Không hiểu sao Yến tiên sinh lại bấm thang máy lên tầng hai nhỉ, đây là tầng chuyên bán quần áo dành cho nữ mà?
Ôn Tửu bắt đầu cảm thấy chuyện này không được thích hợp, không phải anh định mua quần áo cho cô đấy chứ? Hay là chỉ định mua quần áo cho ông bà, nên cần cô tư vấn giúp thôi?
Cô vẫn thấy lý do sau nghe khả thi hơn, dù sao Yến Luật cũng đã trả cho cô hai mươi vạn tiền đặt cọc, lại thêm mỗi ngày lương mười vạn, đâu còn lý do gì để trả tiền váy áo cho cô nữa.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì Yến Luật đã ghé vào một cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng vừa thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi xinh đẹp như diễn viên điện ảnh bước vào, lại còn ăn mặc không hề tầm thường thế là vội vàng nhiệt tình bước lên tiếp đón, tủm tỉm hỏi: “Xin hỏi hai vị muốn mua gì?”
Yến Luật chỉ ừ một tiếng chứ không trả lời, anh cũng chẳng đợi nhân viên cửa hàng giới thiệu mẫu này mẫu kia thì đã tự lia cặp mắt sắc bén khắp các dãy quần áo, cuối cùng dừng lại ở một chiếc áo lông màu xanh, giơ ngón trỏ chỉ vào: “Cái kia, tìm kích cỡ phù hợp, đưa cho cô ấy.”
Nhân viên cửa hàng vốn là người kinh nghiệm đầy mình, vừa thấy tư thế chỉ điểm giang sơn không thèm hỏi giá của vị tiên sinh này thì đã biết đây là đại gia, lập tức tươi cười đon đả cầm áo lông đưa cho Ôn Tửu, nhiệt tình mời cô đi thử.
Nhưng Ôn Tửu không nhận mà chỉ mỉm cười hối lỗi với cô nhân viên, quay sang nói với Yến Luật: “Yến tiên sinh, thật sự là không cần, tôi có mang theo quần áo.”
Nhưng Yến Luật vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, chỉ nói ba chữ, không cho người ta cơ hội kháng cự: “Đi thử đi.”
Ôi, kiểu đàn ông kiên quyết mua đồ cho bạn gái mà đến giá cũng chẳng thèm liếc đúng là đáng yêu quá đi mà. Chị chủ hàng có chút ghen tị, hận không thể lập tức nói ngay với Ôn Tửu: “Tiểu thư à, không mau vào đó thay đồ mà tranh thủ sung sướng đi, còn đứng đây kiêu cái gì nữa!”
Nhưng Ôn Tửu lại chẳng thấy cảm kích cái “chuyện tốt” này chút nào, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên biểu cảm kỳ quái, giống như chuyện này vô cùng buồn cười.
Dĩ nhiên là buồn cười rồi. Cô cũng chẳng phải bạn gái thật của anh, mắc mớ gì mà phải mua quần áo cho cô, mắc mớ gì mà cô phải ăn mặc theo sở thích của anh?
Nhớ tới mấy điều khoản vụn vặt trong hợp đồng như ngày nào cũng phải gội đầu tắm rửa, ngày nào cũng phải đánh răng ít nhất ba lần... Ôn Tửu chỉ biết ôm mặt thở dài, không phải chứ, phải ở chung với anh chàng kỹ lưỡng xét nét này những bảy ngày thật sao.
Chủ tiệm cầm chiếc áo đứng trước mặt cô bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Tiên sinh đúng là có mắt, chiếc áo lông này không những nhẹ mỏng thoáng khí mà còn là kiểu lưu hành nhất năm nay đấy ạ, loại vải châu Âu này nhất định không làm dáng người mập lên đâu, ngài thử là biết ngay.”
Cô nhân viên nhiệt tình như thế khiến Ôn Tửu cũng ngại từ chối, cô nghĩ một hồi cuối cùng cũng cầm chiếc áo vào phòng thử. Nếu Yến Luật đã kiên quyết muốn cô mua quần áo mới đến thế thì cũng được thôi, cô tự trả là được chứ gì, đằng nào cũng sắp năm mới, mua một cái áo mới cho mình là chuyện hết sức bình thường. Có điều cô chưa từng mặc kiểu dáng năng động trẻ trung màu sắc sặc sỡ thế này bao giờ.
Thử áo xong, vừa mới bước ra thì mấy cô nhân viên bán hàng lẫn chị chủ hàng đều kinh ngạc thảng thốt vây quanh, tíu tít khen không dứt miệng: “Trời, da chị trắng noãn, mặc chiếc áo này vào đẹp quá!”
“Phải đó, nhìn đẹp ghê!”
