Cường tiến lại gần Trang, tay vẫn đặt trên môi Trang, nở một nụ cười vô cùng nham hiểm mà nói:
- Tao muốn mày cám ơn kiểu khác cơ, chứ nói suông thì không hay cho lắm.
Máu nóng đã dồn hết lên đầu, Trang dùng sức hất mặt ra khỏi ngón tay Cường, cảm thấy mặt mình nóng hết lên. Nó nói:
- Thế mày muốn trả ơn cái kiểu gì thì nói lẹ đi, tao không có rảnh đâu.
- Bao tao cái gì đi, miễn là ăn được. - Cường đáp lại rất nhanh.
Trang lo lắng nghĩ: Bao thằng này cái gì bây giờ?? Tiền tiêu tháng này còn chưa thấy, mà giờ mình đâu có mang tiền theo, hay là án binh bất động đã rồi tính sau! . Ghiền ngẫm một hồi xong, nó liền nói:
- À, ờ...Hôm nay á, tao...ờ...quên đem tiền theo rồi, nên... - Nó cười cười, ngụ ý là để bữa khác đi .
Rồi không thèm nghe Cường trả lời, nó cầm cặp lên rồi bỏ ra khỏi phòng y tế luôn.
Trang vừa mới bước ra khỏi đó thì bỗng đụng phải một người nào đó ở khúc quanh. Nó bị mất đà té xuống đất, vội nhắm mắt lại, nhưng người đó đã kịp chụp lấy tay nó, ôm nó vào lòng. Trang từ từ mở mắt, ngước lên nhìn người mình vừa đụng phải. Người này cũng khá cao, hơn Trang tận một cái đầu và có một mùi hương rất dễ chịu khiến Trang chỉ muốn ngửi nó mãi. Người ấy lên tiếng hỏi, giọng nhẹ nhàng:
- Em có sao không?
Trang chợt nhận ra giọng nói đó, vội rời vòng tay người ấy, mặt đỏ hết lên, tim đập thình thịch, không ngờ rằng mình vừa được gặp Bảo - người mà nó thích thầm từ năm lớp 7. Nó không dám nhìn mặt Bảo, chỉ cúi gằm mặt xuống, nói rất nhỏ:
- Em...em không sao, cám ơn anh rất nhiều.
Rồi nó cảm nhận được bàn tay của anh ấy xoa đầu mình, và vẫn cái giọng nhẹ nhàng đó, anh ta bảo:
- Lần sau đi đứng cẩn thận nhé cô bé.
Nó ngước lên, thấy Bảo đang cười, trông đẹp như một hoàng tử vậy. Thời gian như ngừng trôi trước mắt nó. Miệng nó rất muốn thốt ra câu Em rất thích anh . Nó tính lấy hết can đảm ra để nói câu ấy, nhưng đã bị tên giọng nói của ai đó chặn lại:
- Ê Bảo, mày ở với nó nãy giờ á hả?
Trang bất ngờ quá, quay lại nhìn Cường đang vẫy tay với Bảo. Trang nghe Bảo đáp lại tên đó:
- Sao mày còn ở đây thế? Không tính về à?
- À, tao đợi nhỏ này về chung, osin cao cấp đấy. - Cường cười, đáp lại Bảo.
Trang cảm thấy như muốn đấm một phát vào mặt cái tên này một phát, nhưng vì có Bảo nên không dám động thủ . Nó vội vàng nói:
- Thôi, em có việc nên phải về đây. Tạm biệt và cám ơn anh lần nữa nhé!
Rồi nó thẳng tiến về nhà, không thèm quay đầu lại xem hai người đó nói chuyện gì.
Tối hôm đó, nó cứ lăn lộn trên giường, suy đoán mối quan hệ giữa Bảo với tên đó là gì. Bạn bè? Hàng xóm? Hay là anh em họ hàng gì đó?
- Bỏ đi, mai lên hỏi thằng đó là được chứ gì.
- Trang tự trấn an mình, rồi thiếp đi lúc nào không biết, quên luôn cả chuyện trả ơn Cường.
