Ngoài trời, hoàng hôn từ từ buông xuống.
Thiên tượng của Cửu Tinh Liên Châu cuối cùng cũng chậm rãi thành hình.
Thần, Ma, Nhân, Yêu cho dù đang ở giữa trận chiến sinh tử, vẫn ngửa đầu nhìn chăm chú vào giờ khắc này. Tinh tượng kỳ diệu đang hình thành, trời và đất dường như đột ngột yên tĩnh. Mà bên trong Quy Khư. Hai tỷ muội các nàng đang tay nắm tay dạo chơi Quy Khư đột nhiên sửng sốt.
Ma khí trên người Dạ Đàm nặng thêm, vô số hỗn độn khí hội tụ về phía nàng. Cả người nàng tựa như đều muốn hòa tàn vào trong Quy Khư.
Thanh Quỳ gọi một tiếng: "Dạ Đàm?"
Dạ Đàm cúi đầu nhìn chính mình, nàng giơ tay lên, nhìn thấy nó không phải bàn tay nữa, mà là hỗn độn của Quy Khư. Ánh sáng màu tím đen lượn lờ quanh nàng, không không, phải là những ánh sáng này hóa thành nàng.
"Tỷ tỷ?" Nàng ngỡ ngàng vươn tay về phía Thanh Quỳ, phát hiện Thanh Quỳ cũng hóa thành ánh sáng trong suốt.
Mà lúc này, trên bờ, Đông Khâu Xu và Tứ giới đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng trước mắt. Tất cả hỗn độn khí của Quy Khư lấy Thanh Quỳ và Dạ Đàm làm ranh giới, bị chia thành thuần thanh khí và thuần trọc khí.
Nửa sông sáng chói, nửa sông tối đen.
Thượng cổ kỳ cảnh bao nhiêu năm trước kia, tái hiện lại trong hôm nay.
Thế nhưng mọi người không kịp thán phục, tất cả những người có mặt đều hãi hùng khiếp vía —— Địa Mạch Tử Chi dung hợp, không cần cây mẹ và hoa linh đồng thời trình diện! Chỉ cần ở thời điểm Cửu Tinh Liên Châu, hai người cùng vào trong Quy Khư là được rồi!
Ngàn tính vạn tính, lại tính không bằng đạo trời!
Bốn đế đều toát mồ hôi lạnh toàn thân, lẩm bẩm nói: "Lẽ nào Tứ giới, thực sự là vận mệnh đã tuyệt đường rồi sao?"
Bên trong Quy Khư, Thanh Quỳ không thể khống chế mà đi về phía Dạ Đàm. Dạ Đàm dùng sức lắc đầu, khàn giọng hô: "Tỷ tỷ, tỷ đừng qua đây, đừng qua đây!!"
Trong hư ảnh mà ánh sáng biến thành, nước mắt nơi khóe mắt Thanh Quỳ vẫn có thể thấy được rõ ràng. Nàng chậm rãi đi tới bên cạnh Dạ Đàm, ánh sáng màu tím đen từ từ cắn nuốt nàng, giống như hoàng hôn chiếm lấy ban ngày, thế giới vĩnh viễn là đêm tối.
"Tỷ tỷ ——" Mắt thấy lực lượng của bản thân chảy về phía nàng, nhuộm ánh sáng trắng không tỳ vết kia loang lổ nhiều chấm màu tím, hai mắt Dạ Đàm nhỏ máu.
"Thanh Quỳ ——" Triều Phong nhào tới, muốn kéo Thanh Quỳ lại. Nhưng đó là thứ sức mạnh không thể tới gần. Hắn quỳ xuống bên bờ, vươn tay về phía Quy Khư, kinh hãi đau đớn đến tuyệt vọng.
Huyền Thương quân không hề kêu gọi, hai mắt hắn đỏ thẫm, tất cả âm thanh bên tai đều biến mất không nghe thấy nữa.
"Thời điểm hoa linh dung hợp, thanh trọc phân làm hai...... Ta hiểu vì sao Bàn Cổ năm đó có khả năng khai thiên rồi. Rìu Bàn Cổ...... chỉ có rìu Bàn Cổ." Hắn buộc chính mình phải tỉnh táo lại, sau cùng bất chợt, hắn quay đầu lại, nhìn về phía Đông Khâu Xu.
Đông Khâu Xu đã tới giờ phút này, nào còn nghi ngờ nữa chứ?!
Ông ta cười ha ha, ngay lập tức toàn lực dung hợp ba mảnh rìu Bàn Cổ trong tay. Nguyên thần ông ta giãn ra giữa ba mảnh vỡ, ý muốn giải phóng toàn bộ sức mạnh trong các mảnh vỡ.
Một kích này, nhất định có thể phá nát Bàn Long Cổ Ấn!
Sau ngày hôm nay, không còn gông cùm xiềng xích của Bàn Long Cổ Ấn nữa. Hỗn độn khí sẽ hoàn toàn chảy vào Tứ giới.
