Ma tộc, Vong Xuyên.
Bỉ Ngạn hoa nở rộ, rải rác như máu tươi, kéo dài đến tận trời. Dạ Đàm thả Đông Khâu Xu xuống, thân thể ông ta đã bị nổ thành một bãi thịt nát. Nhưng người này tu vi thâm hậu, nên ông ta vẫn còn một chút hơi thở.
"Khụ khụ......" Ông ta ngã vào một vùng Bỉ Ngạn hoa màu đỏ, chỉ khe khẽ ho vài cái, cả người đã điên cuồng tuôn ra máu tươi, "Thiếu Điển Tiêu Y, Viêm Phương, Li Quang Dương, Đế Chùy!! Các ngươi dám ám hại lão phu!"
Ông ta chữ chữ ôm nỗi hận, nhác thấy giữa nền trời, thiên tượng Cửu Tinh Liên Châu dần dần biến mất —— kỳ cảnh vạn năm khó gặp này, cuối cùng đã trôi qua.
"Thất bại trong gang tấc...... Thất bại trong gang tấc......" Đông Khâu Xu thậm chí không thèm xem xét thương thế của chính mình, lẩm bẩm nói.
Bên cạnh, Dạ Đàm nói: "Mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, giao ra đây đi."
Đông Khâu Xu sững người, lập tức cười to: "Tiểu nha đầu, đừng nói là ngươi nghĩ rằng chỉ bằng ngươi, đơn thương độc mã liền có thể cướp được mảnh vỡ rìu Bàn Cổ từ trong tay lão phu đấy nhé?" Ông ta giống như nghe thấy được truyện cười lớn nhất trong thiên hạ, "Cho dù lão phu chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, cũng đủ dư dả để giết ngươi."
Dạ Đàm nói: "Đúng vậy. Cho nên ta mới mang ông đến Ma tộc."
"Có ý gì?" Đông Khâu Xu cố hết sức mà quay cái cổ lại, nhìn trái ngó phải. Bởi vì Ma tộc đã rút hết đến Bồng Lai, nơi này không hề có ma binh đóng giữ. Đông Khâu Xu có chút không hiểu, mà đúng lúc này, Dạ Đàm vươn hai tay ra.
Chỉ thấy ma khí đầy trời tựa như bị một thế lực bí ẩn triệu hoán và hấp dẫn, hội tụ về phía nàng.
"Đây......" Ý cười trên mặt Đông Khâu Xu tan biến, "Ngươi có thể hấp thụ ma khí."
Mạch máu của Dạ Đàm như sôi sục lên, hơn nửa ngày mới nói: "Trước kia ta vẫn không rõ vì sao. Nhờ phúc của ông, hiện giờ xem như hiểu được rồi." Dứt lời, nàng nâng một chưởng lên, toàn lực đánh về phía Đông Khâu Xu.
Đông Khâu Xu vốn đã sa cơ lỡ vận, sao có thể chịu đựng được một chưởng này của Dạ Đàm?!
Ông ta nâng tay tụ khí, hợp lực đỡ một chưởng này, nhưng mà chỉ nghe một tiếng giòn vang, chính là âm thanh xương cốt của ông ta gãy.
"Đạo trời diệt ta." Ông ta phun ra một búng máu, một lần nữa ngã ngồi xuống đất, ánh sáng trong đôi mắt từ từ tăm tối, "Cả trời cũng không giúp ta......"
Dạ Đàm xác định người trước mắt đã không đủ gây nguy hiểm, nàng ngồi bó gối ở trước mặt Đông Khâu Xu, nói: "Ông không lưu luyến trời đất này, trời đất tự nhiên cũng sẽ không quan tâm ông."
Một con ruồi nhặng bị mùi máu tanh hấp dẫn, bay dừng ở trên mặt Đông Khâu Xu. Đông Khâu Xu muốn giơ tay lên, nhưng nguyên thần đã tiêu tán, xương cốt đứt từng khúc, ông ta ngay cả sức lực giơ tay cũng không có.
Giọng của ông ta thô khàn, như thể cánh cửa cũ hoang phế nhiều năm bị đẩy ra, phát ra tiếng vang lung lay sắp đổ: "Đạo trời bất công, thực sự là không cam lòng, không cam lòng mà!"
Dạ Đàm tiện tay ngắt một bông hoa Bỉ Ngạn, cọ cọ vào miệng vết thương trên mặt không biết bị cà ra lúc nào, nói: "Dám đánh cược dám chịu thua, có gì không cam lòng?"
