#BooMew
Hứa Doãn Hạ lúc này cũng đã tỉnh dậy, nhìn thấy chỗ nằm bên cạnh trống trơn, trong lòng cô không khỏi cảm thấy bồi hồi đau đớn.
Mới vài tiếng trôi qua, mà lúc này cô cảm thấy thật sự rất nhớ anh.
Hứa Doãn Hạ ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhìn quanh phòng một vòng, hai mắt không kiềm được đỏ ửng.
Mới hôm qua, tại đây, anh vẫn còn nhìn cô mỉm cười, nấu cho cô ăn, hôn hôn cắn cắn cô, ôm chặt cô vào lòng, mà giờ còn đâu nữa.
Mới hôm qua còn chạm vào anh, làm anh nóng lên, câu dẫn anh... mà giờ này, căn phòng mọi thứ vẫn như cũ chỉ thiếu vắng anh.
Hứa Doãn Hạ hít một hơi sâu, cố nhớ lại những gì Hoắc Tư Danh đã nói với cô.
Đúng vậy, anh là đi làm, đi công việc, cô chỉ cần ở nhà bình an vô sự là tốt.
Anh nhất định sẽ đến đón cô và hai cái bảo bảo.
Hứa Doãn Hạ cúi xuống nhìn chằm chằm bụng của mình, sau đó lại bĩu môi trong lòng thầm nói.
" Hai đứa sau này ra đời, phải biết yêu thương mẹ, vì các con mà mẹ phải bỏ người yêu mẹ đó có biết không hả? " xoa xoa nhẹ bụng, như là cảm nhận được gì đó, dù hiện tại nó chỉ là hai chấm nhỏ, hai cục thịt nhỏ nhưng cô cũng rất vui.
Mới mấy ngày đầu không tin, nhưng hiện tại khi chắc chắc chắn hai cục thịt này thật sự tồn tại, cô lại rất hạnh phúc.
- ------
Hà Doãn Hoa đang ở dưới phòng khách đọc tạp chí của dành cho mẹ bầu, lại nhìn đồng hồ thì cũng đã vài tiếng rồi.
Lúc sáng, Hoắc Tư Danh có cho bà một quyển sổ nhỏ ghi đầy đủ giờ giấc của Hứa Doãn Hạ, còn nói rõ.
" Mẹ đừng để em ấy ngủ quá nhiều. " dừng lại một chút Hoắc Tư Danh lại cẩn thận nói.
" Lúc em ấy ăn, mẹ phải ngồi gần nhìn, nào ăn hết mới thôi, nếu không em ấy sẽ không ăn, còn có một ngày pha cho em ấy một ly nhỏ mật ong... " Hoắc Tư Danh nói rất nhiều, mặc dù trong quyển sổ có ghi rõ.
Cũng nhờ như vậy chính bà nhận ra, Hoắc Tư Danh yêu con gái bà nhiều nhiều như thế nào, đợi khi thấy sự quan tâm của anh dành cho cô, bà mới nhận ra sự yêu thương mà Hoắc Tư Danh dành cho con gái bà là ngày càng nhiều chứ không phải ít.
Hà Doãn Hạ bỏ tạp chí xuống, bước nhanh lên phòng ngủ Hứa Doãn Hạ, vẫn như cũ mà gõ nhẹ cửa.
Nghe tiếng gõ cửa Hứa Doãn Hạ lúc này mới hồi thần lại mà nhẹ giọng nói.
" Vào đi. "
Hà Doãn Hoa cười nhẹ mở cửa tiến vào, nhìn thấy Hứa Doãn Hạ, bà đi nhanh đến bên cạnh cô nhẹ giọng nói.
" Con muốn xuống nhà ăn hay ăn ở đây để mẹ chuẩn bị. "
" Để con xuống, sau này mẹ không cần vì con mà vất vả như vậy. " Hứa Doãn Hạ thật tâm nói.
Cho dù hiện tại có có mang thai, cũng không thể nào để Hà Doãn Hoa chăm sóc cô như vậy.
Hà Doãn Hoa xoa nhẹ đầu con gái nói.
" Mẹ là quan tâm chăm sóc con thay chồng con, nó dặn mẹ rồi. Mà cho dù nó không dặn mẹ cũng muốn tự tay chăm sóc con. "
Hứa Doãn Hạ nhìn Hà Doãn Hoa, chua xót nói.