Song hoa hợp nhất, từ nay về sau hỗn độn khí cuồn cuộn không ngừng.
"Trời đất khép kín, quay về hỗn độn. Người đầu tiên có công trạng này, là đại thần Bàn Cổ. Hiện giờ Đông Khâu Xu ta vì nghiệp lớn, đấu tranh cho mạng sống của chính mình, vậy thì sao chứ?" Ông ta hét lớn một tiếng, tập hợp tất cả sức mạnh, toàn lực xuyên vào ba mảnh vỡ rìu Bàn Cổ.
Phong vân hội tụ, cuồng phong gào thét, trời đất lấm lét. Đông Khâu Xu đang định sử dụng lực lượng của rìu Bàn Cổ, nhưng đúng lúc này, mảnh vỡ rìu Bàn Cổ cuối cùng là hàng giả rốt cuộc không phụ sự kỳ vọng của bốn đế.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, mảnh vỡ nổ toạc ra. Ngay lúc vẻ mặt Đông Khâu Xu không dám tin, nguyên thần của ông ta vỡ thành bụi vụn. Mà Huyền Thương quân trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, đột nhiên đẩy Đông Khâu Xu về phía Dạ Đàm.
Trên người Đông Khâu Xu, lực lượng của mảnh vỡ rìu Bàn Cổ bị tràn đầy đến mức tận cùng, lại chợt nổ toạc ra. Uy lực của nó mặc dù thấp hơn Bàn Cổ khai thiên, nhưng...... cũng đủ tách Dạ Đàm và Thanh Quỳ ra.
Quả nhiên, Dạ Đàm chịu lực lớn này, thân người như con diều giấy bay ra ngoài. Trước loại chấn động như thế, Quy Khư thực sự nhỏ bé. Nàng bịch một tiếng đã rơi ra khỏi Bàn Long Cổ Ấn.
Mà Đông Khâu Xu đương nhiên biết mình đã mắc mưu, ông dùng hết sức mạnh cuối cùng, đỡ một kích của Tứ giới, nhưng cũng giống như một tấm vải rách, ngã xuống bên cạnh Dạ Đàm.
Dạ Đàm chỉ cảm thấy ngũ tạng như lệch vị trí, trong máu nàng ho ra đều mang theo những mảnh vụn nội tạng. Thế nhưng nàng cố gắng không kêu đau, lợi dụng khoảnh khắc bốn đế ngây người ra, nàng liều mạng khiêng Đông Khâu Xu lên, một đường nhảy tót lên chạy trốn.
Đợi đến khi bụi bặm tan hết, lúc bốn đế phản ứng lại, chỉ còn một mảnh xôn xao.
Thiếu Điển Tiêu Y mắt sắc như dao, nói: "Là nha đầu thối tha đó mang Đông Khâu Xu đi."
Viêm Phương lập tức nói: "Giữ lại con bé đó hậu họa vô cùng, còn không mau đuổi theo!"
Mà bên cạnh, Thanh Quỳ không hề trốn. Uy lực oanh tạc của rìu Bàn Cổ tuy rằng rất lớn, nhưng lúc ấy nàng có một thân thanh khí bảo vệ, vẫn có thể cử động được. Nàng chạy tới đỡ Li Quang Dương dậy, còn chưa kịp nói câu nào, Thiếu Điển Tiêu Y đã nói: "Người đâu, bắt giữ con bé này trước cho ta!"
Li Quang Dương nắm chặt lấy tay Thanh Quỳ, muốn nói chuyện, nhưng chỉ còn lại ngấn lệ trong mắt.
"Con không nên quan tâm ta! Không nên quan tâm ta đâu!" Nước mắt ông chảy xuống, quân chủ Nhân tộc cả đời kiên nghị, lại bất chấp uy nghiêm trước người khác, cuối cùng ở một khắc này lộ hết tất cả vẻ yếu đuối.
Triều Phong âm thầm giúp Dạ Đàm ngăn cản truy binh của Tứ giới, rồi lại nhìn về phía trước, Dạ Đàm đã thoát được không thấy bóng dáng. Hắn rất hiếm khi chịu phục người khác, nhưng giờ khắc này, rốt cuộc cũng nhịn không được mà nảy sinh lòng tán thưởng: "Phản ứng nhanh như thế, thật không hổ danh là tiểu di tử của ta."
Bái phục, bái phục quá......
Cùng lúc đó, Ma tộc cũng bắt được Ma hậu Anh Chiêu. Nhưng chưa kịp xử lý, việc khẩn cấp trước mắt, là tìm được Đông Khâu Xu và hai mảnh vỡ rìu Bàn Cổ quan trọng hơn! Tứ giới gần như liền lục soát Tàng Thức hải trước tiên, thế nhưng Dạ Đàm không có ở đó.
/316
|