Đôi môi Đông Khâu Xu rung rung, máu tươi ồ ạt chảy xuống: "Ta từ nhỏ đã bị người đời giẫm đạp, lăng nhục, chỉ vì thân phận là Thần Ma Chi Tử, thế nên người đời không thể dung thứ! Thần, Ma, Yêu, Nhân, sinh linh Tứ giới có quyền sống, tại sao chỉ một mình Thần Ma Chi Tử, nhất định phải nhận hết đau khổ mà chết?! Ta hủy thiên diệt địa, lần nữa mở ra hỗn độn, thì có gì sai?"
Dạ Đàm nghiêm túc nói: "Ta ngược lại không hề cho rằng ông sai."
Đông Khâu Xu sững người, Dạ Đàm tiếp tục nói: "Sau thế giới thượng cổ, Bàn Cổ khai thiên lập địa. Tuy rằng điều này có khả năng chỉ là một sự trùng hợp, nhưng cũng là khởi đầu của thế giới mới. Ông muốn khép kín trời đất, cũng không tính là tội lỗi gì. Ta chỉ cảm thấy ông đáng thương."
"Đáng thương?" Đông Khâu Xu cười lạnh, "Tuy rằng lão phu là Thần Ma Chi Tử, nhưng tu vi có thể áp đảo Tứ giới. Ngay cả tiểu tình nhân Thiếu Điển Hữu Cầm của ngươi, cũng phải tôn kính gọi lão phu một tiếng tiên sinh!"
"Ta thừa nhận điều đó." Dạ Đàm chọc chọc Bỉ Ngạn hoa bên cạnh, đột nhiên hỏi: "Ông thích ăn gì?"
"Cái, cái gì?" Đông Khâu sửng sốt.
Dạ Đàm nói: "Ông thích nhất bộ y phục nào, đóa hoa nào? Ông có yêu một người nào không? Đệ tử dưới tòa của ông đông đảo, ông đã từng thật lòng đối đãi với ai chưa?"
Đông Khâu Xu một mặt mù mờ.
Dạ Đàm nói tiếp: "Ông chiếm được mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, kéo dài tuổi thọ, cũng tăng cường tu vi. Ông sống qua vô số thời đại, thế nhưng người thân của ông đâu? Người mà ông yêu, bạn bè của ông đâu? Ông không có, một người cũng không có. Cho dù đạo trời lưu tình, cho ông khép kín trời đất, ông cũng vẫn cứ giống như thế. Ngàn năm vạn năm, u tối cô độc. Đạo trời có lẽ bất công, nhưng thứ thực sự bất công với ông, là chính bản thân ông. Ông sống rất nhiều rất nhiều năm, lại chưa từng đối xử tử tế với bản thân lấy một ngày nào."
Đông Khâu Xu hé môi ra, nhưng lại không có lời nào để nói. Ông sắp chết đến nơi, nhưng không hề hồ đồ. Quá khứ bị người khác coi khinh, những năm tháng gian nan nhất, thậm chí sau đó được tôn thờ như một vị thần, Tứ giới phải ngửa mặt trông lên. Từng chuyện từng chuyện trong những năm đó, ông đều nhớ rõ.
Nhưng thứ mình yêu thích nhất là gì?
Dạ Đàm nói: "Ông chưa bao giờ suy nghĩ cho người khác, thế nên cũng không có ai suy nghĩ cho ông. Trời đất khép kín, ông vỗ tay khen ngợi. Ông đi đời nhà ma, Tứ giới mừng vui khắp chốn. Đạo trời chưa từng thiên vị, nhân gian chính là như vậy."
Đông Khâu Xu hít sâu một hơi, hương thơm của Bỉ Ngạn hoa liên miên không dứt, tràn vào cơ thể ông ta. Cơ thể ông ta lại giống như tấm vải rách, mỗi một lỗ chân lông đều chảy máu ra ngoài. Ông ta chăm chú nhìn Vong Xuyên, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, nhân gian chính là như vậy." Trong tầm mắt đang dần dần xám trắng u tối, chỉ có Bỉ Ngạn hoa bừng bừng khí thế, mênh mông bát ngát, tầng tầng lớp lớp. Ông ta từng vẽ ra hình mẫu hoa này không biết bao nhiêu lần, nhưng hình như hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy nó rõ ràng như vậy.
"Hoa này nở rất đẹp." Ông ta nhẹ giọng nói. Thế nhưng ngay cả sức lực giơ tay lên đều không có, ông tự nhiên cũng không có sức hái hoa.
Dạ Đàm tiện tay hái được một đóa, đưa tới bàn tay ông, nói: "Ta cũng thích."