Ôn Tửu ngắm mình trong gương, màu xanh đúng là rất tôn lên nước da, chiếc áo này lại được may theo kiểu chít eo buộc một chiếc thắt lưng ở giữa nên tuyệt đối không làm người mặc bị mập, dưới thắt lưng lại được tô điểm bởi những lớp voan bồng bềnh mềm mại nên càng làm chiếc áo thêm thần tiên, xinh đẹp mỹ miều.
Đẹp thì đẹp, kiểu dáng lẫn màu sắc cũng là kiểu cô chưa từng mặc bao giờ, vấn đề là nó hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với gu ăn mặc của cô cả. Xưa nay cô đã quen mặc những tông màu lạnh như trắng, xám nhạt, cà phê nhạt, phong cách cũng là giản dị phóng khoáng, chứ mấy kiểu quần áo công chúa mộng mơ thế này, trước nay cô có bao giờ thèm rớ vào đâu.
Nhưng nếu Yến tiên sinh đã thích thì cứ mua vậy, dù sao vừa rồi cũng tại cô nuốt lời chọc anh giận nên giờ cũng hơi cảm thấy có lỗi với anh.
Ôn Tửu chỉ định mua một chiếc áo cho xong chuyện, ai ngờ vừa thử đồ xong, chị chủ hàng liền ôm tới một chiếc áo còn lộng lẫy sặc sỡ hơn.
Là áo bông kiểu truyền thống Trung Quốc*, vạt chéo, cổ dựng, cài khuy, trên vai còn thêu hai chú bướm bỉ dực song phi nhìn rất sống động.
Mí mắt Ôn Tửu giật giật, cô ngẩng đầu lên nhìn Yến Luật. Mừng năm mới cũng có cần ăn mặc “vui vẻ” tới thế không hả!
Yến Luật vẫn như cũ mặt không đổi sắc nhìn cô, tiếp tục phun ra ba chữ không cho người ta cơ hội cự tuyệt: “Đi thử đi.”
Thử áo xong, vừa bước ra đứng trước gương, Ôn Tửu đã bị một màu đỏ chói lóa làm choáng váng cả con mắt.
Cô gái trong gương quả thật nhìn rất “vui vẻ”, “vui vẻ” chẳng khác nào... một tân nương tử.
Cái gì thế này? Tân nương tử ư?
Ôn Tửu cảm thấy không ổn thế là lập tức ngoái lại hỏi Yến Luật: “Yến tiên sinh, không phải anh định để tôi và anh... đính hôn giả đấy chứ?”
Ôn Tửu đã dính một lần “sơ suất mất Kinh Châu” nên quyết định thay đổi sách lược, cái gì nghi ngờ là hỏi ngay, tránh việc đôi bên lại hiểu lầm nhau. Nói gì thì nói cô không thể cứ thế mơ mơ hồ hồ theo anh về thành phố X được, hơn nữa chuyện giả đính hôn đã nằm ngoài giới hạn của cô, dù thế nào cũng kiên quyết không được.
Yến Luật vừa nghe xong hai chữ “đính hôn” thì nhếch khóe miệng, nở một nụ cười kiêu ngạo xen chút trào phúng: “Yên tâm, tôi sẽ không đính hôn với cô.”
Mấy tháng sau, vì những lời này mà Yến tiên sinh hối hận đến nỗi muốn cắt lưỡi mình cho xong.
Ôn Tửu thở phào nhẹ nhõm, không phải cô tự mình đa tình liên tưởng phong phú mà tại chiếc áo truyền thống Trung Quốc màu đỏ dưa hấu này toát ra không khí vui mừng quá chứ bộ, nhìn đâu khác gì trang phục mời rượu trong hôn lễ đâu.
Ôn Tửu cảm thấy khó hiểu, phong cách ăn mặc của Yến Luật cũng thiên về những gam màu lạnh và phong cách ngắn gọn khá giống với gu thẩm mỹ của cô, không hiểu sao lại chọn hai chiếc áo này nhỉ, đáng lẽ phải chọn những kiểu gọn gàng phóng khoáng nhưng vẫn đẹp mắt mới đúng chứ, chẳng ăn nhập gì với gu ăn mặc của anh ấy cả.
Ôn Tửu nhìn Yến Luật qua gương, đúng lúc Yến Luật cũng đang nhìn cô.
Tầm mắt hai người vừa chạm vào nhau thì anh liền dời mắt đi chỗ khác. Thảo nào cô lại thích mặc những bộ quần áo gam màu lạnh giản dị như thế, vì mặc những bộ quần áo trẻ trung sặc sỡ này vào thật chẳng khác gì học sinh, nhìn non nớt trẻ con đến nỗi vắt được ra nước.
