Rlời khỏi nông trường, Tô Vũ rủ rê: “Khương Qua, chúng ta đến quán bar uống vài ly đi.”
“Không được!” Tạ Khương Qua đáp lại một cách nghiêm túc. Ấy vậy mà anh vẫn đưa cô đến một quán rượu khá chính thống tại Napoli. Tối nay cô ăn mặc rất xinh đẹp, còn tự mình trang điểm nhẹ. Cô khẽ cười duyên dáng với anh, nói bằng giọng mềm mại: “Khương Qua, em chỉ uống một ngụm nhỏ nữa thôi mà.” Thế là, từ uống một ngụm nhỏ biến1thành một ly, từ một ly thành vài ly. Hai người ngồi trên quầy bar, Tạ Khương Qua không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn đặt ly rượu trước mặt cô, mỗi lần anh đều mắng cô là đồ say xỉn với giọng điệu tức giận.
“Tạ Khương Qua, anh còn mắng em nữa em sẽ bảo người đàn ông khác mua rượu cho em uống đấy.” Tô Vũ bực bội đáp trả.
“Em cứ thử xem! Nếu tên đàn ông nào dám mua rượu cho em, anh sẽ chặt đứt8chân tên đó.” Tạ Khương Qua nổi giận bừng bừng. Tên nào dám cả gan mua rượu cho cô, Tạ Khương Qua chắc chắn sẽ đánh cho tên đó một trận nhừ tử.
Rốt cuộc Tô Vũ cũng được uống rượu như mong muốn. Không gian nơi đây khá chật hẹp, dọc cầu thang đi xuống hầm rượu có một nhà vệ sinh, hai người đang trong góc hành lang chật chội đó hôn nhau. Tạ Khương Qua hôn rất mãnh liệt, ngậm môi trên của cô, gặm cắn thật mạnh2rồi lại buông ra, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Em cố ý.” Tô Vũ rướn người, vòng tay lên cổ Tạ Khương Qua, kéo cổ anh xuống, kiễng chân, hôn anh.
Hai người hôn nồng nàn trong hành lang, thân thể cọ sát vào nơi nhạy cảm của đối phương, thậm chí tay cô còn luồn vào bên trong quần jeans của anh, cầm lấy thứ thép nóng kia. Tay Tạ Khương Qua cũng không nhàn rỗi, len lỏi vào vạt váy cô.
Nơi lối đi tối mờ chật hẹp, âm thanh4loáng thoáng và men say khiến cơn sóng tình của đôi nam nữ vừa uống không ít rượu dần được dâng cao,
Tạ Khương Qua để cô dựa vào tường, kéo chân cô quấn lấy eo mình, hai người gắn khít vào nhau qua lớp vải mỏng. Cả hai thở hổn hển, trong hơi thở đậm mùi rượu. “Em có còn dám để người đàn ông khác mua rượu cho em uống nữa không hả?”
“Để em nghĩ xem...” Tô Vũ trêu đùa, đưa tay mơn trớn thân thể anh. Gần đây anh vừa không hút thuốc vừa không uống rượu lại không vào vũ trường chơi bời mà chỉ loanh quanh ở nông trường, làm việc như một cậu bé ngoan. Hiển nhiên, anh bỏ ra bao nhiêu cũng sẽ nhận về được bấy nhiêu. Chậc chậc, dáng người này, cơ bụng này, còn có... Tô Vũ vô thức liếm liếm môi mình, hành động theo bản năng này khiến Tiểu Tạ như sục sôi, khẽ rên lên rồi đưa tay luồn sâu vào bên trong váy cô, tiến quân thần tốc. Khốn kiếp! Tô Vũ cúi đầu cắn cánh môi anh, anh chẳng hề né tránh, thuận thế ngậm lấy cánh môi cô. Khi tiếng “Em” vừa bật khỏi miệng Tô Vũ, bàn tay Tạ Khương Qua đã tìm được nơi mềm mại của cô. Thân thể đang đu trên người anh run rẩy.
Có ai đó đang đến gần, Tạ Khương Qua nhanh chóng rút tay ra, môi anh cũng rời khỏi môi cô. Anh nghiêng người, che chắn Tô Vũ, cô núp trong lòng anh, hai người ngước mắt nhìn nhau, chờ người kia nhanh chóng rời khỏi.
Đến khi xung quanh không còn bóng người, Tạ Khương Qua kéo tay cô vòng quanh eo mình, giọng khàn khàn: “Tô Vũ, anh muốn em được làm một công chúa hạt đậu vô tư trong sáng.” Thế rồi anh cúi đầu hôn cô nhưng không làm gì hơn nữa.
