" Xin lỗi " hết tất cả mọi chuyện đã từng làm, " Xin Lỗi " vì đã không từng xem Cố Minh Dương là anh trai.
Những gì mà Cố Minh Khang nghĩ trước lúc chết đi chỉ duy nhất một chuyện đó chính là nhận ra bản thân sai lầm, nhận ra những gì mà mình làm từ đó đến giờ chỉ toàn là sai trái...biết bao nhiêu người đã đổ máu, biết bao nhiêu người chỉ vì sự hận thù của ông mà chết đi...
Cố Minh Dương... Cố Minh Dương... em xin lỗi.
Sự xin lỗi muộn màng tuy không cứu rỗi được bất kỳ ai trong cuộc chiến hận thù năm xưa nhưng ít nhất nó cũng cứu rỗi đi tâm hồn của Cố Minh Khang.
- ---
Trên xe.
Cố Minh Dương vừa rời khỏi không bao lâu thì nhanh chóng nhận được điện thoại báo là Cố Minh Khang đã tự sát, ông nhắm chặt mắt lại che đi sự đau buồn hiện hữu trong lòng ông.
Ký ức hơn năm mươi năm trước cứ ùa ùa mà hiện về.
" Anh cả ahuhu... " Cố Minh Khang đang ở trên cây, hai mắt đỏ ửng ủy khuất đáng thương hề hề khóc rống.
Cố Minh Dương đi một vòng lớn tìm kiếm thân ảnh của Cố Minh Khang nhưng vẫn không thấy, mãi nghe tiếng khóc thút thít lại giọng con nít non nớt gọi ông " anh cả " ông chợt ngẩng đầu lên liền thấy Cố Minh Khang hai mắt nhắm chặt thút tha thút thít, bộ dạng đáng thương hề hề.
Cố Minh Dương thở " phù " ra một hơi, ông thật sự lo chết đi được, giờ nhìn thấy Cố Minh Khang rồi ông cũng bớt lo, nhưng không thể không phạt a, nghĩ làm sao mà chạy linh tinh như thế. Vừa mới chớp mắt một cái là mất tiêu.
Cố Minh Dương nhìn chằm chằm thằng nhóc em trai quát to.
" Ai cho em khóc mà khóc hả? " ông nhíu mày lại bày ra bộ dáng tức giận.
" Ahuhu anh cả. " Cố Minh Khang vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc hai mắt ngập nước mở to nghẹn ngào gọi.
" Ai cho khóc? "
" Em không dám nữa... "
" Em không dám chuyện gì? "
" Ahuhu em không chạy loạn nữa đâu mà huhu. "
Cố Minh Dương nhìn bộ dạng nghẹn ngào của Cố Minh Khang cũng không đành lòng nữa mà ôm bé xuống, chính là khi ôm xuống ông mới nhận ra chân của Cố Minh Khang. Vừa cõng cục thịt to tròn trên lưng ông cũng không quên cằn nhằn.
Tính ra những năm tháng đó đúng thật sự không thể chối bỏ, Cố Minh Khang và Cố Minh Dương rất hòa thuận, nhưng thời gian trôi đi, ai rồi cũng khác, không ai đoán trước được chuyện gì và càng không một ai nhìn ra họ sai gì.
Cố Minh Dương vẫn vậy... chính là Cố Minh Khang lại thay đổi, nào còn bộ dạng ỷ lại, nào còn bộ dáng ngây thơ trong sáng đơn thuần...
Thời gian trôi đi rất nhanh, những ký ức vui vẻ vĩnh viễn cũng là quá khứ.
- -----
Cố Minh Dương hai mắt mở to ra nhìn khung cảnh ngoài cửa xe...
Cuối cùng cũng kết thúc... kết thúc cũng tốt... biết nhận ra cái sai cũng tốt.
Kiếp sau, chỉ mong em không sai lầm như vậy nữa.
Những gì mà Cố Minh Khang nghĩ trước lúc chết đi chỉ duy nhất một chuyện đó chính là nhận ra bản thân sai lầm, nhận ra những gì mà mình làm từ đó đến giờ chỉ toàn là sai trái...biết bao nhiêu người đã đổ máu, biết bao nhiêu người chỉ vì sự hận thù của ông mà chết đi...
Cố Minh Dương... Cố Minh Dương... em xin lỗi.
Sự xin lỗi muộn màng tuy không cứu rỗi được bất kỳ ai trong cuộc chiến hận thù năm xưa nhưng ít nhất nó cũng cứu rỗi đi tâm hồn của Cố Minh Khang.
- ---
Trên xe.
Cố Minh Dương vừa rời khỏi không bao lâu thì nhanh chóng nhận được điện thoại báo là Cố Minh Khang đã tự sát, ông nhắm chặt mắt lại che đi sự đau buồn hiện hữu trong lòng ông.
Ký ức hơn năm mươi năm trước cứ ùa ùa mà hiện về.
" Anh cả ahuhu... " Cố Minh Khang đang ở trên cây, hai mắt đỏ ửng ủy khuất đáng thương hề hề khóc rống.
Cố Minh Dương đi một vòng lớn tìm kiếm thân ảnh của Cố Minh Khang nhưng vẫn không thấy, mãi nghe tiếng khóc thút thít lại giọng con nít non nớt gọi ông " anh cả " ông chợt ngẩng đầu lên liền thấy Cố Minh Khang hai mắt nhắm chặt thút tha thút thít, bộ dạng đáng thương hề hề.
Cố Minh Dương thở " phù " ra một hơi, ông thật sự lo chết đi được, giờ nhìn thấy Cố Minh Khang rồi ông cũng bớt lo, nhưng không thể không phạt a, nghĩ làm sao mà chạy linh tinh như thế. Vừa mới chớp mắt một cái là mất tiêu.
Cố Minh Dương nhìn chằm chằm thằng nhóc em trai quát to.
" Ai cho em khóc mà khóc hả? " ông nhíu mày lại bày ra bộ dáng tức giận.
" Ahuhu anh cả. " Cố Minh Khang vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc hai mắt ngập nước mở to nghẹn ngào gọi.
" Ai cho khóc? "
" Em không dám nữa... "
" Em không dám chuyện gì? "
" Ahuhu em không chạy loạn nữa đâu mà huhu. "
Cố Minh Dương nhìn bộ dạng nghẹn ngào của Cố Minh Khang cũng không đành lòng nữa mà ôm bé xuống, chính là khi ôm xuống ông mới nhận ra chân của Cố Minh Khang. Vừa cõng cục thịt to tròn trên lưng ông cũng không quên cằn nhằn.
Tính ra những năm tháng đó đúng thật sự không thể chối bỏ, Cố Minh Khang và Cố Minh Dương rất hòa thuận, nhưng thời gian trôi đi, ai rồi cũng khác, không ai đoán trước được chuyện gì và càng không một ai nhìn ra họ sai gì.
Cố Minh Dương vẫn vậy... chính là Cố Minh Khang lại thay đổi, nào còn bộ dạng ỷ lại, nào còn bộ dáng ngây thơ trong sáng đơn thuần...
Thời gian trôi đi rất nhanh, những ký ức vui vẻ vĩnh viễn cũng là quá khứ.
- -----
Cố Minh Dương hai mắt mở to ra nhìn khung cảnh ngoài cửa xe...
Cuối cùng cũng kết thúc... kết thúc cũng tốt... biết nhận ra cái sai cũng tốt.
Kiếp sau, chỉ mong em không sai lầm như vậy nữa.
/628
|