Vốn định "rượu ấm chém Hoa Hùng", kết quả thành "sơ suất mất Kinh Châu"*. Dù ảo não, nhưng nghĩ lại nếu Yến Luật đã giao cho Thương Cảnh Thiên việc thuê bạn gái thì xem ra quan hệ giữa hai người này rất tốt, nếu thế, xem ra ở chung bảy ngày với Yến Luật cũng chưa hẳn là không hay. Đi đâu cũng về La Mã, có lẽ cô có thể dùng cách khác tiếp cận Thương Cảnh Thiên, thực hiện mục đích của mình.
Sau khi nghĩ thông suốt, đối mặt với anh chàng bạn thân Yến Luật này của Thương Cảnh Thiên, trong vòng ba mươi giây Ôn Tửu đã điều chỉnh xong tư tưởng của mình, quyết định tiếp tục thực hiện hợp đồng.
Trên gương mặt xinh đẹp của cô không nhìn ra chút nào không vui, như thể chuyện hủy bỏ hợp đồng vừa rồi chưa từng xảy ra.
Nhưng thái độ của cô càng chuyển biến nhanh thì lại càng làm Yến Luật tức giận, đây rõ ràng là kiểu người đầu óc nóng lên thì bắt đầu điên, gặp chút uy hiếp thì đã buông vũ khí đầu hàng, là điển hình của loại người vừa không lập trường cũng chẳng khí khái. Trên thương trường gặp loại người này tốt nhất là cứ khách sáo tránh xa, kiên quyết đừng hợp tác.
Yến Luật rút một tờ giấy trên bàn đưa cho Ôn Tửu, lạnh lùng nói: “Có thể học thuộc hết không?”
Ôn Tửu lập tức nhận lấy rồi mỉm cười: “Dĩ nhiên không thành vấn đề.”
Đây là tài liệu cá nhân của Yến Luật, dù khá ngắn gọn đơn giản nhưng nếu dùng để bạn gái giả là cô ứng phó với người nhà của anh thì vẫn dư sức.
Yến Luật vẫn chưa nguôi giận, hầm hầm ngồi một đống trên ghế sô pha mở sách ra đọc, nhưng dĩ nhiên chẳng vào đầu được chữ nào vì não còn đang nhức vì tức.
Chưa đầy ba phút sau cô đã trả tời giấy lại cho anh, khẽ cười: “Yến tiên sinh, tôi thuộc hết rồi.”
Yến Luật nhíu mày nhìn cô, trên mặt hiện lên vẻ bất ngờ pha lẫn khó tin. Mới đó mà đã thuộc rồi? Anh ngạo mạn nhận lại tờ giấy rồi chọn đại hai câu hỏi.
“Sinh nhật?”
“Ngày 9 tháng 4.”
“Sở thích?”
“Lặn nước, bơi lội, trượt tuyết, câu cá.”
“Chúng ta yêu nhau được bao lâu?”
“Mười sáu ngày.”
Còn về phần vì sao lại yêu nhau được mười sáu ngày, Ôn Tửu thấy lạ, nhưng nghĩ lại sắp đặt vậy cũng hợp lý, lỡ như hai người có lộ ra sơ sót gì trước mặt trưởng bối thì vẫn có thể giải thích là do quen nhau chưa lâu, nên vẫn chưa hiểu rõ về đối phương lắm.
Trí nhớ của cô khiến Yến Luật không còn gì để nói.
Anh đứng dậy, lấy chiếc áo khoác đang móc trên lưng ghế mặc vào người.
Đó chỉ là một chiếc áo bành tô bằng vải nỉ màu xám với kiểu dáng vô cùng đơn giản nhưng được dáng người hoàn hảo lẫn khí chất của anh tôn lên, nhất thời toát ra một sự thanh quý nho nhã nói không nên lời, khiến anh trông như một quý ông người Anh điển trai thực thụ, nếu không có cái bản mặt đen thui thối hoắc hiện giờ thì chắc chắn trông sẽ rất đẹp mắt.
“Đi thôi”, Yến tiên sinh bị cô chọc tức đến nỗi nhịp tim lên xuống không đều, lúc này hình như ngay cả liếc mắt nhìn cô một cái cũng lười, quẳng hai chữ này xong thì đi một mạch ra khỏi thư phòng.