Lúc rời khỏi lối đi u ám, anh vẫn quyến luyến, không ngừng hôn cô để giảm bớt cơn sóng tình đang trào dâng trong cơ thể.
Phạm Khương đã chờ sẵn ở ngoài cửa quán bar, Tạ Khương Qua để cô ngồi lên xe trước, sau đó anh đi về phía Phạm Khương. Một lúc lâu anh mới trở lại xe, cô hỏi “Có chuyện gì à?” thì anh chỉ nói không có.
Khi đó cô không biết rằng, cảnh cô và Tạ Khương Qua hôn nhau khi rời khỏi quán bar đã bị người ta chụp lại vô số tấm ảnh, và hình ảnh thân thiết nồng nàn kia đang khiến một người phụ nữ khác khóc lóc tức tưởi.
Trên đường trở về xe chạy rất chậm, Tạ Khương Qua đưa tay vuốt tóc cô: “Tóc em đã dài ra một chút rồi này.” Nhắc đến tóc, Tô Vũ mới nhớ, thế mà mình đã đến Napoli được năm tháng rồi. Về nông trường, Tạ Khương Qua đưa cô về phòng. Tay anh nắm lấy vai cô, ánh đèn tường ấm áp tô điểm vẻ dịu dàng lên gương mặt anh, giọng nói của anh đầy vẻ lưu luyến: “Ngày mai anh phải đến Boston, ba ngày sau anh sẽ về, chỉ ba ngày thôi, sau đó chúng ta cưỡi ngựa đi tắm suối nước nóng nhé?”
Tô Vũ không đáp lời, Tạ Khương Qua hỏi lại lần nữa, sau chốc lát chần chừ, cô mới gật đầu đồng ý.
“Tô Vũ, ba ngày trôi qua nhanh lắm. Lúc anh không có đây, em cứ chơi thật vui với Vi An, đợi anh về, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, đi đầu anh cũng đưa em theo.”
Lần này, Tô Vũ vẫn yên lặng.
“Không đúng!” Tạ Khương Qua cuống quýt sửa lời: “Em là công chúa hạt đậu, anh phải nói là, bất kể công chúa điện hạ đi đầu, anh đều theo em đến đó, được không, Tô Vũ?”
Cô nhìn về phía Tạ Khương Qua, cười nhạt: “Tạ Khương Qua, thuận buồm xuôi gió nhé.”
Tạ Khương Qua gật đầu, ngón tay anh khẽ mơn trớn khóe môi cô: “Trên thế giới này, không một ai có nụ cười cuốn hút như em. À không, phải nói là trên thế giới này không ai xinh đẹp bằng em mới đúng!”
Tạ Khương Qua hạ tầm mắt dời xuống ngực cô, mỉm cười: “Còn nữa, cho dù một ngày nào đó nơi này có bị xệ đi nữa, anh vẫn cứ mê muội nó, ngày nào cũng phải ôm nó để ngủ.”
Cái quái gì thế này! Tô Vũ nhấc chân, đá vào đùi Tạ Khương Qua, ai ngờ chân cô không đá được anh mà còn làm mất cả giày, chiếc giày cao gót lăn lông lốc xuống cầu thang.
Hành lang ở đây thuộc kiểu mở, mỗi tầng đều le lói ánh sáng, Tạ Khương Qua đi xuống cầu thang nhặt giày cao gót cho cô, tiếp theo từng bước từng bước đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cầm lấy cổ chân cô và xỏ giày vào, anh ngẩng đầu dịu dàng hỏi: Nghe nói, phụ nữ thường rung động khi đàn ông mang giày giúp mình. Tô Vũ, vừa rồi em có xao xuyến vì anh không?”
Tô Vũ cúi đầu xuống, ánh đèn mờ mờ khiến đường nét gương mặt anh càng nổi bật tuấn tú hơn. Cô đặt tay lên đỉnh đầu anh, khẽ vuốt ve, mãi đến khi đã vò rối cả mái đầu chải chuốt của anh, cô vẫn chưa hề đáp lại.
Hôm sau, khi Tô Vũ tỉnh giấc, Tạ Khương Qua đã rời khỏi nông trường. Vốn dĩ anh định sáng nay mới lên đường, nhưng không biết sao đêm hôm qua đã vội vàng đi mất.