Đông Khâu Xu ngay cả không khí thở ra cũng mang theo bọt máu, ông hỏi: "Không phải ngươi muốn có mảnh vỡ rìu Bàn Cổ sao? Tại sao không tới lấy đi?"
"Làm như ta ngốc ấy!" Dạ Đàm vẫn đang ngồi xếp bằng, án binh bất động, "Ông chết tự nhiên sẽ là của ta. Ta cần gì phải gấp? Lúc này tới lấy, lỡ như bị ông ám toán, chẳng phải bị thiệt à?"
"Ha ha." Đông Khâu Xu cười, đáng tiếc ngay cả cười to cũng lộ ra vẻ có lòng mà không có sức, "Nhưng thực ra rất thông minh."
Dạ Đàm nói: "Ông yên tâm đi, ta sẽ đợi đến khi ông hoàn toàn tắt thở sẽ tới lấy mảnh vỡ rìu Bàn Cổ. Tiện thể chôn ông ở đây luôn. Nơi này non xanh nước biếc, ông có thể ngày ngày ngắm hoa. Coi như là bản công chúa thay người thân lo ma chay cho ông trước lúc lâm chung đi."
Đông Khâu Xu cầm trong tay một đóa Bỉ Ngạn hoa, giọng nói dần dần nhỏ xuống: "Ngươi trở nên hiếu thuận hiểu chuyện như thế từ khi nào vậy?"
Dạ Đàm cũng có chút không biết xấu hổ, nói: "Chủ yếu vẫn là muốn xác định có phải ông đã chết thật rồi hay không thôi. Bản công chúa là một người thận trọng, không tận mắt nhìn thấy, sẽ luôn cảm thấy không yên tâm."
Đông Khâu Xu cho dù lại đau đớn, cũng nhịn không được mà cười ra tiếng: "Tuy rằng thất bại trong gang tấc, nhưng ông trời vẫn để lại một người rất thú vị ở bên cạnh lão phu."
"Quá khen quá khen." Dạ Đàm tỏ vẻ khiêm tốn, rồi lại nhịn không được mà nhắc nhở ông, nói: "Nguyên thần của ông đã tiêu tán, máu cũng sắp chảy cạn. Trước khi chết, mau ngẫm lại xem còn có pháp bảo quý hiếm hay là công pháp tuyệt thế gì muốn chuyển lại cho người khác không. Bây giờ còn giấu riêng là có thể thất truyền đấy."
"Ngươi......" Đông Khâu Xu thở dài một tiếng, hồi lâu mới nói, "Trong ngực áo của lão phu có tác phẩm viết tay《 Hỗn Độn Vân Đồ 》. Ngươi có thể học hỏi, tự mình tu tập."
Dạ Đàm vừa nghe thấy, hai mắt liền lóe sáng: "Vậy ta sẽ không khách sáo đâu nha. Quy tắc cũ, đợi sau khi ông chết ta lại đến lấy."
"Ngươi......" Đông Khâu Xu vừa tức giận vừa buồn cười, cuối cùng lại hóa thành một tiếng than thở, "Không thể ngờ được, những gì lão phu học được trong suốt cuộc đời này, mênh mông như biển cả. Cuối cùng lại đều hời cho một nha đầu thối tha như ngươi."
Dạ Đàm nghe đến nở gan nở ruột: "Ta thích nghe điều đó."
Lúc này, đêm dài gần tan, phương đông ửng sáng. Một chút sắc vàng nhen nhóm mây tía, tia nắng ban mai chiếu xuống mặt đất. Đôi mắt vẩn đục của Đông Khâu Xu chăm chú nhìn vào thứ ánh sáng tươi đẹp không gì sánh bằng này.
Cảnh mặt trời mọc như thế này, ông ta từng trải qua vô số lần. Năm tháng luân hồi, bốn mùa im ắng. Người đã đi đã thấy, cũng từng chán nản thất vọng, cũng từng ngạo nghễ thiên hạ. Thế nhưng khi ông ta ngưng mắt nhìn lại một lần cuối cùng, không có bản thân, cũng không có thứ gì khác.
Ông ta nhắm mắt lại, năm tháng vô hạn đều hóa thành cát bụi.
"Này?!" Dạ Đàm rút Mỹ Nhân Thứ ra, chọc chọc ông ta. Ở nơi Vong Xuyên quanh co uốn khúc, Đông Khâu Xu nghiêng người nửa tựa vào Bỉ Ngạn hoa, hoàn toàn không còn hơi thở.