Xem ra anh phải chọn thêm cho cô một chiếc áo nhìn cao ngạo và khí khái hơn để tôn thêm sự khí phách và sát khí của cô mới được, vì mục đích dẫn cô về lần này không chỉ để “giới thiệu” với ông bà mà còn để “giới thiệu” với Úc Thiên Thiên nữa.
Thế là, ngón tay tôn quý của Yến tiên sinh lại tiếp tục chỉ về một chiếc áo bành tô xám làm bằng lông cừu, có hai hàng nút song song.
Ôn Tửu liếc sang, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đây mới là phong cách cô thích, gọn gàng tao nhã, phóng khoáng tự nhiên, gu thẩm mỹ của Yến tiên sinh cuối cùng cũng gần cô một chút rồi.
Chị chủ hàng vừa nhìn theo ngón tay của vị đại gia đẹp trai thì mừng như điên, đó là bộ đắt nhất trong tiệm, tiên sinh, ngài đúng là có mắt,. Nên đại gia đẹp trai à, ngài tốt nhất là đừng nhìn giá luôn nhé!
Đại gia đẹp trai quả nhiên không thèm nhìn giá.
Chị chủ hàng liền kích động ôm chiếc áo qua cho Ôn Tửu.
Ôn Tửu nhận lấy chiếc áo, dùng tay sờ nhẹ lên chất vải, sờ xong thì quyết định liếc sơ qua giá tiền. Quả nhiên vừa nhìn giá, cô liền đứng trong phòng thay đồ xoa huyện thái dương.
Thôi bỏ đi, coi như phần thưởng sau một năm lăn lộn vất vả vậy.
Ôn Tửu liền khoác nó vào rồi bước ra, Yến Luật vừa liếc mắt qua một cái thì đã nói ngay với cô chủ hàng: “Gói ba chiếc áo này lại cho tôi” rồi rút ví ra.
Ôn Tửu vội nói: “Để tôi trả.”
Dù ba chiếc áo này là do Yến Luật ép cô chọn thật nhưng từ lúc nãy thử đồ, cô đã quyết định là mình sẽ tự trả rồi, thế là vội vàng mở ví ra, tốc độ lấy tiền ra khỏi ví phải nói là nhanh như chớp vì sợ bị Yến Luật giành trước.
Nhưng Yến Luật không quan tâm đến lời cô nói cũng chẳng thèm nhìn động tác lấy tiền ra khỏi ví của cô, chỉ đưa chiếc thẻ VIP cho cô nhân viên, gần như cùng lúc Ôn Tửu đưa thẻ tín dụng của mình qua.
Nhưng cô nhân viên lại xem như không nhìn thấy thẻ tín dụng của Ôn Tửu mà chỉ tủm tỉm nhận thẻ VIP của vị đại gia đẹp trai, rồi ào ào quẹt.
Ôn Tửu: “...”
Quét thẻ xong, nhân viên cửa hàng liền nở nụ cười ngọt hơn cả đường: “Hoan nghênh hai vị lần sau lại ghé.”
Mấy vị khách hàng đại gia chỉ lo quẹt thẻ không thèm nhìn giá đúng là khiến người ta yêu quá đi mà.
Yến Luật cảm thấy vấn đề làm anh phiền não ở nhà vừa nãy đã tạm thời được giải quyết.
Ba bộ quần áo, chỉ cần hai ngày thay một bộ thì mắt anh không phải chịu ngược đãi rồi. Quan trọng là giờ tâm lý đã được thoải mái, vừa nghĩ đến chuyện phải làm bạn trai của một cô gái bảy ngày không chịu thay quần áo là anh thấy sống không bằng chết rồi.
Hơn nữa quần áo Ôn Tửu toàn những gam màu lạnh, mà ông nội bà nội trong nhà thì lại thích con cháu vào dịp năm mới ăn mặc ấm áp vui vẻ một chút. Mấy chiếc áo này tuy không phải nhãn hiệu nổi tiếng nhưng cắt may rất tỉ mỉ tinh tế, toàn là những kiểu mà bà anh thích, nên anh mua cho Ôn Tửu vài chiếc cũng coi như nhất cử lưỡng tiện.
Yến Luật sải đôi chân dài ra khỏi cửa hàng.
Ôn Tửu na theo túi to túi nhỏ đi theo sau anh, gọi to giòn giã: “Yến tiên sinh.”
Yến Luật dừng bước, quay lại nhìn cô, vì nỗi lòng to bự đã được giải quyết nên sắc mặt Yến tiên sinh tốt hơn lúc ở thư phòng rất nhiều.
Cô bước tới trước mặt anh, cười uyển chuyển: “Yến tiên sinh, nếu như hợp đồng đã có hiệu lực, vậy bắt đầu từ giờ phút này, tôi là bạn gái của anh đúng không?”
