Editor: Nguyễn Thủy
Nghe thấy lời này, trong đầu Chung Tình trống rỗng.
Hệ thống không nói gì, nhưng cô ý thức được: Nhiệm vụ của mình, hoàn thành.
Cô gợi lên khóe miệng, muốn mỉm cười nhưng không được.
Cảm nghĩ của Thường Tranh khi đoạt giải cô không nghe cẩn thận, chẳng qua là những lời từ phía chính phủ.
Chung Tình ngồi ngay ngắn, nhìn lễ trao giải tiếp tục, nhìn màn hình chuyển về phía ảnh đế Đông phương.
Chung Tình không cần nhìn, cũng biết tin tức của chương trình này đã viết xong.
Cô đứng dậy đi đến bên ban công, hơi gió lạnh thổi sợi tóc cô tung bay, như suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Chung Tình ngạc nhiên: Lúc này còn ai gọi điện cho cô?
Là Thường Tranh.
Trái tim cô đập loạn, nhận lấy, trong mắt mang theo ý cười: " Lúc này sao Thường ảnh đế lại có thời gian gọi cho tôi vậy?"
Thường Tranh nghe thấy giọng cô liền vui vẻ: " Đào Yêu, tôi lấy được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất!"
Đào Yêu cười trả lời: " Ừ, tôi nhìn chương trình trực tiếp, hôm nay trong chương trình, cậu là người soái nhất!"
Thường Tranh đứng ở ban công bên ngoài bữa tiệc, bàn tay cầm di động, tay kia vuốt ve hộp quà trong túi.
" Đào Yêu, tôi có một câu muốn nói với chị từ lâu......."
" Tranh!" Giọng nói phụ nữ cao vút đánh gãy lời của hắn.
Thường Tranh hơi nhíu mày, là nữ diễn viên nước F hắn quen.
Người đối diện không nói gì, Thường Tranh thở dài nói: " Về nước nói với chị vậy."
Chung Tình nói được, vừa rồi cô cũng nghe thấy giọng nói gọi hắn.
" Bây giờ chắc cậu rất bận rộn, cứ như vậy đi, có gì lúc vào về nước gặp mặt lại nói."
Trong lòng Thường Tranh cũng nghĩ vậy.
Lúc này hắn không biết, bản thân mình lại lần nữa đánh mất cơ hội bày tỏ tâm ý của mình.
Thậm chí lúc đó Chung Tình cũng không ý thức được.
" Hệ thống, mi nói với ta rằng sau khi làm xong nhiệm vụ sẽ rời đi thế giới này?"
Ánh sáng trên người hệ thống lấp lánh: " Ký chủ, mời cô xem lại hợp đồng điều 731."
Chung Tình: "...."
Trong đầu cô suy nghĩ, nội dung hợp đồng liền xuất hiện trong đầu: " Người làm nhiệm vụ hoàn thành nhiệm vụ xong không thể lưu lại thế giới đó, nếu cãi lời coi như từ bỏ nhiệm vụ."
Từ bỏ nhiệm vụ. chính là nhiệm vụ thất bại, kết quả sẽ bị hệ thống từ bỏ.
Chung Tình xem lại hợp đồng một lượt, lúc ấy cô cảm thấy chỉ cần được sống, tất cả đều có thể chấp nhận, cũng không để ý quá đến hợp đồng.
Chỉ là bây giờ cô có một chút không muốn buông tha.
Nhưng mà cũng chỉ một chút mà thôi.
Không có cô, cũng không ai bị vướng bận, tự do sống cuộc sống của mình.
" Tôi đã biết, hệ thống."
Không có nhiều thời gian, cô vẫn còn ít thời gian.
Ngày thứ tư sau lễ trao giải, Thường Tranh lặng lẽ về nước.
Thời tiết hôm đó rất đẹp, hắn hiếm khi tùy hứng, muốn Chung Tình ra sân bay đón mình.
Thật ra hắn vội vàng muốn nhìn thấy cô.
Chung Tình đương nhiên không từ chối.
Đội mũ lưỡi trai che khuất nửa gương mặt, khí chất Thường Tranh ở giữa đám đông vẫn có thể nhận ra được, chỉ là sân bay người đến người đi nhiều, cũng không có ai cố ý chú ý hắn.
Hắn nhìn xung quanh, sau đó chính xác nhìn thấy Chung Tình đứng ở bên cây cột chờ mình.
Trên mặt Thường Tranh mang theo tươi cười, đi về phía cô.