Dạ Đàm dùng Mỹ Nhân Thứ thật cẩn thận mà cắt rách y phục của ông ta, bên trong ngoại trừ mảnh vỡ rìu Bàn Cổ ra, quả nhiên còn có một quyển《 Hỗn Độn Vân Đồ 》. Nàng thu hết bảo bối vào, thật cũng giữ lời hứa, đào hố ngay tại chỗ, chôn cất Đông Khâu Xu thật sâu xuống dưới.
"Để tránh Tứ giới đào mộ quật xác, bản công chúa sẽ không lập bia cho ông." Nàng lấp phẳng hố sâu, cho dù khi mồ hôi vã ra như mưa, nhưng nhìn bảo bối ở trước mặt, cũng không hề cảm thấy mệt. Trước khi rời đi, nàng hái một đóa Bỉ Ngạn hoa, ném lên phần mộ của Đông Khâu Xu, sau đó không hề quay đầu lại mà rời khỏi.
Mà lúc này, Bồng Lai tiên đảo.
Thanh Quỳ bị trói lên hình trụ, Địa Mạch Tử Chi cũng bị ôm ra ngoài.
Sắc mặt bốn đế ngưng trọng, Thiếu Điển Tiêu Y tự tay lấy ra mồi lửa của Nam Minh Ly Hỏa, giao cho Huyền Thương quân, nói: "Việc này không nên chậm trễ, đốt hủy hoa này trước đi."
Huyền Thương quân tiếp nhận Nam Minh Ly Hỏa, đạp lên ánh mắt của mọi người, đi tới trước mặt Thanh Quỳ. Ánh mắt của Thanh Quỳ đảo qua hắn, lại ngắn ngủi dừng ở trên mặt Li Quang Dương, cuối cùng, nàng nhìn về phía Triều Phong cách đó không xa.
Thế giới tĩnh lặng không tiếng động, Thiếu Điển Tiêu Y thúc giục nói: "Còn chờ gì nữa? Động thủ!"
Thanh Hành quân vội la lên: "Phụ thần! Hiện giờ Đông Khâu Xu trọng thương, đã không thể tránh khỏi tai kiếp. Chúng ta có thể không cần hủy diệt Địa Mạch Tử Chi không?"
Thiếu Điển Tiêu Y tức giận nói: "Câm miệng!"
Huyền Thương quân tay cầm mồi lửa của Nam Minh Ly Hỏa, thứ này không giống như loại lúc trước Thanh Quỳ từng uống, càng tinh thuần hơn nhiều. Hắn chăm chú nhìn mồi lửa này, người cứng đờ như mộc thạch. Triều Phong muốn tiến lên, nhưng mới vừa đi được một bước, đã bị Viêm Phương ngăn lại.
—— nghiệt tử này gần đây đã làm quá nhiều chuyện hồ đồ rồi. Ông trầm giọng nói: "Đừng vội xen vào việc của người khác!"
Triều Phong chỉ đành hô to một tiếng: "Thiếu Điển Hữu Cầm!"
Trước mặt Thanh Quỳ, Thiếu Điển Hữu Cầm không hề phản ứng. Thanh Quỳ nhắm mắt lại, đợi một lúc lâu, mồi lửa vẫn chưa rơi xuống. Nàng mở mắt ra, chỉ thấy Huyền Thương quân trước mặt còn đang nắm chặt mồi lửa này.
—— hắn giống như đang đợi người.
Hắn đang đợi ai?
Đúng lúc này, bên ngoài náo loạn một trận. Pháp trận của Bồng Lai tiên đảo bị người nào đó một quyền đánh nát, đám người Thiếu Điển Tiêu Y đồng thời quay đầu lại.
Trông thấy trước nhất là một đám ma khí màu tím đen. Ở chính giữa ma khí cuồn cuộn, Li Quang Dạ Đàm một thân áo tím, vết máu trên áo vẫn chưa khô. Mảnh vỡ của pháp trận như thủy tinh, tầng tầng vỡ vụn khi nàng đi qua, khí kình như gió mạnh, thổi bay mái tóc dài đen nhánh của nàng. Nàng cầm trong tay Mỹ Nhân Thứ, dùng mu bàn tay lau đi vết máu trên khóe miệng, hướng mặt về phía tinh nhuệ Tứ giới, nói: "Thả tỷ tỷ ra!"
Nhưng ngay lúc này, Thiếu Điển Hữu Cầm buông lỏng tay phải, mồi lửa của Nam Minh Ly Hỏa như rượu màu lam nhạt lật úp xuống. Thanh Quỳ và Địa Mạch Tử Chi đều bén lửa trong nháy mắt!
/316
|