Lúc bước xuống lầu, anh đi nhanh hơn hẳn lúc lên, hoàn toàn chẳng còn tư thái thong dong bình thản kia nữa, cặp chân dài miên man lúc này hết dẫm rồi lại đạp, nổi giận đùng đùng y như một con ếch, mà lại còn là một con ếch đẹp trai có phong thái của một quý ngài nước Anh nữa chứ, Ôn Tửu đi phía sau âm thầm đánh giá.
Lúc này trong sảnh có thêm một chàng trai nữa khoảng hai bốn hai lăm tuổi, trời lạnh thế này mà anh ta chỉ khoác một chiếc áo jacket mỏng, nhìn qua anh khí hiên ngang, tinh thần phấn chấn.
Trực giác nói với cô người thanh niên này biết võ, quả vậy, Dư Cường xuất thân từ bộ đội, làm việc bên cạnh Yến Luật đã được hai năm, nhưng với người ngoài thì thân phận của anh ta là trợ lý riêng của Yến Luật.
“Yến tiên sinh, xe đã chuẩn bị xong rồi.”
Yến Luật ừ một tiếng rồi mở cửa phòng khách ra, sau đó thì kéo ra ngoài một chiếc va li bự chảng, kèm theo một chiếc va li nhỏ in hình hoạt hình.
Dư Cường vội nhận lấy hành lý từ tay anh rồi đi ra ngoài cổng lớn.
Yến Luật nhìn lướt qua Ôn Tửu: “Hành lý của cô đâu?”
Ôn Tửu liền chỉ chỉ vào chiếc va li nho nhỏ trong tay mình.
“Nhiêu đây thôi?” Yến Luật lộ vẻ khó có thể tin, lập tức nhíu mày hỏi: “Bảy ngày cô không thay quần áo à?”
Làm gì có chuyện đó được.
Ôn Tửu trả lời ngay: “Có quần áo trong va li mà.”
Yến Luật lại liếc về phía chiếc va li nho nhỏ trong tay cô, với kích thước này mà nhét một cái áo lông hay một cái áo bành tô thì hết nửa diện tích rồi còn gì nữa? Chẳng lẽ cô chỉ mang theo nội y, định mặc mỗi cái áo bành tô này trong bảy ngày?
Yến Luật nhất thời cảm thấy trước mắt tối sầm, anh tuyệt đối không thể chịu được có người con gái chỉ mặc một bộ quần áo diễu qua diễu lại trước mặt anh trong bảy ngày, chuyện này đúng là đáng sợ, tuyệt đối là tra tấn đối với cặp mắt cao ngạo xét nét của anh.
Yến Luật cảm thấy nếu bây giờ phải gấp rút thêm một điều khoản quan trọng vào trong hợp đồng, thì đó là: bên B trong vòng ba ngày không được mặc đi mặc lại một chiếc áo khoác.
Giờ sửa hợp đồng thì đã muộn, nhưng không sao, rất may vẫn còn cách cứu chữa.
Yến Luật quay lại nói với Hoan Hoan đang ngồi trên ghế: “Đi thôi.”
Dì Lưu vội mang ra cho cô bé một đôi giày đi tuyết xinh xắn: “Nào Hoan Hoan ngoan, phải về thăm ông bà nội rồi.”
Nhưng Hoan Hoan vẫn nằm ườn trên ghế sa lon không chịu đứng lên: “Con không muốn về với ông bà!”
“Tốt thôi, vậy cứ ở nhà.” Yến Luật nói xong, thật sự không để ý đến nó nữa, mà một mạch đi thẳng ra cửa.
Trong từ điển của Yến tiên sinh không hề có bốn chữ dỗ dành phụ nữ, dù là một cô nhóc bốn tuổi cũng không ngoại lệ.
Dì Lưu vội kéo Yến Hoan khỏi ghế sa lon, thấp giọng dỗ ngọt nó: “Hoan Hoan ngoan, mau đi với anh trai nào.”
Yến Hoan thấy Yến Luật quả nhiên là muốn đi thật thì lúc này mới lạch bà lạch bạch chạy theo, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên chù ụ.
Chân anh vốn đã dài, thêm nữa cũng chẳng định chờ cô bé, cặp chân dài thoăn thoắt sải bước, nháy mắt đã bỏ nó lại xa lắc phía sau.