Yến Luật miễn cường ừ một tiếng, cô có ý gì?
“Thế thì cầm đồ giúp bạn gái là nghĩa vụ tối thiểu không được phép từ chối của bạn trai.” Ôn Tửu nói xong liền nhét mấy chiếc túi vào tay Yến Luật, “Nên đây, cầm lấy.” xong xuôi, cô liền đút hai tay vào túi, thong dong yểu điệu đi mất.
Yến Luật như bị sét đánh, cúi đầu nhìn ba chiếc túi to trong tay mà cứ ngỡ mình đang mơ...
Cô dám sai anh! Cô thế mà lại dám sai anh!
Não Yến tiên sinh chỉ biết lặp đi lặp lai những lời này như được bật máy ghi âm.
Cuối cùng vẫn phải cắn răng ôm túi đi theo.
Ôn Tửu bước tới thang máy, ấn nút xong thì quay lại mỉm cười với Yến Luật: “Nếu đã là bạn trai thì tôi sẽ gọi thẳng anh là Yến Luật, anh cũng gọi thẳng tôi là Ôn Tửu được rồi.”
Yến Luật ôm mấy chiếc túi to, tiếp tục cắn răng.
“Ding” một tiếng, cửa thang máy mở, anh liền ôm ba chiếc túi to vào trước.
Nhưng Ôn Tửu không vào mà chỉ đứng ở cửa thang máy, mỉm cười với Yến tiên sinh lúc này đang tức giận đùng đùng bên trong: “Anh cứ xuống dưới trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ xuống ngay.”
Rồi chẳng đợi Yến Luật nói gì, cửa thang máy đã khép lại, lập tức chạy xuống hầm để xe.
Yến Luật ngẩn ra, đột nhiên nghĩ, cô gái này sẽ không cầm tiền rồi bỏ trốn đấy chứ?
Thế là anh lại phát hiện trong hợp đồng có thêm một lỗi thiếu sót cực kỳ nghiêm trọng, đó là: Mỗi khi bên B rời khỏi bên A thì nhất định phải xin chỉ thị của bên A trước, không được tự ý hành động.
Thang máy dừng lại, anh liền đứng ở cửa chần chờ, có nên lên lại trên đó rồi đuổi theo cô không nhỉ?
Cô... không phải là thật sự cầm hai mươi vạn chạy mất rồi đấy chứ?
Ừm, chắc là không đâu, cô ấy vẫn còn năm mươi vạn chưa vào tay cơ mà.
Nghĩ thế, tâm tình Yến tiên sinh thả lỏng, anh ôm mấy chiếc túi to đi về phía xe ô tô.
Dư Cường đang ngồi trong xe với Hoan Hoan thấy Yến Luật một mình ôm ba chiếc túi thui thủi quay về thì thầm cảm thấy kỳ quái. Sao lại không thấy Ôn tiểu thư bạn gái của ngài ấy nhỉ, không lẽ cãi lộn nhau rồi. Mà sao sắc mặt ngài ấy không tốt, nhìn oan oan ức ức như bị ai ăn hiếp thế kia?
Yến Luật bỏ ba chiếc túi vào cốp sau rồi lên xe chờ Ôn Tửu.
Mặc dù đã xác định là cô sẽ không bỏ trốn, nhưng trong lòng anh vẫn có gì đó không chắc chắn lắm. Mắt thấy đã năm phút đồng hồ trôi qua mà người đâu vẫn chưa thấy, trong lòng Yến Luật xúc động, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cũng may rốt cuộc hai phút sau anh đã nhìn thấy Ôn Tửu trở lại, trên tay ôm một túi to đi về phía này.
Cô mở cửa xe, cầm chiếc túi to bỏ cạnh người anh rồi cười thản nhiên: “Yến Luật, anh cao 1m85, mặc mấy chiếc áo này vào chắc là vừa đó.”
Yến Luật ngẩn ra, cô đi mua quần áo cho anh? Vừa liếc qua nhãn hiệu túi đồ to đó, anh lại càng giật mình thêm một chút.
Nhãn hiệu này anh rất quen thuộc, giá tiền của mỗi chiếc áo trong này đều đủ để mua một chiếc áo lông vừa nãy. Hơn nữa cô còn mua cho anh một chiếc áo gió, giá tiền ấy à, còn đắt hơn cả ba chiếc áo vừa rồi của cô gộp lại!
Cô đây là có ý gì? Mua mớ quần áo đắt tiền này, chứng tỏ tiền mình cũng nhiều không kém, không lẽ là đang châm chọc anh keo kiệt, mua quần áo cho cô quá hời hợt rẻ tiền? Nên cô mới mua một chiếc áo đắt tiền thế này để tát vào mặt anh?
