#BooMew
Hứa Doãn Hạ cùng Hà Doãn Hoa nói chuyện một lúc lâu, Hứa Doãn Hạ được Hà Doãn Hoa cẩn thận dìu xuống giường. Nói thật ra thì cô cũng không muốn như vậy đâu, bản thân vẫn mạnh khỏe lại có thể tự đi, nhưng nhìn thấy Hà Doãn Hoa cứ nhất quyết muốn dìu cô nên cô cũng không biết nói gì đành mặc kệ bà vậy.
Vừa xuống đến phòng bếp, vẫn là căn bếp cũ đó, chính là không còn nghe tiếng ồn mà Hoắc Tư Danh tạo ra nữa, lại không còn nghe tiếng dì giúp việc nhíu mày trách mắng anh nữa, Hứa Doãn Hạ nhìn xung quanh vắng vẻ kia, nhưng cô cứ có cảm giác xung quanh toàn là những hình ảnh quen thuộc của anh hiện hủ.
Mặc dù thời gian cô xuống nhà không nhiều, nhưng không phải không xuống, càng không phải không để ý đến Hoắc Tư Danh làm những gì.
Hứa Doãn Hạ vừa ngồi xuống, Cố Minh Dương và Cố Hoài Thiên vội vàng hỏi.
" Bé cưng, em có thấy khó chịu không? "
" Con nhìn xem mấy món này có hợp khẩu vị với con không? "
" Bé cưng, thử ăn cái này đi nè. "
" Ăn cái này nữa. "
"... " hai người cùng nhau động thủ, gấp đầy cả một chén cho Hứa Doãn Hạ.
Hứa Doãn Hạ nhìn Cố Minh Dương lại nhìn Cố Hoài Thiên, xong lại cúi xuống nhìn một chén đầy thức ăn.
Cô xác thực dạo này ăn rất được, nhưng không có nghĩa là cái bao tử heo a, với lại Hoắc Tư Danh lúc nào cũng nhìn cô ăn, cũng sẽ không cho cô ăn nhiều như vậy đâu.
Nhìn một núi thức ăn trong chén, Hứa Doãn Hạ thở hắc ra, im lặng ăn từng ngụm từng ngụm, chính là không có mùi vị quen thuộc kia, cái mùi vị mà Hoắc Tư Danh cất công nấu cho cô.
Một nhà ba người Cố Minh Dương nhìn Hứa Doãn Hạ cũng không biết làm gì cho cô bớt buồn nên cứ như thường lệ, cô ăn hết món này, lại gấp cho cô món khác.
Hứa Doãn Hạ vẫn một bộ dáng ngoan ngoãn ăn hết, chính là ăn quá no nên không được nữa.
Hà Doãn Hoa cũng ngăn lại, vì Hoắc Tư Danh cũng có dặn, là không thể cho cô ăn quá no.
Thời gian thấm thoát trôi qua, hết một ngày dài vắng bóng Hoắc Tư Danh.
Trong lòng mỗi người đều có cảm giác khác nhau.
Chẳng hạn như Hứa Doãn Hạ, buồn bã nhớ thương.
Còn một nhà Cố Gia, thì họ cũng thấy thiếu thiếu nhưng không đến nổi là nhiều, dù sao Hạ Hạ bình yên là tốt rồi.
- --
Buổi tối.
Hứa Doãn Hạ sau khi được Hà Doãn Hoa cẩn thận chuẩn bị nước để cô tắm, chính cô tự động thủ tắm.
Khi tự mình tắm, Hứa Doãn Hạ lại khóc.
Hoắc Tư Danh không còn tắm cho cô nữa, càng không còn hôn hôn cắn cắn cưng chiều cô nữa.
Vừa kì cọ trên cơ thể vừa nhớ đến gương mặt nhìn cô thèm thuồng mà không ăn được kia, Hứa Doãn Hạ lúc cười lúc lại khóc.
Hứa Doãn Hạ tắm xong đã là 30 phút sau, hai mắt đỏ ửng ngồi ngay ngắn trên giường nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động.
Trong lòng không khỏi lo lắng, Hoắc Tư Danh, đã gần hơn 8 tiếng rồi nhưng Hoắc Tư Danh vẫn chưa hồi âm cho cô.
Sự lo lắng cứ thế mà tăng vọt trong lòng, làm cô muốn ngồi cũng không được mà nằm cũng không yên.