Yến Hoan vừa lầm bầm tức tối vừa gắng sức đuổi theo anh, Ôn Tửu sợ cô nhóc ngã nên nhẹ nhàng nắm lấy tay của nó: “Đừng có vội.”
Bên ngoài cổng sắt đã đỗ sẵn một chiếc xe công ty bảy chỗ.
Người lái xe tên là Uông Thành, năm nay hơn ba mươi tuổi, làm việc ở công ty đã gần mười năm, ông là một người đàn ông hàm hậu trầm mặc ít nói.
Yến Luật bước lên xe trước, vẻ mặt anh bình tĩnh đạm nhạt. Anh ngồi vào băng ghế giữa, chọn vị trí gần cửa sổ.
Yến Hoan bước lên sau anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất quyết chui vào băng ghế sau Yến Luật, không chịu ngồi chung chỗ với anh trai mặt lạnh.
Ôn Tửu thì dĩ nhiên càng chẳng ngồi cạnh Yến Luật, lập tức ngồi xuống bên cạnh Yến Hoan.
Bên cạnh Yến Luật chẳng có ai, nhất thời toát lên một vẻ tịch liêu trống trải.
Từ góc nhìn của Ôn Tửu vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của Yến Luật.
Dư Cường ngồi vào ghế phó lái, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi biệt thự.
Yến Hoan hỏi cô vởi vẻ mặt vô cùng sửng sốt: “Chị cũng đi với bọn em?”
Ôn Tửu liền gật đầu cười khẽ: “Đúng vậy.”
“Tại sao thế?”
Ừm, vấn đề này thì... Ôn Tửu liếc về phía Yến tiên sinh kiêm “bên A” của mình, hy vọng anh sẽ trả lời. Đáng tiếc lúc này anh vẫn đang quay mặt ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại một sườn mặt lạnh lùng, hiển nhiên còn đang tức giận.
Ôi, người đâu mà tính tình ghê gớm thế không biết, lại còn thù dai ơi là dai. Ôn Tửu khẽ cười, ra vẻ thần thần bí bí nói với Yến Hoan: “Em cứ hỏi anh trai em ấy.”
Đá quả bóng lại cho anh.
Yến Hoan lập tức quay sang hỏi: “Anh ơi, sao chị ấy lại đi cùng bọn mình thế?”
Vẻ mặt Yến Luật bình tĩnh, anh trầm mặc một lúc rồi mới khịt mũi một tiếng trả lời: “Chị ấy là bạn gái anh.”
Yến Hoan liền “Á” lên một tiếng chói tai cứ như vừa nó nghe được một tin tức gì giật gân lắm vậy, mắt nó trợn tròn.
“Bạn gái á?”
Yến Luật quay lại quẳng nó một cái liếc mắt lạnh căm, “Đúng.”
Căn bản cô nhóc không tin, thế là quay sang hỏi Ôn Tửu: “Có thật thế không?”
“Dĩ nhiên rồi.” Ôn Tửu vừa gật đầu mà vừa thầm cảm thấy kỳ quái, chỉ là anh trai có bạn gái thôi mà, em gái có cần kinh ngạc đến mức đó không.
Cặp mắt tròn xoe của Yến Hoan càng trừng to hơn, nó lẩm bẩm nói: “Em không tin. Mẹ nói...”
Yến Luật quay phắt lại, lạnh lùng hỏi nó: “Mẹ em nói cái gì?”
Lúc này thì Ôn Tửu đã có thể xác định chắc chắn không chút nghi ngờ, mẹ của Yến Hoan không phải là mẹ ruột Yến Luật mà là mẹ kế của anh mới đúng, nên tuổi của hai anh em nhà này mới cách nhau lớn đến vậy. Mà nhìn tuổi Yến Hoan thế này, không chừng mẹ kế của Yến Luật cũng chẳng lớn hơn anh là bao.
Rất dễ nhận ra Yến Luật đối với người mẹ kế này từ ánh mắt cho đến ngữ khí đều toát ra sự đối địch, không chút khách khí, mà với cô em gái liên đới này sắc mặt cũng chẳng dễ gần hơn bao nhiêu.