Yến Luật day day huyệt thái dương, bắt đầu hít sâu.
Ôn Tửu bắt đầu cảm thấy chuyện này không được thích hợp, không phải anh định mua quần áo cho cô đấy chứ? Hay là chỉ định mua quần áo cho ông bà, nên cần cô tư vấn giúp thôi?
Cô vẫn thấy lý do sau nghe khả thi hơn, dù sao Yến Luật cũng đã trả cho cô hai mươi vạn tiền đặt cọc, lại thêm mỗi ngày lương mười vạn, đâu còn lý do gì để trả tiền váy áo cho cô nữa.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì Yến Luật đã ghé vào một cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng vừa thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi xinh đẹp như diễn viên điện ảnh bước vào, lại còn ăn mặc không hề tầm thường thế là vội vàng nhiệt tình bước lên tiếp đón, tủm tỉm hỏi: “Xin hỏi hai vị muốn mua gì?”
Yến Luật chỉ ừ một tiếng chứ không trả lời, anh cũng chẳng đợi nhân viên cửa hàng giới thiệu mẫu này mẫu kia thì đã tự lia cặp mắt sắc bén khắp các dãy quần áo, cuối cùng dừng lại ở một chiếc áo lông màu xanh, giơ ngón trỏ chỉ vào: “Cái kia, tìm kích cỡ phù hợp, đưa cho cô ấy.”
Nhân viên cửa hàng vốn là người kinh nghiệm đầy mình, vừa thấy tư thế chỉ điểm giang sơn không thèm hỏi giá của vị tiên sinh này thì đã biết đây là đại gia, lập tức tươi cười đon đả cầm áo lông đưa cho Ôn Tửu, nhiệt tình mời cô đi thử.
Nhưng Ôn Tửu không nhận mà chỉ mỉm cười hối lỗi với cô nhân viên, quay sang nói với Yến Luật: “Yến tiên sinh, thật sự là không cần, tôi có mang theo quần áo.”
Nhưng Yến Luật vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, chỉ nói ba chữ, không cho người ta cơ hội kháng cự: “Đi thử đi.”
Ôi, kiểu đàn ông kiên quyết mua đồ cho bạn gái mà đến giá cũng chẳng thèm liếc đúng là đáng yêu quá đi mà. Chị chủ hàng có chút ghen tị, hận không thể lập tức nói ngay với Ôn Tửu: “Tiểu thư à, không mau vào đó thay đồ mà tranh thủ sung sướng đi, còn đứng đây kiêu cái gì nữa!”
Nhưng Ôn Tửu lại chẳng thấy cảm kích cái “chuyện tốt” này chút nào, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên biểu cảm kỳ quái, giống như chuyện này vô cùng buồn cười.
Dĩ nhiên là buồn cười rồi. Cô cũng chẳng phải bạn gái thật của anh, mắc mớ gì mà phải mua quần áo cho cô, mắc mớ gì mà cô phải ăn mặc theo sở thích của anh?
Nhớ tới mấy điều khoản vụn vặt trong hợp đồng như ngày nào cũng phải gội đầu tắm rửa, ngày nào cũng phải đánh răng ít nhất ba lần... Ôn Tửu chỉ biết ôm mặt thở dài, không phải chứ, phải ở chung với anh chàng kỹ lưỡng xét nét này những bảy ngày thật sao.
Chủ tiệm cầm chiếc áo đứng trước mặt cô bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Tiên sinh đúng là có mắt, chiếc áo lông này không những nhẹ mỏng thoáng khí mà còn là kiểu lưu hành nhất năm nay đấy ạ, loại vải châu Âu này nhất định không làm dáng người mập lên đâu, ngài thử là biết ngay.”
Cô nhân viên nhiệt tình như thế khiến Ôn Tửu cũng ngại từ chối, cô nghĩ một hồi cuối cùng cũng cầm chiếc áo vào phòng thử. Nếu Yến Luật đã kiên quyết muốn cô mua quần áo mới đến thế thì cũng được thôi, cô tự trả là được chứ gì, đằng nào cũng sắp năm mới, mua một cái áo mới cho mình là chuyện hết sức bình thường. Có điều cô chưa từng mặc kiểu dáng năng động trẻ trung màu sắc sặc sỡ thế này bao giờ.
Thử áo xong, vừa mới bước ra thì mấy cô nhân viên bán hàng lẫn chị chủ hàng đều kinh ngạc thảng thốt vây quanh, tíu tít khen không dứt miệng: “Trời, da chị trắng noãn, mặc chiếc áo này vào đẹp quá!”
“Phải đó, nhìn đẹp ghê!”
