Editor: Nguyễn Thủy
Sắc mặt Chung Tình thay đổi.
Cô cảm nhận được bên người Thường Tranh có sát khí.
Phát ra từ ngừời đàn ông mặc áo nâu đi đối diện hắn.
Người đàn ông kia cho tay vào túi, trên mặt đeo khẩu trang đi đối diện qua Thường Tranh, bộ dạng vội vàng cũng không khiến ai chú ý.
Chung Tình nhìn y đến gần Thường Tranh, bàn tay rút từ trong túi ra......
Thường Tranh bỗng thấy Đào Yêu chạy về phía hắn.
Tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức hắn kinh ngạc, hắn không rõ nguyên nhân, cho rằng đối phương muốn ôm mình, nở nụ cười dang hai tay ra -----
" Đoàng!"
Tiếng súng vang vọng trong sân bay.
Đám người hoảng loạn, tiếng thét chói tai, tiếng khóc, tiếng bước chân hỗn loạn, chen chúc trong sân bay.
Thường Tranh lại không nghe thấy bất kỳ thứ gì.
Hắn ôm lấy cô gái mình yêu thương nhất trong cuộc đời, cảm giác ở tay có chất lỏng ấm áp không ngừng chảy ra.
Rõ ràng mặc áo khoác giày nhưng hắn lại cảm thấy lạnh lẽo truyền từ xương cốt, lạnh đến mức giọng nói hắn đều run rẩy.
" Đào Yêu....."
Chung Tình cố gắng nở nụ cười thật ra cô cũng không cảm thấy đau đớn, chắc là hệ thống làm gì đó. Nhưng cái cảm giác thân thể vô lực này rất rõ ràng, trước mắt cũng mờ dần đi.
Phía đằng xa tiếng quát tháo ầm ĩ, có lẽ kẻ nổ súng đã bị bắt.
Trong lòng Chung Tình yên tâm, lúc cô đỡ đạn cho Thường Tranh, thuận tiện làm chút pháp thuật với người đàn ông kia, ở dưới tình huống như vậy, bảo vệ sân bay mà không bắt được thì nên về nhà ăn cơm đi.
Chỉ là năng lực yêu tinh ở thế giới thường này bị hạn chế quá lớn, trong thời gian ngắn, trừ bỏ cách lấy thân mình đỡ cho hắn, cô không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
" Tôi không đau! Cô nhẹ giọng nói muốn an ủi Thường Tranh."
Thường Tranh muốn chạm vào khuôn mặt của cô lại không dám giơ tay ———— trên tay hắn toàn máu, nếu như dọa đến Đào Yêu thì làm sao?
Hắn chỉ có thể cúi đầu đem cái trán của mình chạm vào cái trán của Chung Tình.
" Đừng sợ, Đào Yêu..... xe cứu thương rất nhanh liền đến...." Hắn biết viên đạn bắn vào vị trí gì, những lời này cũng không biết nói cho Chung Tình nghe, vẫn là nói cho bản thân hắn nghe.
Có chất lỏng ấm áp rơi xuống sườn má Chung Tình nóng đến mức khiến cô đau lòng.
Cô há miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện mình không thể khống chế thân thể nữa.
Thường Tranh cứ ôm cô như vậy, cảm nhận hơi thở của người trong lòng mỏng manh, mãi đến cuối cùng, cái gì cũng không có.
............
Chung Tình thấy cả người nhẹ bẫng, cảm giác thân thể nặng nề lúc nãy biến mất không thấy.
Lúc lấy lại tinh thần cô đang ở giữa không trung.
Từ chỗ của cô, có thể thấy Thường Tranh ôm thân thể Đào Yêu vào ngực, rất nhiều người trong sân bay chạy về phía hắn lại đứng im lặng cách mấy mét.
Bị vô số người bao quanh, bóng dáng của hắn cô đơn, giống như cả thế giới chỉ còn một mình hắn.
Chung Tình muốn đến gần hắn một chút, lúc đó cô nhìn thấy người đàn ông kia khóc, trong bi thương rất nhiều, cô biết mình không làm được gì, chỉ muốn đến bên hắn.
Cho dù như vậy cô cũng không làm được,
Ánh sáng hệ thống lấp lánh, giọng nói không mang theo tình cảm: " Ký chủ, nên rời đi."
Liếc mắt nhìn trước khi rời khỏi thế giới này, Chung Tình nhìn thấy bàn tay Thường Tranh từ trong túi rút ra cái gì đó, trên tay dính đầy máu, cẩn thận đeo vào tay Đào Yêu.
____________________
Tác giả:
Yếu ớt nói một câu, có phiên ngoại!
Nữ chủ còn không động tâm, không có tình yêu chỉ là chơi đùa, đừng có vội.
Trước đó viết rõ bản thảo, câu truyện này quả thật là sủng văn ngọt, có hệ thống không lãnh huyết, nó cũng là thật ngoan, dù sao........ Dù sao........ Dù sao ta cũng không thể tiết lộ, phía sau chậm rãi hiểu dần.
Làm một tác giả cao lãnh yêu thích sủng văn ngọt, tác giả cao lãnh yêu thích sủng văn ngọt, tác giả cao lãnh yêu thích sủng văn ngọt, chuyện quan trọng phải nói 3 lần!
Phù, nói xong, cảm thấy cao lãnh thật xấu, có thể dùng phiếu đập chết nàng!
Editor: Đã edit xong thế giới 1! Kết thật buồn.....