Mấy ngày sau, Trang cố hết sức để hỏi Cường về mối quan hệ với Bảo, nhưng cứ tới trước mặt Cường, nó lại nói lảng sang chuyện khác. Tới ngày thứ 5, nó không nhịn nổi nữa, đến trước mặt Cường, gắng lấy giọng can đảm mà hỏi:
- Ê, mày với anh Bảo là sao vậy?
Cường lúc đó đang nghe nhạc, bị Trang hỏi thì rút một bên tai ra, nhếch môi lên nói:
- Mày hỏi chi? Thích nó à?
Như bị bắn trúng tim đen, nó đỏ mặt nói:
- Không...không có, chỉ là muốn biết chơi thôi, không muốn nói thì thôi.
Nó đang định quay lại bàn học, xé vài tờ giấy cho hả giận thì bị Cường hỏi giật lại:
- Mà vụ bao đồ ăn đó, mày quên rồi hả?
Bấy giờ Trang mới sực nhớ ra vụ đó, mấy ngày rồi mà thằng này nhớ dai thế?
Thế là cuối giờ, Cường dẫn Trang tới một quán nước gần trường. Trang biết chỗ này bán nước rất ngon, lại còn rẻ nữa nên nó thở phào, vậy là đủ trả cho cái tên đó rồi. Trang ngồi vào bàn, Cường ngồi đối diện. Cô phục vụ tiến tới bạn của tụi nó, cất giọng nhẹ nhàng hỏi:
- Các em muốn uống gì?
Cường nhanh nhảu đáp:
- Ở đây có món gì mới không chị?
- À, mới đây thì quán mới ra loại nước mới, dành cho những cặp đôi yêu nhau, có 1 ly lớn và 2 ống hút. Em có muốn thử không?
- Dạ, cho em 1 ly đi chị!
10' sau, một cái ly bự gấp đôi ly bình thường được mang lên, Trang nuốt nước bọt, không biết nó có giá bao nhiêu nhỉ? Cường như biết nó đang nghĩ gì, liền nói:
- Đừng có lo, nếu đắt quá thì tao bù vô cho, khỏi trả lại.
Nói xong Cường cầm một cái ống hút rồi uống luôn. Trang bất ngờ, không ngờ thằng này cũng có lúc tốt bụng vậy. Nó nói:
- Hôm nay là sinh nhật mày hay sao mà tốt đột xuất vậy?
- Ủa, sao mày biết hay vậy? Hôm nay là 4-9, sinh nhật tao. - Cường ngẩng lên nhìn nó.
Trang lại bất ngờ thêm lần nữa. Chẳng phải nó đã nhìn thấy ngày sinh của Cường trong danh sách lớp sao? Nó hỏi, thấy tò mò:
- Nhưng mà sao mày không tổ chức sinh nhật?
- Tại tao không thích chỗ quá ồn ào. - Cường đáp đơn giản.
Trang nói tiếp, giọng trách móc:
- Mày cũng phải nói một tiếng để tao mua quà cho chứ. Sinh nhật mà không có quà sao mà vui được?
Nghe vậy, Cường ngước lên lần nữa, nở một nụ cười vô cùng ấm áp mà nói:
- Khỏi, mày đi chung với tao vậy là vui rồi.
Trang nhìn Cường ngạc nhiên. Tự hỏi sao lúc thằng này cười lại...đẹp đến thế??? Nghĩ vậy xong, Trang đỏ mặt, lắc lắc đầu để rũ bỏ cái suy nghĩ đó.
Sau khi trả tiền cũng là lúc túi Trang không còn một đồng. Nó chán nản bảo Cường đang tung tăng như một đứa con nít:
- Vậy là hết nợ rồi nhá. Tao về đây.
Nó chuẩn bị về thì bị Cường nắm cánh tay lôi lại. Cường nói, giọng làm nũng:
- Ở lại với tao tí nữa đi, sinh nhật tao là có mình mày biết thôi đó. Với lại tao lỡ xin phép mẹ mày rồi.
- Mày xin hồi nào mà tao không biết?! - Trang tròn mắt hỏi.
- Lúc tao vô nhà vệ sinh á.
