Hoắc Tư Danh sau khi rời khỏi phòng giam thì đi ra cùng với Phó Hà Phương, Aron, Lin.
Aron và Lin tự biết thân biết phận mà lui trước.
Trong phòng khách chỉ còn lại Hoắc Tư Danh và Phó Hà Phương.
Phó Hà Phương không kiêng dè gì xuống nói.
" Chuyện hôm nay phải cảm ơn Cố Gia đấy, haizzz gia tộc huyền bí thế kia mà chịu giúp HK nhỏ nhoi của chúng ta. "
Thật sự mà nói, lời khai của M.B.G đang làm việc tại SiLa nhờ Cố Gia nhúng tay vào mới lấy được, làm như thế nào thì Phó Hà Phương không biết, chỉ biết khi anh đến Cố Thị thì Cố Hoài Thiên đã đưa một tập văn kiện cho anh rồi.
Càng nghĩ càng thấy lạ, Cố Gia khi khổng khi không giúp HK đây là đang muốn làm gì đây.
Càng nghĩ Phó Hà Phương lại càng cảm thấy thật sự lo lắng, nếu là như vậy thật thì chắc chắn sẽ không ổn rồi, vì trước sao hay sớm muộn gì HK phải làm gì đó cho Cố Gia... Phó Thị và Cố Thị tuy không cạnh tranh nhau hay chán ghét nhau, nhưng chưa bao giờ Phó Thị anh dám cạnh tranh với Cố Thị, nói không sợ là nói dối, nói sợ là không phải, vì ít nhiều gì anh biết Cố Hoài Thiên không có đáng sợ như trong lời đồn đại của những người khác...
Phó Hà Phương hết thở ngắn rồi lại thở dài, lo lắng, chính anh không biết rõ cụ thể là vì sao nhưng không thể nào không lo lắng cho được.
Hoắc Tư Danh nhìn Phó Hà Phương hết thở ngắn rồi lại thở dài, mày hơi hơi nhíu hỏi.
" Cậu làm sao vậy? Bộ sang đây làm cậu không vui như vậy sao? "
Anh rất vô tư a, cảm thấy không lo lắng gì, dù lúc mới biết sự thật, cảm giác rất tệ... nhưng thà biết còn hơn không... thà đau lòng thất vọng một chút còn hơn là cứ hại người này đến người khác trong HK.
Phó Hà Phương lại thở dài nói.
" Cậu không lo sao? Khi khổng khi không Cố Gia giúp chúng ta, nếu nói không mưu đồ gì đó mới lạ đấy. Dù nhờ vậy chúng ta diệt trừ được một cái gai to nhưng... cây cổ thụ kia thật sự chơi không nổi a. "
Anh cảm thấy bản thân mình rầu rĩ lo lắng đến sắp già luôn rồi, mặc dù nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, không phải là không thể nhưng là... có một vài chuyện không thể xoay sở kịp a.
Hoắc Tư Danh nhìn Phó Hà Phương bĩu môi một cái, không nhanh không chậm nói.
" Có gì đâu mà lo, dù sao cũng là người nhà. "
Cố Gia là người nhà, chứ có phải người xa lạ đâu là Phó Hà Phương làm quá lên hà.
Phó Hà Phương hai mắt trợn to ra kinh ngạc, sau đó lại nhíu mày lại nói.
" Người nhà cái đầu cậu... toàn ăn nói vớ vẫn. "
Phó Hà Phương hung hăng trừng Hoắc Tư Danh, trong trí nhớ của anh, Hoắc Tư Danh đâu biết nói đùa, vậy mà hôm nay đi học đâu ra bộ dạng nói như đúng rồi thế này.
Hoắc Tư Danh nhìn Phó Hà Phương, không nhanh không chậm nói.
" Vợ tôi là người Cố Gia còn gì! "
Phó Hà Phương hai mắt trừng to nhìn chằm chằm Hoắc Tư Danh... ••••••••••••••••••••••
3/10 chương.
Thương Boo thì hãy LIKE và VOTE ( bỏ phiếu) ủng hộ Boo đi nè! Rảnh thì thả xuống comment nhận xét tạo động lực để Boo viết tiếp chương sau nè!