Sắc mặt Chung Tình thay đổi.
Cô cảm nhận được bên người Thường Tranh có sát khí.
Phát ra từ ngừời đàn ông mặc áo nâu đi đối diện hắn.
Người đàn ông kia cho tay vào túi, trên mặt đeo khẩu trang đi đối diện qua Thường Tranh, bộ dạng vội vàng cũng không khiến ai chú ý.
Chung Tình nhìn y đến gần Thường Tranh, bàn tay rút từ trong túi ra......
Thường Tranh bỗng thấy Đào Yêu chạy về phía hắn.
Tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức hắn kinh ngạc, hắn không rõ nguyên nhân, cho rằng đối phương muốn ôm mình, nở nụ cười dang hai tay ra -----
" Đoàng!"
Tiếng súng vang vọng trong sân bay.
Đám người hoảng loạn, tiếng thét chói tai, tiếng khóc, tiếng bước chân hỗn loạn, chen chúc trong sân bay.
Thường Tranh lại không nghe thấy bất kỳ thứ gì.
Hắn ôm lấy cô gái mình yêu thương nhất trong cuộc đời, cảm giác ở tay có chất lỏng ấm áp không ngừng chảy ra.
Rõ ràng mặc áo khoác giày nhưng hắn lại cảm thấy lạnh lẽo truyền từ xương cốt, lạnh đến mức giọng nói hắn đều run rẩy.
" Đào Yêu....."
Chung Tình cố gắng nở nụ cười thật ra cô cũng không cảm thấy đau đớn, chắc là hệ thống làm gì đó. Nhưng cái cảm giác thân thể vô lực này rất rõ ràng, trước mắt cũng mờ dần đi.
Phía đằng xa tiếng quát tháo ầm ĩ, có lẽ kẻ nổ súng đã bị bắt.
Trong lòng Chung Tình yên tâm, lúc cô đỡ đạn cho Thường Tranh, thuận tiện làm chút pháp thuật với người đàn ông kia, ở dưới tình huống như vậy, bảo vệ sân bay mà không bắt được thì nên về nhà ăn cơm đi.
Chỉ là năng lực yêu tinh ở thế giới thường này bị hạn chế quá lớn, trong thời gian ngắn, trừ bỏ cách lấy thân mình đỡ cho hắn, cô không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
" Tôi không đau! Cô nhẹ giọng nói muốn an ủi Thường Tranh."
Thường Tranh muốn chạm vào khuôn mặt của cô lại không dám giơ tay ———— trên tay hắn toàn máu, nếu như dọa đến Đào Yêu thì làm sao?
Hắn chỉ có thể cúi đầu đem cái trán của mình chạm vào cái trán của Chung Tình.
" Đừng sợ, Đào Yêu..... xe cứu thương rất nhanh liền đến...." Hắn biết viên đạn bắn vào vị trí gì, những lời này cũng không biết nói cho Chung Tình nghe, vẫn là nói cho bản thân hắn nghe.
Có chất lỏng ấm áp rơi xuống sườn má Chung Tình nóng đến mức khiến cô đau lòng.
Cô há miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện mình không thể khống chế thân thể nữa.
Thường Tranh cứ ôm cô như vậy, cảm nhận hơi thở của người trong lòng mỏng manh, mãi đến cuối cùng, cái gì cũng không có.
............
Chung Tình thấy cả người nhẹ bẫng, cảm giác thân thể nặng nề lúc nãy biến mất không thấy.
Lúc lấy lại tinh thần cô đang ở giữa không trung.
Từ chỗ của cô, có thể thấy Thường Tranh ôm thân thể Đào Yêu vào ngực, rất nhiều người trong sân bay chạy về phía hắn lại đứng im lặng cách mấy mét.
Bị vô số người bao quanh, bóng dáng của hắn cô đơn, giống như cả thế giới chỉ còn một mình hắn.
Chung Tình muốn đến gần hắn một chút, lúc đó cô nhìn thấy người đàn ông kia khóc, trong bi thương rất nhiều, cô biết mình không làm được gì, chỉ muốn đến bên hắn.
Cho dù như vậy cô cũng không làm được,
Ánh sáng hệ thống lấp lánh, giọng nói không mang theo tình cảm: " Ký chủ, nên rời đi."
Liếc mắt nhìn trước khi rời khỏi thế giới này, Chung Tình nhìn thấy bàn tay Thường Tranh từ trong túi rút ra cái gì đó, trên tay dính đầy máu, cẩn thận đeo vào tay Đào Yêu.
____________________
Tác giả:
Yếu ớt nói một câu, có phiên ngoại!
Nữ chủ còn không động tâm, không có tình yêu chỉ là chơi đùa, đừng có vội.
Trước đó viết rõ bản thảo, câu truyện này quả thật là sủng văn ngọt, có hệ thống không lãnh huyết, nó cũng là thật ngoan, dù sao........ Dù sao........ Dù sao ta cũng không thể tiết lộ, phía sau chậm rãi hiểu dần.
Làm một tác giả cao lãnh yêu thích sủng văn ngọt, tác giả cao lãnh yêu thích sủng văn ngọt, tác giả cao lãnh yêu thích sủng văn ngọt, chuyện quan trọng phải nói 3 lần!
Phù, nói xong, cảm thấy cao lãnh thật xấu, có thể dùng phiếu đập chết nàng!
Editor: Đã edit xong thế giới 1! Kết thật buồn.....
/157
|