Trong xe bắt đầu bốc lên một mùi ân oán nhà giàu nồng đậm, Ôn Tửu bắt đầu cảm thấy máu hóng hớt bà tám trong người sôi lên sùng sục.
Yến Hoan lập tức ngậm miệng, hất chiếc cằm nhỏ lên, bày ra dáng vẻ có đánh chết cũng không chịu nói như một chú gà chọi bé nhỏ kiêu ngạo.
Yến Luật hừ một tiếng, cũng hất cằm lên, môi mỏng nhếch lên thành một độ cong tràn đầy khinh thường như một con khổng tước to lớn kiêu căng.
Ái chà, đúng là anh em một nhà có khác, mặc dù dáng vẻ không giống nhau lắm nhưng thần thái kia đúng là chẳng có gì khác biệt.
Chiếc xe đi thẳng về hướng đông, lúc đang ở ngã tư chờ đèn xanh đèn đỏ Yến Luật đột nhiên nói với tài xế Uông Thành: “Ghé trung tâm thương mại Phi Đại phía trước một chút.”
“Vâng.” Uông Thành lập tức điều chỉnh tuyến đường.
Trung tâm thương mại Phi Đạt của thành phố Z là một nơi mua sắm xa hoa, Ôn Tửu đoán có lẽ anh ấy muốn đi mua chút quà về biếu ông bà.
Nửa tiếng sau, xe đã dừng trong hầm để xe của trung tâm Phi Đạt.
Yến Luật nói với Ôn Tửu: “Cô đi theo tôi.” rồi quay sang nói với Dư Cường: “Cậu trông Hoan Hoan.”, nói xong thì mở cửa xe, xoay người bước xuống.
Ôn Tửu không hiểu tại sao Yến Luật lại kêu mình, nhưng cô cũng không hỏi nhiều mà cầm túi xách theo anh xuống xe.
“Anh hai nói xạo, chị ấy đâu phải là bạn gái của anh.”, Yến Hoan thò đầu ra ô cửa xe, nói một cách đắc ý: “Người yêu phải tay trong tay, ôm nhau đi chứ bộ.”
Ôn Tửu bật cười, thời đại bây giờ con nít mới bốn năm tuổi thôi mà đã trưởng thành sớm quá, có điều câu này nghe rất lọt tai.
Yến Luật quay lại trừng Yến Hoan một cái, bàn tay đang cắm trong túi lúc này mới không tình nguyện rút ra, sau đó lại không tình nguyện chìa về phía Ôn Tửu.
Tức một nỗi, bàn tay của Ôn tiểu thư kiêm “bên B” vẫn đặt trong túi, không hề thấy có ý định gì là đưa cho anh!
Yến Hoan ngồi trong xe liền cười ha ha, “Xem đi xem đi, em đã nói là không phải mà.”, nói xong chẳng thèm để ý đến khuôn mặt đã lạnh như băng của Yến Luật mà làm mặt quỷ, tỏ vẻ sung sướng khi người khác gặp họa.
Sắc mặt Yến Luật trầm xuống, anh đưa tay khoác thẳng lên vai Ôn Tửu.
Ôn Tửu yên lặng nhìn cánh tay nhè nhẹ run rẩy trên vai mình, rồi lại nhìn sang Yến tiên sinh. Khoác vai thế này, anh khẳng định hai chúng ta là người yêu chứ không phải anh em tốt?
Yến tiên sinh trong lòng đang rất hối hận, trong hợp đồng thiếu một điều mất rồi: Lúc bên A có hành động tiếp xúc chân tay với bên B thì bên B phải kịp thời phối hợp tích cực, không được phản kháng tiêu cực bằng cách giả ngu!
Đi được vài bước khuất tầm mắt Yến Hoan, Yến Luật đã nhanh chóng thả tay xuống, anh vỗ nhẹ hai tay vào nhau hai cái như phủi bụi rồi mới tiếp tục đút vào túi.
Ở nơi Yến Hoan không nhìn thấy thì không nhất thiết phải đóng kịch, Yến Luật đi thẳng tới thang máy.
Ôn Tửu cũng không vội mà chậm rãi đi theo, thưởng thức bóng lưng anh.