Ôn Tửu ngắm mình trong gương, màu xanh đúng là rất tôn lên nước da, chiếc áo này lại được may theo kiểu chít eo buộc một chiếc thắt lưng ở giữa nên tuyệt đối không làm người mặc bị mập, dưới thắt lưng lại được tô điểm bởi những lớp voan bồng bềnh mềm mại nên càng làm chiếc áo thêm thần tiên, xinh đẹp mỹ miều.
Đẹp thì đẹp, kiểu dáng lẫn màu sắc cũng là kiểu cô chưa từng mặc bao giờ, vấn đề là nó hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với gu ăn mặc của cô cả. Xưa nay cô đã quen mặc những tông màu lạnh như trắng, xám nhạt, cà phê nhạt, phong cách cũng là giản dị phóng khoáng, chứ mấy kiểu quần áo công chúa mộng mơ thế này, trước nay cô có bao giờ thèm rớ vào đâu.
Nhưng nếu Yến tiên sinh đã thích thì cứ mua vậy, dù sao vừa rồi cũng tại cô nuốt lời chọc anh giận nên giờ cũng hơi cảm thấy có lỗi với anh.
Ôn Tửu chỉ định mua một chiếc áo cho xong chuyện, ai ngờ vừa thử đồ xong, chị chủ hàng liền ôm tới một chiếc áo còn lộng lẫy sặc sỡ hơn.
Là áo bông kiểu truyền thống Trung Quốc*, vạt chéo, cổ dựng, cài khuy, trên vai còn thêu hai chú bướm bỉ dực song phi nhìn rất sống động.
Mí mắt Ôn Tửu giật giật, cô ngẩng đầu lên nhìn Yến Luật. Mừng năm mới cũng có cần ăn mặc “vui vẻ” tới thế không hả!
Yến Luật vẫn như cũ mặt không đổi sắc nhìn cô, tiếp tục phun ra ba chữ không cho người ta cơ hội cự tuyệt: “Đi thử đi.”
Thử áo xong, vừa bước ra đứng trước gương, Ôn Tửu đã bị một màu đỏ chói lóa làm choáng váng cả con mắt.
Cô gái trong gương quả thật nhìn rất “vui vẻ”, “vui vẻ” chẳng khác nào... một tân nương tử.
Cái gì thế này? Tân nương tử ư?
Ôn Tửu cảm thấy không ổn thế là lập tức ngoái lại hỏi Yến Luật: “Yến tiên sinh, không phải anh định để tôi và anh... đính hôn giả đấy chứ?”
Ôn Tửu đã dính một lần “sơ suất mất Kinh Châu” nên quyết định thay đổi sách lược, cái gì nghi ngờ là hỏi ngay, tránh việc đôi bên lại hiểu lầm nhau. Nói gì thì nói cô không thể cứ thế mơ mơ hồ hồ theo anh về thành phố X được, hơn nữa chuyện giả đính hôn đã nằm ngoài giới hạn của cô, dù thế nào cũng kiên quyết không được.
Yến Luật vừa nghe xong hai chữ “đính hôn” thì nhếch khóe miệng, nở một nụ cười kiêu ngạo xen chút trào phúng: “Yên tâm, tôi sẽ không đính hôn với cô.”
Mấy tháng sau, vì những lời này mà Yến tiên sinh hối hận đến nỗi muốn cắt lưỡi mình cho xong.
Ôn Tửu thở phào nhẹ nhõm, không phải cô tự mình đa tình liên tưởng phong phú mà tại chiếc áo truyền thống Trung Quốc màu đỏ dưa hấu này toát ra không khí vui mừng quá chứ bộ, nhìn đâu khác gì trang phục mời rượu trong hôn lễ đâu.
Ôn Tửu cảm thấy khó hiểu, phong cách ăn mặc của Yến Luật cũng thiên về những gam màu lạnh và phong cách ngắn gọn khá giống với gu thẩm mỹ của cô, không hiểu sao lại chọn hai chiếc áo này nhỉ, đáng lẽ phải chọn những kiểu gọn gàng phóng khoáng nhưng vẫn đẹp mắt mới đúng chứ, chẳng ăn nhập gì với gu ăn mặc của anh ấy cả.
Ôn Tửu nhìn Yến Luật qua gương, đúng lúc Yến Luật cũng đang nhìn cô.
Tầm mắt hai người vừa chạm vào nhau thì anh liền dời mắt đi chỗ khác. Thảo nào cô lại thích mặc những bộ quần áo gam màu lạnh giản dị như thế, vì mặc những bộ quần áo trẻ trung sặc sỡ này vào thật chẳng khác gì học sinh, nhìn non nớt trẻ con đến nỗi vắt được ra nước.