" Cảm ơn mẹ. "
Hứa Doãn Hạ lúc này cũng đã tỉnh dậy, nhìn thấy chỗ nằm bên cạnh trống trơn, trong lòng cô không khỏi cảm thấy bồi hồi đau đớn.
Mới vài tiếng trôi qua, mà lúc này cô cảm thấy thật sự rất nhớ anh.
Hứa Doãn Hạ ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhìn quanh phòng một vòng, hai mắt không kiềm được đỏ ửng.
Mới hôm qua, tại đây, anh vẫn còn nhìn cô mỉm cười, nấu cho cô ăn, hôn hôn cắn cắn cô, ôm chặt cô vào lòng, mà giờ còn đâu nữa.
Mới hôm qua còn chạm vào anh, làm anh nóng lên, câu dẫn anh... mà giờ này, căn phòng mọi thứ vẫn như cũ chỉ thiếu vắng anh.
Hứa Doãn Hạ hít một hơi sâu, cố nhớ lại những gì Hoắc Tư Danh đã nói với cô.
Đúng vậy, anh là đi làm, đi công việc, cô chỉ cần ở nhà bình an vô sự là tốt.
Anh nhất định sẽ đến đón cô và hai cái bảo bảo.
Hứa Doãn Hạ cúi xuống nhìn chằm chằm bụng của mình, sau đó lại bĩu môi trong lòng thầm nói.
" Hai đứa sau này ra đời, phải biết yêu thương mẹ, vì các con mà mẹ phải bỏ người yêu mẹ đó có biết không hả? " xoa xoa nhẹ bụng, như là cảm nhận được gì đó, dù hiện tại nó chỉ là hai chấm nhỏ, hai cục thịt nhỏ nhưng cô cũng rất vui.
Mới mấy ngày đầu không tin, nhưng hiện tại khi chắc chắc chắn hai cục thịt này thật sự tồn tại, cô lại rất hạnh phúc.
- ------
Hà Doãn Hoa đang ở dưới phòng khách đọc tạp chí của dành cho mẹ bầu, lại nhìn đồng hồ thì cũng đã vài tiếng rồi.
Lúc sáng, Hoắc Tư Danh có cho bà một quyển sổ nhỏ ghi đầy đủ giờ giấc của Hứa Doãn Hạ, còn nói rõ.
" Mẹ đừng để em ấy ngủ quá nhiều. " dừng lại một chút Hoắc Tư Danh lại cẩn thận nói.
" Lúc em ấy ăn, mẹ phải ngồi gần nhìn, nào ăn hết mới thôi, nếu không em ấy sẽ không ăn, còn có một ngày pha cho em ấy một ly nhỏ mật ong... " Hoắc Tư Danh nói rất nhiều, mặc dù trong quyển sổ có ghi rõ.
Cũng nhờ như vậy chính bà nhận ra, Hoắc Tư Danh yêu con gái bà nhiều nhiều như thế nào, đợi khi thấy sự quan tâm của anh dành cho cô, bà mới nhận ra sự yêu thương mà Hoắc Tư Danh dành cho con gái bà là ngày càng nhiều chứ không phải ít.
Hà Doãn Hạ bỏ tạp chí xuống, bước nhanh lên phòng ngủ Hứa Doãn Hạ, vẫn như cũ mà gõ nhẹ cửa.
Nghe tiếng gõ cửa Hứa Doãn Hạ lúc này mới hồi thần lại mà nhẹ giọng nói.
" Vào đi. "
Hà Doãn Hoa cười nhẹ mở cửa tiến vào, nhìn thấy Hứa Doãn Hạ, bà đi nhanh đến bên cạnh cô nhẹ giọng nói.
" Con muốn xuống nhà ăn hay ăn ở đây để mẹ chuẩn bị. "
" Để con xuống, sau này mẹ không cần vì con mà vất vả như vậy. " Hứa Doãn Hạ thật tâm nói.
Cho dù hiện tại có có mang thai, cũng không thể nào để Hà Doãn Hoa chăm sóc cô như vậy.
Hà Doãn Hoa xoa nhẹ đầu con gái nói.
" Mẹ là quan tâm chăm sóc con thay chồng con, nó dặn mẹ rồi. Mà cho dù nó không dặn mẹ cũng muốn tự tay chăm sóc con. "
Hứa Doãn Hạ nhìn Hà Doãn Hoa, chua xót nói.
" Cảm ơn mẹ. "
/628
|