Vóc dáng cao lớn, cặp chân thì thẳng tắp thon dài, dáng người đúng là hoàn mỹ không bắt bẻ được, lại thêm chiếc áo bành tô cổ dựng đứng, đúng là trông đẹp trai đến mức khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Ôn Tửu xoa cằm thở dài, ôi, nhìn bóng lưng anh đúng là muốn huýt sáo quá đi mất, phải làm sao bây giờ.
Sau khi nghĩ thông suốt, đối mặt với anh chàng bạn thân Yến Luật này của Thương Cảnh Thiên, trong vòng ba mươi giây Ôn Tửu đã điều chỉnh xong tư tưởng của mình, quyết định tiếp tục thực hiện hợp đồng.
Trên gương mặt xinh đẹp của cô không nhìn ra chút nào không vui, như thể chuyện hủy bỏ hợp đồng vừa rồi chưa từng xảy ra.
Nhưng thái độ của cô càng chuyển biến nhanh thì lại càng làm Yến Luật tức giận, đây rõ ràng là kiểu người đầu óc nóng lên thì bắt đầu điên, gặp chút uy hiếp thì đã buông vũ khí đầu hàng, là điển hình của loại người vừa không lập trường cũng chẳng khí khái. Trên thương trường gặp loại người này tốt nhất là cứ khách sáo tránh xa, kiên quyết đừng hợp tác.
Yến Luật rút một tờ giấy trên bàn đưa cho Ôn Tửu, lạnh lùng nói: “Có thể học thuộc hết không?”
Ôn Tửu lập tức nhận lấy rồi mỉm cười: “Dĩ nhiên không thành vấn đề.”
Đây là tài liệu cá nhân của Yến Luật, dù khá ngắn gọn đơn giản nhưng nếu dùng để bạn gái giả là cô ứng phó với người nhà của anh thì vẫn dư sức.
Yến Luật vẫn chưa nguôi giận, hầm hầm ngồi một đống trên ghế sô pha mở sách ra đọc, nhưng dĩ nhiên chẳng vào đầu được chữ nào vì não còn đang nhức vì tức.
Chưa đầy ba phút sau cô đã trả tời giấy lại cho anh, khẽ cười: “Yến tiên sinh, tôi thuộc hết rồi.”
Yến Luật nhíu mày nhìn cô, trên mặt hiện lên vẻ bất ngờ pha lẫn khó tin. Mới đó mà đã thuộc rồi? Anh ngạo mạn nhận lại tờ giấy rồi chọn đại hai câu hỏi.
“Sinh nhật?”
“Ngày 9 tháng 4.”
“Sở thích?”
“Lặn nước, bơi lội, trượt tuyết, câu cá.”
“Chúng ta yêu nhau được bao lâu?”
“Mười sáu ngày.”
Còn về phần vì sao lại yêu nhau được mười sáu ngày, Ôn Tửu thấy lạ, nhưng nghĩ lại sắp đặt vậy cũng hợp lý, lỡ như hai người có lộ ra sơ sót gì trước mặt trưởng bối thì vẫn có thể giải thích là do quen nhau chưa lâu, nên vẫn chưa hiểu rõ về đối phương lắm.
Trí nhớ của cô khiến Yến Luật không còn gì để nói.
Anh đứng dậy, lấy chiếc áo khoác đang móc trên lưng ghế mặc vào người.
Đó chỉ là một chiếc áo bành tô bằng vải nỉ màu xám với kiểu dáng vô cùng đơn giản nhưng được dáng người hoàn hảo lẫn khí chất của anh tôn lên, nhất thời toát ra một sự thanh quý nho nhã nói không nên lời, khiến anh trông như một quý ông người Anh điển trai thực thụ, nếu không có cái bản mặt đen thui thối hoắc hiện giờ thì chắc chắn trông sẽ rất đẹp mắt.
“Đi thôi”, Yến tiên sinh bị cô chọc tức đến nỗi nhịp tim lên xuống không đều, lúc này hình như ngay cả liếc mắt nhìn cô một cái cũng lười, quẳng hai chữ này xong thì đi một mạch ra khỏi thư phòng.
Lúc bước xuống lầu, anh đi nhanh hơn hẳn lúc lên, hoàn toàn chẳng còn tư thái thong dong bình thản kia nữa, cặp chân dài miên man lúc này hết dẫm rồi lại đạp, nổi giận đùng đùng y như một con ếch, mà lại còn là một con ếch đẹp trai có phong thái của một quý ngài nước Anh nữa chứ, Ôn Tửu đi phía sau âm thầm đánh giá.