Aron và Lin tự biết thân biết phận mà lui trước.
Trong phòng khách chỉ còn lại Hoắc Tư Danh và Phó Hà Phương.
Phó Hà Phương không kiêng dè gì xuống nói.
" Chuyện hôm nay phải cảm ơn Cố Gia đấy, haizzz gia tộc huyền bí thế kia mà chịu giúp HK nhỏ nhoi của chúng ta. "
Thật sự mà nói, lời khai của M.B.G đang làm việc tại SiLa nhờ Cố Gia nhúng tay vào mới lấy được, làm như thế nào thì Phó Hà Phương không biết, chỉ biết khi anh đến Cố Thị thì Cố Hoài Thiên đã đưa một tập văn kiện cho anh rồi.
Càng nghĩ càng thấy lạ, Cố Gia khi khổng khi không giúp HK đây là đang muốn làm gì đây.
Càng nghĩ Phó Hà Phương lại càng cảm thấy thật sự lo lắng, nếu là như vậy thật thì chắc chắn sẽ không ổn rồi, vì trước sao hay sớm muộn gì HK phải làm gì đó cho Cố Gia... Phó Thị và Cố Thị tuy không cạnh tranh nhau hay chán ghét nhau, nhưng chưa bao giờ Phó Thị anh dám cạnh tranh với Cố Thị, nói không sợ là nói dối, nói sợ là không phải, vì ít nhiều gì anh biết Cố Hoài Thiên không có đáng sợ như trong lời đồn đại của những người khác...
Phó Hà Phương hết thở ngắn rồi lại thở dài, lo lắng, chính anh không biết rõ cụ thể là vì sao nhưng không thể nào không lo lắng cho được.
Hoắc Tư Danh nhìn Phó Hà Phương hết thở ngắn rồi lại thở dài, mày hơi hơi nhíu hỏi.
" Cậu làm sao vậy? Bộ sang đây làm cậu không vui như vậy sao? "
Anh rất vô tư a, cảm thấy không lo lắng gì, dù lúc mới biết sự thật, cảm giác rất tệ... nhưng thà biết còn hơn không... thà đau lòng thất vọng một chút còn hơn là cứ hại người này đến người khác trong HK.
Phó Hà Phương lại thở dài nói.
" Cậu không lo sao? Khi khổng khi không Cố Gia giúp chúng ta, nếu nói không mưu đồ gì đó mới lạ đấy. Dù nhờ vậy chúng ta diệt trừ được một cái gai to nhưng... cây cổ thụ kia thật sự chơi không nổi a. "
Anh cảm thấy bản thân mình rầu rĩ lo lắng đến sắp già luôn rồi, mặc dù nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, không phải là không thể nhưng là... có một vài chuyện không thể xoay sở kịp a.
Hoắc Tư Danh nhìn Phó Hà Phương bĩu môi một cái, không nhanh không chậm nói.
" Có gì đâu mà lo, dù sao cũng là người nhà. "
Cố Gia là người nhà, chứ có phải người xa lạ đâu là Phó Hà Phương làm quá lên hà.
Phó Hà Phương hai mắt trợn to ra kinh ngạc, sau đó lại nhíu mày lại nói.
" Người nhà cái đầu cậu... toàn ăn nói vớ vẫn. "
Phó Hà Phương hung hăng trừng Hoắc Tư Danh, trong trí nhớ của anh, Hoắc Tư Danh đâu biết nói đùa, vậy mà hôm nay đi học đâu ra bộ dạng nói như đúng rồi thế này.
Hoắc Tư Danh nhìn Phó Hà Phương, không nhanh không chậm nói.
" Vợ tôi là người Cố Gia còn gì! "
Phó Hà Phương hai mắt trừng to nhìn chằm chằm Hoắc Tư Danh... ••••••••••••••••••••••
3/10 chương.
Thương Boo thì hãy LIKE và VOTE ( bỏ phiếu) ủng hộ Boo đi nè! Rảnh thì thả xuống comment nhận xét tạo động lực để Boo viết tiếp chương sau nè!
/628
|