Và thế là Trang phải đi với Cường hết buổi hôm đó.
Còn tiếp...
- Tao muốn mày cám ơn kiểu khác cơ, chứ nói suông thì không hay cho lắm.
Máu nóng đã dồn hết lên đầu, Trang dùng sức hất mặt ra khỏi ngón tay Cường, cảm thấy mặt mình nóng hết lên. Nó nói:
- Thế mày muốn trả ơn cái kiểu gì thì nói lẹ đi, tao không có rảnh đâu.
- Bao tao cái gì đi, miễn là ăn được. - Cường đáp lại rất nhanh.
Trang lo lắng nghĩ: Bao thằng này cái gì bây giờ?? Tiền tiêu tháng này còn chưa thấy, mà giờ mình đâu có mang tiền theo, hay là án binh bất động đã rồi tính sau! . Ghiền ngẫm một hồi xong, nó liền nói:
- À, ờ...Hôm nay á, tao...ờ...quên đem tiền theo rồi, nên... - Nó cười cười, ngụ ý là để bữa khác đi .
Rồi không thèm nghe Cường trả lời, nó cầm cặp lên rồi bỏ ra khỏi phòng y tế luôn.
Trang vừa mới bước ra khỏi đó thì bỗng đụng phải một người nào đó ở khúc quanh. Nó bị mất đà té xuống đất, vội nhắm mắt lại, nhưng người đó đã kịp chụp lấy tay nó, ôm nó vào lòng. Trang từ từ mở mắt, ngước lên nhìn người mình vừa đụng phải. Người này cũng khá cao, hơn Trang tận một cái đầu và có một mùi hương rất dễ chịu khiến Trang chỉ muốn ngửi nó mãi. Người ấy lên tiếng hỏi, giọng nhẹ nhàng:
- Em có sao không?
Trang chợt nhận ra giọng nói đó, vội rời vòng tay người ấy, mặt đỏ hết lên, tim đập thình thịch, không ngờ rằng mình vừa được gặp Bảo - người mà nó thích thầm từ năm lớp 7. Nó không dám nhìn mặt Bảo, chỉ cúi gằm mặt xuống, nói rất nhỏ:
- Em...em không sao, cám ơn anh rất nhiều.
Rồi nó cảm nhận được bàn tay của anh ấy xoa đầu mình, và vẫn cái giọng nhẹ nhàng đó, anh ta bảo:
- Lần sau đi đứng cẩn thận nhé cô bé.
Nó ngước lên, thấy Bảo đang cười, trông đẹp như một hoàng tử vậy. Thời gian như ngừng trôi trước mắt nó. Miệng nó rất muốn thốt ra câu Em rất thích anh . Nó tính lấy hết can đảm ra để nói câu ấy, nhưng đã bị tên giọng nói của ai đó chặn lại:
- Ê Bảo, mày ở với nó nãy giờ á hả?
Trang bất ngờ quá, quay lại nhìn Cường đang vẫy tay với Bảo. Trang nghe Bảo đáp lại tên đó:
- Sao mày còn ở đây thế? Không tính về à?
- À, tao đợi nhỏ này về chung, osin cao cấp đấy. - Cường cười, đáp lại Bảo.
Trang cảm thấy như muốn đấm một phát vào mặt cái tên này một phát, nhưng vì có Bảo nên không dám động thủ . Nó vội vàng nói:
- Thôi, em có việc nên phải về đây. Tạm biệt và cám ơn anh lần nữa nhé!
Rồi nó thẳng tiến về nhà, không thèm quay đầu lại xem hai người đó nói chuyện gì.
Tối hôm đó, nó cứ lăn lộn trên giường, suy đoán mối quan hệ giữa Bảo với tên đó là gì. Bạn bè? Hàng xóm? Hay là anh em họ hàng gì đó?
- Bỏ đi, mai lên hỏi thằng đó là được chứ gì.
- Trang tự trấn an mình, rồi thiếp đi lúc nào không biết, quên luôn cả chuyện trả ơn Cường.