Lúc này trong sảnh có thêm một chàng trai nữa khoảng hai bốn hai lăm tuổi, trời lạnh thế này mà anh ta chỉ khoác một chiếc áo jacket mỏng, nhìn qua anh khí hiên ngang, tinh thần phấn chấn.
Trực giác nói với cô người thanh niên này biết võ, quả vậy, Dư Cường xuất thân từ bộ đội, làm việc bên cạnh Yến Luật đã được hai năm, nhưng với người ngoài thì thân phận của anh ta là trợ lý riêng của Yến Luật.
“Yến tiên sinh, xe đã chuẩn bị xong rồi.”
Yến Luật ừ một tiếng rồi mở cửa phòng khách ra, sau đó thì kéo ra ngoài một chiếc va li bự chảng, kèm theo một chiếc va li nhỏ in hình hoạt hình.
Dư Cường vội nhận lấy hành lý từ tay anh rồi đi ra ngoài cổng lớn.
Yến Luật nhìn lướt qua Ôn Tửu: “Hành lý của cô đâu?”
Ôn Tửu liền chỉ chỉ vào chiếc va li nho nhỏ trong tay mình.
“Nhiêu đây thôi?” Yến Luật lộ vẻ khó có thể tin, lập tức nhíu mày hỏi: “Bảy ngày cô không thay quần áo à?”
Làm gì có chuyện đó được.
Ôn Tửu trả lời ngay: “Có quần áo trong va li mà.”
Yến Luật lại liếc về phía chiếc va li nho nhỏ trong tay cô, với kích thước này mà nhét một cái áo lông hay một cái áo bành tô thì hết nửa diện tích rồi còn gì nữa? Chẳng lẽ cô chỉ mang theo nội y, định mặc mỗi cái áo bành tô này trong bảy ngày?
Yến Luật nhất thời cảm thấy trước mắt tối sầm, anh tuyệt đối không thể chịu được có người con gái chỉ mặc một bộ quần áo diễu qua diễu lại trước mặt anh trong bảy ngày, chuyện này đúng là đáng sợ, tuyệt đối là tra tấn đối với cặp mắt cao ngạo xét nét của anh.
Yến Luật cảm thấy nếu bây giờ phải gấp rút thêm một điều khoản quan trọng vào trong hợp đồng, thì đó là: bên B trong vòng ba ngày không được mặc đi mặc lại một chiếc áo khoác.
Giờ sửa hợp đồng thì đã muộn, nhưng không sao, rất may vẫn còn cách cứu chữa.
Yến Luật quay lại nói với Hoan Hoan đang ngồi trên ghế: “Đi thôi.”
Dì Lưu vội mang ra cho cô bé một đôi giày đi tuyết xinh xắn: “Nào Hoan Hoan ngoan, phải về thăm ông bà nội rồi.”
Nhưng Hoan Hoan vẫn nằm ườn trên ghế sa lon không chịu đứng lên: “Con không muốn về với ông bà!”
“Tốt thôi, vậy cứ ở nhà.” Yến Luật nói xong, thật sự không để ý đến nó nữa, mà một mạch đi thẳng ra cửa.
Trong từ điển của Yến tiên sinh không hề có bốn chữ dỗ dành phụ nữ, dù là một cô nhóc bốn tuổi cũng không ngoại lệ.
Dì Lưu vội kéo Yến Hoan khỏi ghế sa lon, thấp giọng dỗ ngọt nó: “Hoan Hoan ngoan, mau đi với anh trai nào.”
Yến Hoan thấy Yến Luật quả nhiên là muốn đi thật thì lúc này mới lạch bà lạch bạch chạy theo, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên chù ụ.
Chân anh vốn đã dài, thêm nữa cũng chẳng định chờ cô bé, cặp chân dài thoăn thoắt sải bước, nháy mắt đã bỏ nó lại xa lắc phía sau.
Yến Hoan vừa lầm bầm tức tối vừa gắng sức đuổi theo anh, Ôn Tửu sợ cô nhóc ngã nên nhẹ nhàng nắm lấy tay của nó: “Đừng có vội.”