Xem ra anh phải chọn thêm cho cô một chiếc áo nhìn cao ngạo và khí khái hơn để tôn thêm sự khí phách và sát khí của cô mới được, vì mục đích dẫn cô về lần này không chỉ để “giới thiệu” với ông bà mà còn để “giới thiệu” với Úc Thiên Thiên nữa.
Thế là, ngón tay tôn quý của Yến tiên sinh lại tiếp tục chỉ về một chiếc áo bành tô xám làm bằng lông cừu, có hai hàng nút song song.
Ôn Tửu liếc sang, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đây mới là phong cách cô thích, gọn gàng tao nhã, phóng khoáng tự nhiên, gu thẩm mỹ của Yến tiên sinh cuối cùng cũng gần cô một chút rồi.
Chị chủ hàng vừa nhìn theo ngón tay của vị đại gia đẹp trai thì mừng như điên, đó là bộ đắt nhất trong tiệm, tiên sinh, ngài đúng là có mắt,. Nên đại gia đẹp trai à, ngài tốt nhất là đừng nhìn giá luôn nhé!
Đại gia đẹp trai quả nhiên không thèm nhìn giá.
Chị chủ hàng liền kích động ôm chiếc áo qua cho Ôn Tửu.
Ôn Tửu nhận lấy chiếc áo, dùng tay sờ nhẹ lên chất vải, sờ xong thì quyết định liếc sơ qua giá tiền. Quả nhiên vừa nhìn giá, cô liền đứng trong phòng thay đồ xoa huyện thái dương.
Thôi bỏ đi, coi như phần thưởng sau một năm lăn lộn vất vả vậy.
Ôn Tửu liền khoác nó vào rồi bước ra, Yến Luật vừa liếc mắt qua một cái thì đã nói ngay với cô chủ hàng: “Gói ba chiếc áo này lại cho tôi” rồi rút ví ra.
Ôn Tửu vội nói: “Để tôi trả.”
Dù ba chiếc áo này là do Yến Luật ép cô chọn thật nhưng từ lúc nãy thử đồ, cô đã quyết định là mình sẽ tự trả rồi, thế là vội vàng mở ví ra, tốc độ lấy tiền ra khỏi ví phải nói là nhanh như chớp vì sợ bị Yến Luật giành trước.
Nhưng Yến Luật không quan tâm đến lời cô nói cũng chẳng thèm nhìn động tác lấy tiền ra khỏi ví của cô, chỉ đưa chiếc thẻ VIP cho cô nhân viên, gần như cùng lúc Ôn Tửu đưa thẻ tín dụng của mình qua.
Nhưng cô nhân viên lại xem như không nhìn thấy thẻ tín dụng của Ôn Tửu mà chỉ tủm tỉm nhận thẻ VIP của vị đại gia đẹp trai, rồi ào ào quẹt.
Ôn Tửu: “...”
Quét thẻ xong, nhân viên cửa hàng liền nở nụ cười ngọt hơn cả đường: “Hoan nghênh hai vị lần sau lại ghé.”
Mấy vị khách hàng đại gia chỉ lo quẹt thẻ không thèm nhìn giá đúng là khiến người ta yêu quá đi mà.
Yến Luật cảm thấy vấn đề làm anh phiền não ở nhà vừa nãy đã tạm thời được giải quyết.
Ba bộ quần áo, chỉ cần hai ngày thay một bộ thì mắt anh không phải chịu ngược đãi rồi. Quan trọng là giờ tâm lý đã được thoải mái, vừa nghĩ đến chuyện phải làm bạn trai của một cô gái bảy ngày không chịu thay quần áo là anh thấy sống không bằng chết rồi.
Hơn nữa quần áo Ôn Tửu toàn những gam màu lạnh, mà ông nội bà nội trong nhà thì lại thích con cháu vào dịp năm mới ăn mặc ấm áp vui vẻ một chút. Mấy chiếc áo này tuy không phải nhãn hiệu nổi tiếng nhưng cắt may rất tỉ mỉ tinh tế, toàn là những kiểu mà bà anh thích, nên anh mua cho Ôn Tửu vài chiếc cũng coi như nhất cử lưỡng tiện.
Yến Luật sải đôi chân dài ra khỏi cửa hàng.
Ôn Tửu na theo túi to túi nhỏ đi theo sau anh, gọi to giòn giã: “Yến tiên sinh.”
Yến Luật dừng bước, quay lại nhìn cô, vì nỗi lòng to bự đã được giải quyết nên sắc mặt Yến tiên sinh tốt hơn lúc ở thư phòng rất nhiều.
Cô bước tới trước mặt anh, cười uyển chuyển: “Yến tiên sinh, nếu như hợp đồng đã có hiệu lực, vậy bắt đầu từ giờ phút này, tôi là bạn gái của anh đúng không?”
Yến Luật miễn cường ừ một tiếng, cô có ý gì?