Mấy ngày sau, Trang cố hết sức để hỏi Cường về mối quan hệ với Bảo, nhưng cứ tới trước mặt Cường, nó lại nói lảng sang chuyện khác. Tới ngày thứ 5, nó không nhịn nổi nữa, đến trước mặt Cường, gắng lấy giọng can đảm mà hỏi:
- Ê, mày với anh Bảo là sao vậy?
Cường lúc đó đang nghe nhạc, bị Trang hỏi thì rút một bên tai ra, nhếch môi lên nói:
- Mày hỏi chi? Thích nó à?
Như bị bắn trúng tim đen, nó đỏ mặt nói:
- Không...không có, chỉ là muốn biết chơi thôi, không muốn nói thì thôi.
Nó đang định quay lại bàn học, xé vài tờ giấy cho hả giận thì bị Cường hỏi giật lại:
- Mà vụ bao đồ ăn đó, mày quên rồi hả?
Bấy giờ Trang mới sực nhớ ra vụ đó, mấy ngày rồi mà thằng này nhớ dai thế?
Thế là cuối giờ, Cường dẫn Trang tới một quán nước gần trường. Trang biết chỗ này bán nước rất ngon, lại còn rẻ nữa nên nó thở phào, vậy là đủ trả cho cái tên đó rồi. Trang ngồi vào bàn, Cường ngồi đối diện. Cô phục vụ tiến tới bạn của tụi nó, cất giọng nhẹ nhàng hỏi:
- Các em muốn uống gì?
Cường nhanh nhảu đáp:
- Ở đây có món gì mới không chị?
- À, mới đây thì quán mới ra loại nước mới, dành cho những cặp đôi yêu nhau, có 1 ly lớn và 2 ống hút. Em có muốn thử không?
- Dạ, cho em 1 ly đi chị!
10' sau, một cái ly bự gấp đôi ly bình thường được mang lên, Trang nuốt nước bọt, không biết nó có giá bao nhiêu nhỉ? Cường như biết nó đang nghĩ gì, liền nói:
- Đừng có lo, nếu đắt quá thì tao bù vô cho, khỏi trả lại.
Nói xong Cường cầm một cái ống hút rồi uống luôn. Trang bất ngờ, không ngờ thằng này cũng có lúc tốt bụng vậy. Nó nói:
- Hôm nay là sinh nhật mày hay sao mà tốt đột xuất vậy?
- Ủa, sao mày biết hay vậy? Hôm nay là 4-9, sinh nhật tao. - Cường ngẩng lên nhìn nó.
Trang lại bất ngờ thêm lần nữa. Chẳng phải nó đã nhìn thấy ngày sinh của Cường trong danh sách lớp sao? Nó hỏi, thấy tò mò:
- Nhưng mà sao mày không tổ chức sinh nhật?
- Tại tao không thích chỗ quá ồn ào. - Cường đáp đơn giản.
Trang nói tiếp, giọng trách móc:
- Mày cũng phải nói một tiếng để tao mua quà cho chứ. Sinh nhật mà không có quà sao mà vui được?
Nghe vậy, Cường ngước lên lần nữa, nở một nụ cười vô cùng ấm áp mà nói:
- Khỏi, mày đi chung với tao vậy là vui rồi.
Trang nhìn Cường ngạc nhiên. Tự hỏi sao lúc thằng này cười lại...đẹp đến thế??? Nghĩ vậy xong, Trang đỏ mặt, lắc lắc đầu để rũ bỏ cái suy nghĩ đó.
Sau khi trả tiền cũng là lúc túi Trang không còn một đồng. Nó chán nản bảo Cường đang tung tăng như một đứa con nít:
- Vậy là hết nợ rồi nhá. Tao về đây.
Nó chuẩn bị về thì bị Cường nắm cánh tay lôi lại. Cường nói, giọng làm nũng:
- Ở lại với tao tí nữa đi, sinh nhật tao là có mình mày biết thôi đó. Với lại tao lỡ xin phép mẹ mày rồi.
- Mày xin hồi nào mà tao không biết?! - Trang tròn mắt hỏi.
- Lúc tao vô nhà vệ sinh á.
Và thế là Trang phải đi với Cường hết buổi hôm đó.
Còn tiếp...
/10
|