Sau một chẳng đường không khá dài thì cuối cùng Tôi cũng lết xác mình vào đến giường bệnh của phòng y tế. Đây là điều Tôi mong chờ nhất lúc này vì thực sự Tôi muốn chốn tránh mọi ánh nhìn và những tiếng cười đau đến nhói tim kia.
- Đến nơi rồi. Cả hai nàng cùng đồng thanh nói.
- Có một sự trùng hợp nhẹ à nha. Ăn ý quá. Tôi nói đè vào.
Đến đây thì hai nàng lại nhìn nhau mà cười như tỏ vẻ tâm đồng ý hợp vậy haizzz. Con gái là vậy lúc mà thân thì thân nhau lắm lúc đã ghét nhau thì ……không cần phải nói các bạn cũng biết là gì rồi chứ.
Bất chấp cái nhìn của hai nàng Tôi lên tiếng:
- Cảm ơn hai tỉ tỉ nha. Không có hai tỉ chắc chớt mất hì. Giống phim rồi nghen. Hề
- Không có gì đâu bạn ạ. Ai chả có lúc như vậy mà. Nhỏ Ngọc Lan đáp (Lúc này cho phép mình gọi cái bạn giúp đỡ mình là Lan để tiện xưng hô không nó nhầm lẫn ghê quá. Lại nhầm sang cái nàng làm Tôi vỡ chán thì chết).
- Giúp Supper Man thể hiện tài năng chứ bạn. hí hí
- Yếu lại thích ra gió.
“Bộ nàng chưa từng được cười hay sao vậy nàng”.
Tôi gằn mặt lên và nhìn trằm trằm vào nàng:
- Cháu bị làm sao đấy. Tiếng bác sĩ trực ca đang dần tiến về phía Tôi.
“Bác ơi con lạy bác đấy suất hiện lúc nào không suất lại đúng lúc này. Hỏng cả việc con dọa nàng”.
Giờ đã gần 7h tối rồi nên bác sĩ trực là điều đương nhiên các bạn đừng quá lạ nha.
- Dạ….Dạ…Dạ...À cháu sơ ý bị té ngã ạ.
Lí do nói tránh.
Chứ chả nhẽ lại bảo cháu mải ngắm gái nên lao vào cột điện. Sời nghĩ gì.
- Đâu đưa chú xem nào.
- Dạ. Vừa nói Tôi vừa rơ cái trán sưng vu ra.
- Bị sưng to thế này chắc đau lắm đây.
- Dạ không đau đâu ạ muỗi ấy mà chú.
Lại một sự ngu dốt nữa đây rồi vì không muốn quê trước mặt hai nàng mà Tôi đành phải cắn răng mở miệng. Dấu người ngoài ngành thôi chứ dấu sao được nỗi đau với bác bác nhỉ. Cháu biết bác chỉ cười và lắc đầu khi cháu nói vậy mà.
- Cái gì vậy chú. Mắt Tôi tròn xoe như hai quả bi ve.
- Thì dụng cụ sơ cứu chứ gì cháu.
- Đâu đưa trán với chìa tay ra đây chú xem nào. Tôi ngoan ngoãn tuân lệnh.
- Ôi!...Au...Đau …đau…quá chú. Cái gì mà vừa sót vừa rát vậy chú.
- Oxi già ấy mà dáng chịu chút đi thanh niên mà kém quá.
- Ô…Cháu không đau đâu chú ạ.
- Muỗi ấy mà. Hì hì hì
- Nãy giờ là giả bộ đấy bạn ạ.
Hai nàng nhìn nhau mà khúc khích cười.
Ngu người rồi nãy giờ quên mất là hai nàng đang hiện diện ở đây. Thôi xong mất cả hình tượng như tượng đài của mình rồi.
- Đến nơi rồi. Cả hai nàng cùng đồng thanh nói.
- Có một sự trùng hợp nhẹ à nha. Ăn ý quá. Tôi nói đè vào.
Đến đây thì hai nàng lại nhìn nhau mà cười như tỏ vẻ tâm đồng ý hợp vậy haizzz. Con gái là vậy lúc mà thân thì thân nhau lắm lúc đã ghét nhau thì ……không cần phải nói các bạn cũng biết là gì rồi chứ.
Bất chấp cái nhìn của hai nàng Tôi lên tiếng:
- Cảm ơn hai tỉ tỉ nha. Không có hai tỉ chắc chớt mất hì. Giống phim rồi nghen. Hề
- Không có gì đâu bạn ạ. Ai chả có lúc như vậy mà. Nhỏ Ngọc Lan đáp (Lúc này cho phép mình gọi cái bạn giúp đỡ mình là Lan để tiện xưng hô không nó nhầm lẫn ghê quá. Lại nhầm sang cái nàng làm Tôi vỡ chán thì chết).
- Giúp Supper Man thể hiện tài năng chứ bạn. hí hí
- Yếu lại thích ra gió.
“Bộ nàng chưa từng được cười hay sao vậy nàng”.
Tôi gằn mặt lên và nhìn trằm trằm vào nàng:
- Cháu bị làm sao đấy. Tiếng bác sĩ trực ca đang dần tiến về phía Tôi.
“Bác ơi con lạy bác đấy suất hiện lúc nào không suất lại đúng lúc này. Hỏng cả việc con dọa nàng”.
Giờ đã gần 7h tối rồi nên bác sĩ trực là điều đương nhiên các bạn đừng quá lạ nha.
- Dạ….Dạ…Dạ...À cháu sơ ý bị té ngã ạ.
Lí do nói tránh.
Chứ chả nhẽ lại bảo cháu mải ngắm gái nên lao vào cột điện. Sời nghĩ gì.
- Đâu đưa chú xem nào.
- Dạ. Vừa nói Tôi vừa rơ cái trán sưng vu ra.
- Bị sưng to thế này chắc đau lắm đây.
- Dạ không đau đâu ạ muỗi ấy mà chú.
Lại một sự ngu dốt nữa đây rồi vì không muốn quê trước mặt hai nàng mà Tôi đành phải cắn răng mở miệng. Dấu người ngoài ngành thôi chứ dấu sao được nỗi đau với bác bác nhỉ. Cháu biết bác chỉ cười và lắc đầu khi cháu nói vậy mà.
- Cái gì vậy chú. Mắt Tôi tròn xoe như hai quả bi ve.
- Thì dụng cụ sơ cứu chứ gì cháu.
- Đâu đưa trán với chìa tay ra đây chú xem nào. Tôi ngoan ngoãn tuân lệnh.
- Ôi!...Au...Đau …đau…quá chú. Cái gì mà vừa sót vừa rát vậy chú.
- Oxi già ấy mà dáng chịu chút đi thanh niên mà kém quá.
- Ô…Cháu không đau đâu chú ạ.
- Muỗi ấy mà. Hì hì hì
- Nãy giờ là giả bộ đấy bạn ạ.
Hai nàng nhìn nhau mà khúc khích cười.
Ngu người rồi nãy giờ quên mất là hai nàng đang hiện diện ở đây. Thôi xong mất cả hình tượng như tượng đài của mình rồi.
/20
|