, gật đầu.
“Xem ra chàng đúng là một đảo chủ tốt, không muốn cho người ta biết, chàng so với bất cứ ai cũng rất từ bi, nếu không chàng sẽ không lấy một thân phận khác yên lặng quan tâm bọn họ, đúng không?”
Lời của nàng làm hắn không được tự nhiên, dời ánh mắt đi.
Thấy hắn không nói gì, nàng lại tiếp tục nói:
“Hiện tại cuối cùng thiếp cũng biết, kỳ thật chàng không giống vẻ lạnh lùng vô tình bên ngoài, mà là một nam nhân có tình có nghĩa, đúng không?”
Giang Nhược Viễn trào phúng nói: “Nàng thật sự hiểu ta sao?”
Hơi thở Mộc La Toa cứng lại, giọng nói hơi khàn khàn: “Thiếp chưa từng nghĩ vậy.”
Đôi mắt trong vắt, trắng đen rõ ràng mở to, có chút thương cảm. “Thiếp chỉ nghĩ chàng là phu quân của mình, có lẽ nên quan tâm tới chàng hơn một chút thôi.”
Lời của nàng hợp tình hợp lý khiến hắn không thể phản bác, hơn nữa hắn vẫn đang cố gắng kháng cự không để bản thân động tâm với nàng, thế nên Giang Nhược Viễn lựa chọn trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
Mộc La Toa thấy sự giằng co trong mắt hắn, cũng không muốn quẩn quanh vấn đề này nữa, nhưng nàng không nghĩ vấn đề mà nàng sắp nói lại làm cho bầu không khí càng trở nên nghiêm trọng hơn.
“Vì sao chàng không che giấu diện mạo thật trước mặt dân đảo mà lúc ở trong nhà lại không chịu để lộ khuôn mặt của mình? Người trong nhà đáng lẽ ra phải là người thân cận nhất mới đúng chứ?!”
Mộc La Toa thấy mình vừa nói xong thì toàn thân hắn cứng ngắc, luồng không khí trầm trọng bao vây quanh người.
Nàng chấn động, trong lòng chợt chua xót không thôi, không tự chủ được, nàng ôm hắn vào lòng.
Cảm xúc của hắn ảnh hưởng đến nàng, cảm xúc đau thương ấy tuy rằng không rõ nguyên nhân nhưng nước mắt của nàng lại tự động rơi xuống, nàng hy vọng cái ôm này có thể khiến hắn cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm của nàng dành cho hắn.
Giang Nhược Viễn không trả lời, chỉ có lòng hắn hiểu được vì sao mình không tài nào lộ ra diện mạo thật khi ở nhà được.
Bởi vì câu hỏi của nàng, đoạn ký ức đau khổ ấy lại dấy lên, hắn muốn kháng cự nàng, nhưng thân thể mềm mại của nàng vẫn kề sát, hai tay ôm chặt lấy người hắn, một dòng nước ấm nóng dần dần chảy vào ngực, thấu đến tận tim.
Thậm chí, lúc hắn hiểu được thứ làm tâm mình ấm nóng kia là nước mắt của nàng, con tim thế nhưng lâm vào nhộn nhạo.
“Nàng thương hại ta sao?”
“Không, thiếp chỉ muốn bảo vệ chàng, hy vọng chàng có thể khép vết thương lòng lại, không còn bi thương nữa, ưu thương của chàng làm cảm xúc của thiếp cũng lên xuống theo, thiếp thật sự hy vọng mình có thể là người mở ra cánh cửa con tim chàng.”
Thân thể ấm áp mềm mại, lời nói chân thành cảm động lòng người, Giang Nhược Viễn không khỏi dao động, hai tay cứng ngắc đặt trên người nàng.
Tuy rằng hắn không nói nữa nhưng nàng có thể phát hiện từ ngôn ngữ cơ thể của hắn, hắn đã mở rộng trái tim với nàng, điều này làm cho mối quan hệ hai người trong lúc này càng có thêm hy vọng.
“Chàng tình nguyện nói cho ta biết trước kia đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bàn tay to đang đặt trên người nàng cứng lại, Giang Nhược Viễn chần chừ một lúc, cuối cùng nói:
“Nếu nàng thật sự quan tâm đến ta thì đừng hỏi nữa, sẽ có ngày ta tình nguyện nói hết mọi chuyện cho nàng.”
Mộc La Toa vui sướng gật đầu, ít nhất hắn không hề lạnh lùng cự tuyệt nàng, như vậy nàng vẫn còn có động lực tiếp tục chờ đợi, dù sao bọn họ cũng còn có thời gian cả đời!
∞∞∞Tử Vi Các∞∞∞
Mộc La Toa cảm giác được thái độ của Giang Nhược Viễn đã chuyển biến rõ ràng, đôi khi hắn tới thư phòng ở Nhã Lâu đọc sách cùng nàng và Tiểu Trúc, có lúc hắn lại ngồi ở lương đình với nàng xem Tiểu Trúc chơi đùa.
Hai người tán gẫu với nhau đủ loại chuyện trên trời dưới đất, không, phải nói đa số thời gian là nàng nói hắn nghe, có lúc hai người lại không nói lời nào nhưng khi ánh mắt giao nhau lại trao đổi bằng tình cảm.
