#BooMew
Người ta nói " Cuộc vui nào rồi cũng tàn " cũng như hiện tại, dù Hứa Doãn Hạ và Hoắc Tư Danh có muốn gần nhau nhiều như thế nào cũng không thể được, vì công việc, vì lo lắng mà rời xa nhau.
Một người vì muốn người kia an toàn, còn một người vì muốn người kia yên tâm mà chấp nhận xa nhau.
Cả Hứa Doãn Hạ và Hoắc Tư Danh, ai nấy đều hiểu rõ, chuyến đi này cũng không biết khi nào mới được gặp lại.
Đau buồn đó, nhõng nhẽo đó, khóc lóc đó, không muốn rời xa đó! Nhưng cuối cùng cũng không thể không rời xa nhau... đau... cả anh và cô đều đau.
Từ trong nhà, Hứa Doãn Hạ nhìn thấy bóng dáng rời đi không ngoảnh đầu lại của Hoắc Tư Danh.
Dù bản thân cô biết... biết là anh sợ cô không nỡ xa anh, và cả anh không nỡ xa cô nhưng... nhìn người đi mới biết tim của mình đau đớn ra sao, thắt chặt ra sao... mọi thứ còn đau hơn rất nhiều lần khi bản thân vừa biết tin.
Hứa Doãn Hạ đứng đó " huhu " khóc to, sau đó chính cô tự mình bịt kín miệng mình lại. Cô không muốn vì tiếng khóc của mình để anh nghe thấy, càng không muốn làm Hoắc Tư Danh bận lòng vì cô.
Nghe tiếng xe dần dần xa dần, bàn tay nhỏ bé bịt kín miệng rốt cuộc cũng buông xuống, hai chân mềm nhũn, được Hà Doãn Hoa vội vàng đỡ lấy.
Hứa Doãn Hạ ngồi ngay vị trí cũ, nhìn chằm chằm cửa mà Hoắc Tư Danh vừa bước ra, cứ thế mà khóc, nước mắt cô cứ lã chã rơi không ngừng nghỉ...
Khóc đến không ai dám dỗ... vì chỉ cần nói đến.
" Hoắc Tư Danh rất nhanh sẽ trở lại. " thì cô lại nức nở khóc to hơn.
Tiếng khóc như thể một đứa trẻ lạc mất mẹ, vô lực, tuyệt vọng... tiếng khóc cứ thế vang lên một lúc lâu cho đến khi cô khóc đến mệt mà ngủ thiếp đi trên vai Hà Doãn Hoa.
Một nhà Cố Gia nhìn bộ dạng này của Hứa Doãn Hạ không khỏi đỏ mắt.
Ai không biết tình cảm của hai người con gái và con rể sâu đậm ra sao... ai mà không biết chứ nhưng họ cũng không giúp được gì ngoài nhìn chằm chằm một người đi một người ở lại...
Nhìn cả hai cùng đau buồn, cùng hôn nhau một lúc lại xa nhau.
Người ta nói " Cuộc vui nào rồi cũng tàn " cũng như hiện tại, dù Hứa Doãn Hạ và Hoắc Tư Danh có muốn gần nhau nhiều như thế nào cũng không thể được, vì công việc, vì lo lắng mà rời xa nhau.
Một người vì muốn người kia an toàn, còn một người vì muốn người kia yên tâm mà chấp nhận xa nhau.
Cả Hứa Doãn Hạ và Hoắc Tư Danh, ai nấy đều hiểu rõ, chuyến đi này cũng không biết khi nào mới được gặp lại.
Đau buồn đó, nhõng nhẽo đó, khóc lóc đó, không muốn rời xa đó! Nhưng cuối cùng cũng không thể không rời xa nhau... đau... cả anh và cô đều đau.
Từ trong nhà, Hứa Doãn Hạ nhìn thấy bóng dáng rời đi không ngoảnh đầu lại của Hoắc Tư Danh.
Dù bản thân cô biết... biết là anh sợ cô không nỡ xa anh, và cả anh không nỡ xa cô nhưng... nhìn người đi mới biết tim của mình đau đớn ra sao, thắt chặt ra sao... mọi thứ còn đau hơn rất nhiều lần khi bản thân vừa biết tin.
Hứa Doãn Hạ đứng đó " huhu " khóc to, sau đó chính cô tự mình bịt kín miệng mình lại. Cô không muốn vì tiếng khóc của mình để anh nghe thấy, càng không muốn làm Hoắc Tư Danh bận lòng vì cô.
Nghe tiếng xe dần dần xa dần, bàn tay nhỏ bé bịt kín miệng rốt cuộc cũng buông xuống, hai chân mềm nhũn, được Hà Doãn Hoa vội vàng đỡ lấy.
Hứa Doãn Hạ ngồi ngay vị trí cũ, nhìn chằm chằm cửa mà Hoắc Tư Danh vừa bước ra, cứ thế mà khóc, nước mắt cô cứ lã chã rơi không ngừng nghỉ...
Khóc đến không ai dám dỗ... vì chỉ cần nói đến.
" Hoắc Tư Danh rất nhanh sẽ trở lại. " thì cô lại nức nở khóc to hơn.
Tiếng khóc như thể một đứa trẻ lạc mất mẹ, vô lực, tuyệt vọng... tiếng khóc cứ thế vang lên một lúc lâu cho đến khi cô khóc đến mệt mà ngủ thiếp đi trên vai Hà Doãn Hoa.
Một nhà Cố Gia nhìn bộ dạng này của Hứa Doãn Hạ không khỏi đỏ mắt.
Ai không biết tình cảm của hai người con gái và con rể sâu đậm ra sao... ai mà không biết chứ nhưng họ cũng không giúp được gì ngoài nhìn chằm chằm một người đi một người ở lại...
Nhìn cả hai cùng đau buồn, cùng hôn nhau một lúc lại xa nhau.
/628
|