Bên ngoài cổng sắt đã đỗ sẵn một chiếc xe công ty bảy chỗ.
Người lái xe tên là Uông Thành, năm nay hơn ba mươi tuổi, làm việc ở công ty đã gần mười năm, ông là một người đàn ông hàm hậu trầm mặc ít nói.
Yến Luật bước lên xe trước, vẻ mặt anh bình tĩnh đạm nhạt. Anh ngồi vào băng ghế giữa, chọn vị trí gần cửa sổ.
Yến Hoan bước lên sau anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất quyết chui vào băng ghế sau Yến Luật, không chịu ngồi chung chỗ với anh trai mặt lạnh.
Ôn Tửu thì dĩ nhiên càng chẳng ngồi cạnh Yến Luật, lập tức ngồi xuống bên cạnh Yến Hoan.
Bên cạnh Yến Luật chẳng có ai, nhất thời toát lên một vẻ tịch liêu trống trải.
Từ góc nhìn của Ôn Tửu vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của Yến Luật.
Dư Cường ngồi vào ghế phó lái, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi biệt thự.
Yến Hoan hỏi cô vởi vẻ mặt vô cùng sửng sốt: “Chị cũng đi với bọn em?”
Ôn Tửu liền gật đầu cười khẽ: “Đúng vậy.”
“Tại sao thế?”
Ừm, vấn đề này thì... Ôn Tửu liếc về phía Yến tiên sinh kiêm “bên A” của mình, hy vọng anh sẽ trả lời. Đáng tiếc lúc này anh vẫn đang quay mặt ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại một sườn mặt lạnh lùng, hiển nhiên còn đang tức giận.
Ôi, người đâu mà tính tình ghê gớm thế không biết, lại còn thù dai ơi là dai. Ôn Tửu khẽ cười, ra vẻ thần thần bí bí nói với Yến Hoan: “Em cứ hỏi anh trai em ấy.”
Đá quả bóng lại cho anh.
Yến Hoan lập tức quay sang hỏi: “Anh ơi, sao chị ấy lại đi cùng bọn mình thế?”
Vẻ mặt Yến Luật bình tĩnh, anh trầm mặc một lúc rồi mới khịt mũi một tiếng trả lời: “Chị ấy là bạn gái anh.”
Yến Hoan liền “Á” lên một tiếng chói tai cứ như vừa nó nghe được một tin tức gì giật gân lắm vậy, mắt nó trợn tròn.
“Bạn gái á?”
Yến Luật quay lại quẳng nó một cái liếc mắt lạnh căm, “Đúng.”
Căn bản cô nhóc không tin, thế là quay sang hỏi Ôn Tửu: “Có thật thế không?”
“Dĩ nhiên rồi.” Ôn Tửu vừa gật đầu mà vừa thầm cảm thấy kỳ quái, chỉ là anh trai có bạn gái thôi mà, em gái có cần kinh ngạc đến mức đó không.
Cặp mắt tròn xoe của Yến Hoan càng trừng to hơn, nó lẩm bẩm nói: “Em không tin. Mẹ nói...”
Yến Luật quay phắt lại, lạnh lùng hỏi nó: “Mẹ em nói cái gì?”
Lúc này thì Ôn Tửu đã có thể xác định chắc chắn không chút nghi ngờ, mẹ của Yến Hoan không phải là mẹ ruột Yến Luật mà là mẹ kế của anh mới đúng, nên tuổi của hai anh em nhà này mới cách nhau lớn đến vậy. Mà nhìn tuổi Yến Hoan thế này, không chừng mẹ kế của Yến Luật cũng chẳng lớn hơn anh là bao.
Rất dễ nhận ra Yến Luật đối với người mẹ kế này từ ánh mắt cho đến ngữ khí đều toát ra sự đối địch, không chút khách khí, mà với cô em gái liên đới này sắc mặt cũng chẳng dễ gần hơn bao nhiêu.
Trong xe bắt đầu bốc lên một mùi ân oán nhà giàu nồng đậm, Ôn Tửu bắt đầu cảm thấy máu hóng hớt bà tám trong người sôi lên sùng sục.
Yến Hoan lập tức ngậm miệng, hất chiếc cằm nhỏ lên, bày ra dáng vẻ có đánh chết cũng không chịu nói như một chú gà chọi bé nhỏ kiêu ngạo.