Nghe thấy lời này, trong đầu Chung Tình trống rỗng.
Hệ thống không nói gì, nhưng cô ý thức được: Nhiệm vụ của mình, hoàn thành.
Cô gợi lên khóe miệng, muốn mỉm cười nhưng không được.
Cảm nghĩ của Thường Tranh khi đoạt giải cô không nghe cẩn thận, chẳng qua là những lời từ phía chính phủ.
Chung Tình ngồi ngay ngắn, nhìn lễ trao giải tiếp tục, nhìn màn hình chuyển về phía ảnh đế Đông phương.
Chung Tình không cần nhìn, cũng biết tin tức của chương trình này đã viết xong.
Cô đứng dậy đi đến bên ban công, hơi gió lạnh thổi sợi tóc cô tung bay, như suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Chung Tình ngạc nhiên: Lúc này còn ai gọi điện cho cô?
Là Thường Tranh.
Trái tim cô đập loạn, nhận lấy, trong mắt mang theo ý cười: " Lúc này sao Thường ảnh đế lại có thời gian gọi cho tôi vậy?"
Thường Tranh nghe thấy giọng cô liền vui vẻ: " Đào Yêu, tôi lấy được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất!"
Đào Yêu cười trả lời: " Ừ, tôi nhìn chương trình trực tiếp, hôm nay trong chương trình, cậu là người soái nhất!"
Thường Tranh đứng ở ban công bên ngoài bữa tiệc, bàn tay cầm di động, tay kia vuốt ve hộp quà trong túi.
" Đào Yêu, tôi có một câu muốn nói với chị từ lâu......."
" Tranh!" Giọng nói phụ nữ cao vút đánh gãy lời của hắn.
Thường Tranh hơi nhíu mày, là nữ diễn viên nước F hắn quen.
Người đối diện không nói gì, Thường Tranh thở dài nói: " Về nước nói với chị vậy."
Chung Tình nói được, vừa rồi cô cũng nghe thấy giọng nói gọi hắn.
" Bây giờ chắc cậu rất bận rộn, cứ như vậy đi, có gì lúc vào về nước gặp mặt lại nói."
Trong lòng Thường Tranh cũng nghĩ vậy.
Lúc này hắn không biết, bản thân mình lại lần nữa đánh mất cơ hội bày tỏ tâm ý của mình.
Thậm chí lúc đó Chung Tình cũng không ý thức được.
" Hệ thống, mi nói với ta rằng sau khi làm xong nhiệm vụ sẽ rời đi thế giới này?"
Ánh sáng trên người hệ thống lấp lánh: " Ký chủ, mời cô xem lại hợp đồng điều 731."
Chung Tình: "...."
Trong đầu cô suy nghĩ, nội dung hợp đồng liền xuất hiện trong đầu: " Người làm nhiệm vụ hoàn thành nhiệm vụ xong không thể lưu lại thế giới đó, nếu cãi lời coi như từ bỏ nhiệm vụ."
Từ bỏ nhiệm vụ. chính là nhiệm vụ thất bại, kết quả sẽ bị hệ thống từ bỏ.
Chung Tình xem lại hợp đồng một lượt, lúc ấy cô cảm thấy chỉ cần được sống, tất cả đều có thể chấp nhận, cũng không để ý quá đến hợp đồng.
Chỉ là bây giờ cô có một chút không muốn buông tha.
Nhưng mà cũng chỉ một chút mà thôi.
Không có cô, cũng không ai bị vướng bận, tự do sống cuộc sống của mình.
" Tôi đã biết, hệ thống."
Không có nhiều thời gian, cô vẫn còn ít thời gian.
Ngày thứ tư sau lễ trao giải, Thường Tranh lặng lẽ về nước.
Thời tiết hôm đó rất đẹp, hắn hiếm khi tùy hứng, muốn Chung Tình ra sân bay đón mình.
Thật ra hắn vội vàng muốn nhìn thấy cô.
Chung Tình đương nhiên không từ chối.
Đội mũ lưỡi trai che khuất nửa gương mặt, khí chất Thường Tranh ở giữa đám đông vẫn có thể nhận ra được, chỉ là sân bay người đến người đi nhiều, cũng không có ai cố ý chú ý hắn.
Hắn nhìn xung quanh, sau đó chính xác nhìn thấy Chung Tình đứng ở bên cây cột chờ mình.
Trên mặt Thường Tranh mang theo tươi cười, đi về phía cô.
/157
|