Hứa Doãn Hạ cùng Hà Doãn Hoa nói chuyện một lúc lâu, Hứa Doãn Hạ được Hà Doãn Hoa cẩn thận dìu xuống giường. Nói thật ra thì cô cũng không muốn như vậy đâu, bản thân vẫn mạnh khỏe lại có thể tự đi, nhưng nhìn thấy Hà Doãn Hoa cứ nhất quyết muốn dìu cô nên cô cũng không biết nói gì đành mặc kệ bà vậy.
Vừa xuống đến phòng bếp, vẫn là căn bếp cũ đó, chính là không còn nghe tiếng ồn mà Hoắc Tư Danh tạo ra nữa, lại không còn nghe tiếng dì giúp việc nhíu mày trách mắng anh nữa, Hứa Doãn Hạ nhìn xung quanh vắng vẻ kia, nhưng cô cứ có cảm giác xung quanh toàn là những hình ảnh quen thuộc của anh hiện hủ.
Mặc dù thời gian cô xuống nhà không nhiều, nhưng không phải không xuống, càng không phải không để ý đến Hoắc Tư Danh làm những gì.
Hứa Doãn Hạ vừa ngồi xuống, Cố Minh Dương và Cố Hoài Thiên vội vàng hỏi.
" Bé cưng, em có thấy khó chịu không? "
" Con nhìn xem mấy món này có hợp khẩu vị với con không? "
" Bé cưng, thử ăn cái này đi nè. "
" Ăn cái này nữa. "
"... " hai người cùng nhau động thủ, gấp đầy cả một chén cho Hứa Doãn Hạ.
Hứa Doãn Hạ nhìn Cố Minh Dương lại nhìn Cố Hoài Thiên, xong lại cúi xuống nhìn một chén đầy thức ăn.
Cô xác thực dạo này ăn rất được, nhưng không có nghĩa là cái bao tử heo a, với lại Hoắc Tư Danh lúc nào cũng nhìn cô ăn, cũng sẽ không cho cô ăn nhiều như vậy đâu.
Nhìn một núi thức ăn trong chén, Hứa Doãn Hạ thở hắc ra, im lặng ăn từng ngụm từng ngụm, chính là không có mùi vị quen thuộc kia, cái mùi vị mà Hoắc Tư Danh cất công nấu cho cô.
Một nhà ba người Cố Minh Dương nhìn Hứa Doãn Hạ cũng không biết làm gì cho cô bớt buồn nên cứ như thường lệ, cô ăn hết món này, lại gấp cho cô món khác.
Hứa Doãn Hạ vẫn một bộ dáng ngoan ngoãn ăn hết, chính là ăn quá no nên không được nữa.
Hà Doãn Hoa cũng ngăn lại, vì Hoắc Tư Danh cũng có dặn, là không thể cho cô ăn quá no.
Thời gian thấm thoát trôi qua, hết một ngày dài vắng bóng Hoắc Tư Danh.
Trong lòng mỗi người đều có cảm giác khác nhau.
Chẳng hạn như Hứa Doãn Hạ, buồn bã nhớ thương.
Còn một nhà Cố Gia, thì họ cũng thấy thiếu thiếu nhưng không đến nổi là nhiều, dù sao Hạ Hạ bình yên là tốt rồi.
- --
Buổi tối.
Hứa Doãn Hạ sau khi được Hà Doãn Hoa cẩn thận chuẩn bị nước để cô tắm, chính cô tự động thủ tắm.
Khi tự mình tắm, Hứa Doãn Hạ lại khóc.
Hoắc Tư Danh không còn tắm cho cô nữa, càng không còn hôn hôn cắn cắn cưng chiều cô nữa.
Vừa kì cọ trên cơ thể vừa nhớ đến gương mặt nhìn cô thèm thuồng mà không ăn được kia, Hứa Doãn Hạ lúc cười lúc lại khóc.
Hứa Doãn Hạ tắm xong đã là 30 phút sau, hai mắt đỏ ửng ngồi ngay ngắn trên giường nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động.
Trong lòng không khỏi lo lắng, Hoắc Tư Danh, đã gần hơn 8 tiếng rồi nhưng Hoắc Tư Danh vẫn chưa hồi âm cho cô.
Sự lo lắng cứ thế mà tăng vọt trong lòng, làm cô muốn ngồi cũng không được mà nằm cũng không yên.
/628
|