Yến Luật hừ một tiếng, cũng hất cằm lên, môi mỏng nhếch lên thành một độ cong tràn đầy khinh thường như một con khổng tước to lớn kiêu căng.
Ái chà, đúng là anh em một nhà có khác, mặc dù dáng vẻ không giống nhau lắm nhưng thần thái kia đúng là chẳng có gì khác biệt.
Chiếc xe đi thẳng về hướng đông, lúc đang ở ngã tư chờ đèn xanh đèn đỏ Yến Luật đột nhiên nói với tài xế Uông Thành: “Ghé trung tâm thương mại Phi Đại phía trước một chút.”
“Vâng.” Uông Thành lập tức điều chỉnh tuyến đường.
Trung tâm thương mại Phi Đạt của thành phố Z là một nơi mua sắm xa hoa, Ôn Tửu đoán có lẽ anh ấy muốn đi mua chút quà về biếu ông bà.
Nửa tiếng sau, xe đã dừng trong hầm để xe của trung tâm Phi Đạt.
Yến Luật nói với Ôn Tửu: “Cô đi theo tôi.” rồi quay sang nói với Dư Cường: “Cậu trông Hoan Hoan.”, nói xong thì mở cửa xe, xoay người bước xuống.
Ôn Tửu không hiểu tại sao Yến Luật lại kêu mình, nhưng cô cũng không hỏi nhiều mà cầm túi xách theo anh xuống xe.
“Anh hai nói xạo, chị ấy đâu phải là bạn gái của anh.”, Yến Hoan thò đầu ra ô cửa xe, nói một cách đắc ý: “Người yêu phải tay trong tay, ôm nhau đi chứ bộ.”
Ôn Tửu bật cười, thời đại bây giờ con nít mới bốn năm tuổi thôi mà đã trưởng thành sớm quá, có điều câu này nghe rất lọt tai.
Yến Luật quay lại trừng Yến Hoan một cái, bàn tay đang cắm trong túi lúc này mới không tình nguyện rút ra, sau đó lại không tình nguyện chìa về phía Ôn Tửu.
Tức một nỗi, bàn tay của Ôn tiểu thư kiêm “bên B” vẫn đặt trong túi, không hề thấy có ý định gì là đưa cho anh!
Yến Hoan ngồi trong xe liền cười ha ha, “Xem đi xem đi, em đã nói là không phải mà.”, nói xong chẳng thèm để ý đến khuôn mặt đã lạnh như băng của Yến Luật mà làm mặt quỷ, tỏ vẻ sung sướng khi người khác gặp họa.
Sắc mặt Yến Luật trầm xuống, anh đưa tay khoác thẳng lên vai Ôn Tửu.
Ôn Tửu yên lặng nhìn cánh tay nhè nhẹ run rẩy trên vai mình, rồi lại nhìn sang Yến tiên sinh. Khoác vai thế này, anh khẳng định hai chúng ta là người yêu chứ không phải anh em tốt?
Yến tiên sinh trong lòng đang rất hối hận, trong hợp đồng thiếu một điều mất rồi: Lúc bên A có hành động tiếp xúc chân tay với bên B thì bên B phải kịp thời phối hợp tích cực, không được phản kháng tiêu cực bằng cách giả ngu!
Đi được vài bước khuất tầm mắt Yến Hoan, Yến Luật đã nhanh chóng thả tay xuống, anh vỗ nhẹ hai tay vào nhau hai cái như phủi bụi rồi mới tiếp tục đút vào túi.
Ở nơi Yến Hoan không nhìn thấy thì không nhất thiết phải đóng kịch, Yến Luật đi thẳng tới thang máy.
Ôn Tửu cũng không vội mà chậm rãi đi theo, thưởng thức bóng lưng anh.
Vóc dáng cao lớn, cặp chân thì thẳng tắp thon dài, dáng người đúng là hoàn mỹ không bắt bẻ được, lại thêm chiếc áo bành tô cổ dựng đứng, đúng là trông đẹp trai đến mức khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Ôn Tửu xoa cằm thở dài, ôi, nhìn bóng lưng anh đúng là muốn huýt sáo quá đi mất, phải làm sao bây giờ.
/16
|