“Thế thì cầm đồ giúp bạn gái là nghĩa vụ tối thiểu không được phép từ chối của bạn trai.” Ôn Tửu nói xong liền nhét mấy chiếc túi vào tay Yến Luật, “Nên đây, cầm lấy.” xong xuôi, cô liền đút hai tay vào túi, thong dong yểu điệu đi mất.
Yến Luật như bị sét đánh, cúi đầu nhìn ba chiếc túi to trong tay mà cứ ngỡ mình đang mơ...
Cô dám sai anh! Cô thế mà lại dám sai anh!
Não Yến tiên sinh chỉ biết lặp đi lặp lai những lời này như được bật máy ghi âm.
Cuối cùng vẫn phải cắn răng ôm túi đi theo.
Ôn Tửu bước tới thang máy, ấn nút xong thì quay lại mỉm cười với Yến Luật: “Nếu đã là bạn trai thì tôi sẽ gọi thẳng anh là Yến Luật, anh cũng gọi thẳng tôi là Ôn Tửu được rồi.”
Yến Luật ôm mấy chiếc túi to, tiếp tục cắn răng.
“Ding” một tiếng, cửa thang máy mở, anh liền ôm ba chiếc túi to vào trước.
Nhưng Ôn Tửu không vào mà chỉ đứng ở cửa thang máy, mỉm cười với Yến tiên sinh lúc này đang tức giận đùng đùng bên trong: “Anh cứ xuống dưới trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ xuống ngay.”
Rồi chẳng đợi Yến Luật nói gì, cửa thang máy đã khép lại, lập tức chạy xuống hầm để xe.
Yến Luật ngẩn ra, đột nhiên nghĩ, cô gái này sẽ không cầm tiền rồi bỏ trốn đấy chứ?
Thế là anh lại phát hiện trong hợp đồng có thêm một lỗi thiếu sót cực kỳ nghiêm trọng, đó là: Mỗi khi bên B rời khỏi bên A thì nhất định phải xin chỉ thị của bên A trước, không được tự ý hành động.
Thang máy dừng lại, anh liền đứng ở cửa chần chờ, có nên lên lại trên đó rồi đuổi theo cô không nhỉ?
Cô... không phải là thật sự cầm hai mươi vạn chạy mất rồi đấy chứ?
Ừm, chắc là không đâu, cô ấy vẫn còn năm mươi vạn chưa vào tay cơ mà.
Nghĩ thế, tâm tình Yến tiên sinh thả lỏng, anh ôm mấy chiếc túi to đi về phía xe ô tô.
Dư Cường đang ngồi trong xe với Hoan Hoan thấy Yến Luật một mình ôm ba chiếc túi thui thủi quay về thì thầm cảm thấy kỳ quái. Sao lại không thấy Ôn tiểu thư bạn gái của ngài ấy nhỉ, không lẽ cãi lộn nhau rồi. Mà sao sắc mặt ngài ấy không tốt, nhìn oan oan ức ức như bị ai ăn hiếp thế kia?
Yến Luật bỏ ba chiếc túi vào cốp sau rồi lên xe chờ Ôn Tửu.
Mặc dù đã xác định là cô sẽ không bỏ trốn, nhưng trong lòng anh vẫn có gì đó không chắc chắn lắm. Mắt thấy đã năm phút đồng hồ trôi qua mà người đâu vẫn chưa thấy, trong lòng Yến Luật xúc động, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cũng may rốt cuộc hai phút sau anh đã nhìn thấy Ôn Tửu trở lại, trên tay ôm một túi to đi về phía này.
Cô mở cửa xe, cầm chiếc túi to bỏ cạnh người anh rồi cười thản nhiên: “Yến Luật, anh cao 1m85, mặc mấy chiếc áo này vào chắc là vừa đó.”
Yến Luật ngẩn ra, cô đi mua quần áo cho anh? Vừa liếc qua nhãn hiệu túi đồ to đó, anh lại càng giật mình thêm một chút.
Nhãn hiệu này anh rất quen thuộc, giá tiền của mỗi chiếc áo trong này đều đủ để mua một chiếc áo lông vừa nãy. Hơn nữa cô còn mua cho anh một chiếc áo gió, giá tiền ấy à, còn đắt hơn cả ba chiếc áo vừa rồi của cô gộp lại!
Cô đây là có ý gì? Mua mớ quần áo đắt tiền này, chứng tỏ tiền mình cũng nhiều không kém, không lẽ là đang châm chọc anh keo kiệt, mua quần áo cho cô quá hời hợt rẻ tiền? Nên cô mới mua một chiếc áo đắt tiền thế này để tát vào mặt anh?
Yến Luật day day huyệt thái dương, bắt đầu hít sâu.
/16
|