Hai người đều đang cố gắng vun đắp mối quan hệ này, nàng cảm thấy mình đang dần dần từng bước tiến gần hơn tới con tim hắn, hơn nữa hắn cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Như lúc này, hai người ngồi ở lương đình dùng điểm tâm, uống trà, nhìn Tiểu Trúc chơi đùa vui vẻ, chạy qua chạy lại ở hoa viên, nàng cảm thấy rất vui sướng.
Nàng thấy hắn đều tham gia mọi việc với nàng và Tiểu Trúc, từ học bài tới chơi đùa, Tiểu Trúc cũng càng trở nên sáng sủa hoạt bát hơn, nói cũng nhiều hơn, không hề giống như trước đây, luôn là một người buồn bực không vui, cứ như trên vai đeo nhiều gánh nặng quá vậy.
Xam ra có cha quan tâm vẫn là liều thuốc trị liệu tốt nhất.
Tiểu Trúc vui vẻ chạy từ đầu kia của hoa viên tới, đi vào lương đình mà hai bọn họ đang nghỉ ngơi, dụi đầu vào lòng Mộc La Toa làm nũng, vẻ mặt khát vọng nhìn Giang Nhược Viễn.
Nhìn hắn mở rộng vòng tay, bé mới dám sà vào lòng hắn, hưởng thụ sự dịu dàng, ấm áp của người cha.
Mộc La Toa vô cùng vui vẻ nhìn hành động thân mật của cha và con gái, quay sang nở nụ cười với Tiểu Trúc, nói: “Tiểu trúc, đến đây ăn một chút gì đi.”
Tiểu Trúc rời khỏi vòng tay ấm áp của cha, ngồi ở bên cạnh thưởng thức điểm tâm.
“Phụ thân, chúng ta và Toa Toa nương đi cưỡi ngựa, có được không ạ?”
Nhìn gương mặt trẻ con của nữ nhi biểu hiện rất chân thật, ngẫm lại hắn chưa từng đi chơi cùng con mình, thấy ánh mắt cổ vũ đồng ý của Mộc La Toa, Giang Nhược Viễn liền gật đầu.
Một lớn một nhỏ, hai người con gái cùng nhảy dựng lên, mỗi người một bên kéo bàn tay Giang Nhược Viễn, muốn hắn đứng lên.
“Phụ thân, mau lên, chúng ta nhanh đi cưỡi ngựa đi!”
Đôi mắt Tiểu Trúc vô cùng vui vẻ, mỗi ngày đều có phụ thân làm bạn và bảo vệ, bé tin rằng cha sẽ bảo đảm được an toàn cho mình. Nghĩ vậy nên Tiểu Trúc mới khôi phục được sự hoạt bát nhanh nhẹn vốn có của một đứa bé mười tuổi.
“Đã lâu thiếp chưa được cưỡi ngựa nên rất muốn trải nghiệm cảm giác vui vẻ trên đường đi, chúng ta mau đi đi!” Mộc La Toa cũng vui vẻ thúc giục hắn, vẻ mặt khẩn trương.
Vẻ mặt các nàng đều giống nhau, trong lòng Giang Nhược Viễn bỗng thấy lo lắng, đây là cảm giác lâu lắm rồi mà hắn không cảm giác thấy, không nghĩ tới mình có thể ở trên người hai nữ nhân quan trong nhất trong cuộc đời tìm được, trong ánh mắt không tự chủ hiện lên ý cười.
Tầm mắt của hắn dừng trên gương mặt xinh đẹp của Mộc La Toa, biểu hiện có chút ngây dại.
Là người quan trọng nhất?
Trong đầu hắn bỗng hiện lên ý tưởng“nàng là người quan trọng nhất”, bắt đầu từ lúc nào mà hắn có suy nghĩ như vậy? Nàng dung nhập vào trái tim hắn từng chút, từng chút một, làm sự tồn tại của nàng bên hắn trở thành một thói quen.
Tim của hắn đột nhiên đập mạnh, cảm xúc khác lạ vô cùng, lại nhớ tới mình quyến luyến thân thể mềm mại của nàng đến mức nào, cảm xúc cứ như gió thổi quét đến khiến hắn suy nghĩ rối bời.
“Phụ thân, đi nhé!!!”
Thấy cha vẫn đứng bất động ở đó, Tiểu Trúc vội vàng thúc giục.
Giang Nhược Viễn lắc lắc đầu, tập trung vào chuyện trước mắt, đẩy sự lo lắng sang một bên, để con gái tùy ý kéo mình về phía chuồng ngựa.
“Nhược Viễn, chàng làm sao vậy?”
Sự quan tâm và yêu thích hắn khiến Mộc La Toa dễ dàng nhận ra được ý nghĩa của mỗi hành động mà Giang Nhược Viễn thể hiện, vì thế vẻ mặt sững sờ không thích hợp vừa nãy kia dĩ nhiên không thoát khỏi mắt nàng.
Giang Nhược Viễn lắc đầu, nói: “Không có gì!”
Mộc La Toa mặc dù cảm thấy rất kỳ lạ nhưng không hỏi tiếp, nàng nắm tay Giang Nhược Viễn, một tay kia của hắn chủ động nắm tay Tiểu Trúc, bức tranh này đúng là rất đẹp!
Có cha, có mẹ, còn có con, giống như một người một nhà, cảnh tượng này khiến nàng nở nụ cười hết sức mãn nguyện.
/17
|