#BooMew
" Tư Danh... " Hứa nhìn thấy Hoắc Tư Danh ở phía trước, cách cô chừng 150 mét vội vàng gọi.
Nhưng mọi thứ thật lạ, Hoắc Tư Danh xoay đầu lại nhìn cô một lúc, cũng không còn đứng đó nữa mà vội vàng tiến về phía trước.
" Tư Danh, anh đi đâu vậy? " Hứa Doãn Hạ nhìn anh đang đi nhanh hơn, cô sốt ruột gọi.
Hoắc Tư Danh một câu cũng không đáp lại cô, Hứa Doãn Hạ trong lòng nghi hoặc vội vàng đuổi theo.
" Tư Danh... Tư Danh... anh đi đâu vậy? "
" Đợi em với... "
Phía trước là vực thẩm, sau anh lại đi nhanh như vậy, Hứa Doãn Hạ bất chấp cái bụng đang gồ lên của bản thân mà vội vàng chạy thật nhanh về phía trước hô to.
" Tư Danh, đừng đi nhanh như vậy. "
" Phía trước là vực thẩm, Tư Danh... Tư Danh đợi em với.... "
Hoắc Tư Danh vẫn không dừng lại mà càng vội vàng nhanh hơn, Hứa Doãn hạ cũng chạy nhanh theo chính là khi cô tới nơi thì Hoắc Tư Danh dừng lại trước vực thẩm đó, nhìn cô mỉm cười nhẹ giọng trầm thấp nói.
" Hạ Hạ, anh xin lỗi... "
" Hạ Hạ, tha thứ cho anh. "
Sau đó, Hoắc Tư Danh ngã người ra đằng sau.
Hứa Doãn Hạ chịu đựng cơn đau đớn từ bụng truyền lên chạy nhanh tới gọi to.
" Không... không Tư Danh... Tư Danh anh đừng nhảy... "
" AAAAAA không... không được... aaaaaa. "
Hứa Doãn Hạ hai mắt trừng to đau đớn nhìn Hoắc Tư Danh rơi xuống vực...
- ---
" Không... Danh... Tư Danh... Tư Danh.... " Hứa Doãn Hạ đang kịch liệt run rẩy lắc đầu la lên.
Hà Doãn Hoa bị giật mình mà tỉnh dậy, bà ngồi dậy nhìn Hứa Doãn Hạ, chỉ thấy cả người cô một thân mồ hôi ướt sũng, bà vội vàng lay Hứa Doãn Hạ gọi.
" Hạ Hạ... Hạ Hạ... tỉnh dậy con... "
" Hạ Hạ... "
Hà Doãn Hoa có lay mãi cũng không lay cô tỉnh, bà vội vàng gọi to.
" Hạ Hạ... "
Hứa Doãn Hạ hai mắt nhắm chặt chìm trong bi thương bên miệng chỉ lẩm bẩm.
" Danh... Danh... Tư Danh... "
" Đừng bỏ em... đừng bỏ em... "
" Danh Danh... huhuhu... danh danh... "
Hà Doãn Hoa hai mắt trừng to, ôm vội Hứa Doãn Hạ vào lòng thủ thỉ.
" Hạ Hạ, tỉnh con. "
" Mọi thứ chỉ là mơ thôi tỉnh nào con gái... "
Hứa Doãn Hạ không tỉnh, vẫn như cũ, hai mắt nhắm chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Hà Doãn Hoa gọi mãi không được vội vàng hô to.
"Ba nó ơi, Thiên Thiên ơi... "
Đừng nói với bà là Hứa Doãn Hạ cảm nhận được Hoắc Tư Danh đang bị thương nha... Hà Doãn Hoa vỗ nhẹ lưng Hứa Doãn Hạ không ngừng thủ thỉ bên tai cô.
" Tỉnh... tỉnh dậy đi Hạ Hạ... "
" Tư Danh... " Hứa nhìn thấy Hoắc Tư Danh ở phía trước, cách cô chừng 150 mét vội vàng gọi.
Nhưng mọi thứ thật lạ, Hoắc Tư Danh xoay đầu lại nhìn cô một lúc, cũng không còn đứng đó nữa mà vội vàng tiến về phía trước.
" Tư Danh, anh đi đâu vậy? " Hứa Doãn Hạ nhìn anh đang đi nhanh hơn, cô sốt ruột gọi.
Hoắc Tư Danh một câu cũng không đáp lại cô, Hứa Doãn Hạ trong lòng nghi hoặc vội vàng đuổi theo.
" Tư Danh... Tư Danh... anh đi đâu vậy? "
" Đợi em với... "
Phía trước là vực thẩm, sau anh lại đi nhanh như vậy, Hứa Doãn Hạ bất chấp cái bụng đang gồ lên của bản thân mà vội vàng chạy thật nhanh về phía trước hô to.
" Tư Danh, đừng đi nhanh như vậy. "
" Phía trước là vực thẩm, Tư Danh... Tư Danh đợi em với.... "
Hoắc Tư Danh vẫn không dừng lại mà càng vội vàng nhanh hơn, Hứa Doãn hạ cũng chạy nhanh theo chính là khi cô tới nơi thì Hoắc Tư Danh dừng lại trước vực thẩm đó, nhìn cô mỉm cười nhẹ giọng trầm thấp nói.
" Hạ Hạ, anh xin lỗi... "
" Hạ Hạ, tha thứ cho anh. "
Sau đó, Hoắc Tư Danh ngã người ra đằng sau.
Hứa Doãn Hạ chịu đựng cơn đau đớn từ bụng truyền lên chạy nhanh tới gọi to.
" Không... không Tư Danh... Tư Danh anh đừng nhảy... "
" AAAAAA không... không được... aaaaaa. "
Hứa Doãn Hạ hai mắt trừng to đau đớn nhìn Hoắc Tư Danh rơi xuống vực...
- ---
" Không... Danh... Tư Danh... Tư Danh.... " Hứa Doãn Hạ đang kịch liệt run rẩy lắc đầu la lên.
Hà Doãn Hoa bị giật mình mà tỉnh dậy, bà ngồi dậy nhìn Hứa Doãn Hạ, chỉ thấy cả người cô một thân mồ hôi ướt sũng, bà vội vàng lay Hứa Doãn Hạ gọi.
" Hạ Hạ... Hạ Hạ... tỉnh dậy con... "
" Hạ Hạ... "
Hà Doãn Hoa có lay mãi cũng không lay cô tỉnh, bà vội vàng gọi to.
" Hạ Hạ... "
Hứa Doãn Hạ hai mắt nhắm chặt chìm trong bi thương bên miệng chỉ lẩm bẩm.
" Danh... Danh... Tư Danh... "
" Đừng bỏ em... đừng bỏ em... "
" Danh Danh... huhuhu... danh danh... "
Hà Doãn Hoa hai mắt trừng to, ôm vội Hứa Doãn Hạ vào lòng thủ thỉ.
" Hạ Hạ, tỉnh con. "
" Mọi thứ chỉ là mơ thôi tỉnh nào con gái... "
Hứa Doãn Hạ không tỉnh, vẫn như cũ, hai mắt nhắm chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Hà Doãn Hoa gọi mãi không được vội vàng hô to.
"Ba nó ơi, Thiên Thiên ơi... "
Đừng nói với bà là Hứa Doãn Hạ cảm nhận được Hoắc Tư Danh đang bị thương nha... Hà Doãn Hoa vỗ nhẹ lưng Hứa Doãn Hạ không ngừng thủ thỉ bên tai cô.
" Tỉnh... tỉnh dậy đi Hạ Hạ... "
/628
|