Vi An rủ Tô Vũ đến khu vực trung tâm Napoli, hai người đi dạo cả ngày, khi về đến nông trường thì trời đã tối mịt. Từ đằng xa, cô đã thấy Martha đứng đợi, sau đó bà dẫn hai người vào nông trường bằng một con đường khác. Khi về đến nông trường, cô mới biết vì sao họ phải đi đường khác về nhà. Thì ra là Tạ Khương Qua sắp kết hôn.
Lúc Tô Vũ đang ngồi uống nước và xem một chương trình giải trí trên ti vi thì nghe người dẫn chương trình xinh đẹp nói với giọng điệu khoa trương: “Tiểu Tạ sắp kết hôn rồi! Có lẽ lúc này Thượng Đế sẽ rất bận rộn, bởi vì có rất nhiều cô gái đang cầu nguyện, Thượng Đế ơi, hãy nói cho con biết đây không phải là sự thật, đây chắc chắn không phải sự thật đúng không!” Tay Tô Vũ run lên làm đổ nước trong cốc. Vi An cũng đang ngồi trước màn hình tivi khẽ vuốt tóc cô: “Tin tức này khiến cô đau lòng à?”
“Dù sao hai người họ vẫn sẽ kết hôn thôi.” Tô Vũ cố bình thản đáp.
“Biết là vậy, nhưng cô không ngờ tin tức lại truyền đến nhanh thể phải không?” Vi An nghiêng đầu, “Tô Vũ à, có lẽ cô nghĩ, hai người họ rồi sẽ phải kết hôn, nhưng cô hy vọng lễ cưới của họ diễn ra khi cô đã rời đi. Cô biết bản thân yêu anh ấy nhưng cô không dám khát cầu, khó khăn lắm cô mới bước được bước đầu tiên, nhưng lập tức bị sự tự ti làm chùn bước. Cuối cùng cô viện rất nhiều lý do để thuyết phục mình lùi lại. Tô Vũ, cô nên dốc hết sức mình, kiên trì tiến từng bước một đi. Tôi tin rằng, khi cô bước đến bước thứ hai, cô sẽ chạm tới hạnh phúc, Tô Vũ, hạnh phúc không phải từ trên trời rơi xuống đâu.”
Tô Vũ đặt ly nước xuống, miễn cưỡng cười lịch sự với Vi An rồi quay người, định rời khỏi phòng khách.
Khi mới đi được mấy bước, Vi An bỗng trấn an: “Tô Vũ, cô đừng lo. Tôi cảm thấy, Tạ Khương Qua sẽ về bên cô. Ở Bắc u, những nhà tư vấn tâm lý đều được gọi là phù thủy có thể đoán trước tương lai.”
Bên ngoài nông trường thật yên ắng, Tô Vũ biết, tuy nơi này tĩnh lặng nhưng đã không còn là nông trường trước kia nữa. Hiện giờ cánh truyền thông và những cô gái yêu mến Tiểu Tạ vây kín nơi đây. Mấy tay ký giả mang mục đích tìm kiếm vận may gặp được Tạ Khương Qua, còn các cô gái mang tâm tình thấp thỏm muốn hỏi thăm về Tiểu Tạ mà họ đang yêu quý, xem tin tức kết hôn của anh có phải là thật không, bởi vì tin tức này quá đột ngột. Tô Vũ trở về phòng mình, tắm rửa rồi đi ngủ như bình thường. Hai giờ sáng, cô tỉnh giấc, mở máy vi tính ra xem.
Trên các trang tin tức lá cải đều là tin tức kết hôn của Tiểu Tạ, các trang báo chính thống cũng đăng tin tức này, hơn nữa còn do chính cô dâu thừa nhận.
Nghe nói một người bạn thân của Thẩm Họa để lộ thông tin với cánh truyền thông, cô ta là đội trưởng đội cổ vũ đội bóng rổ NBA, trong một lần phỏng vấn, cô ta bảo rằng cuối tuần này phải tham gia hôn lễ của người bạn ở Hawaii, thế là người dẫn chương trình lập tức hỏi cô dâu có phải Thảm Họa không, cô ta chỉ trả lời bằng sự im lặng. 24 giờ sau, tin tức này càng lúc càng ồn ào, truyền đi khắp các ngõ ngách một cách thần kì. Tối hôm đó, Thẩm Họa nhận một cuộc phỏng vấn qua điện thoại với đài truyền hình Boston, cô ta tự xác nhận tin tức kia là thất, ngoài ra còn tiết lộ thứ Bảy này sẽ cùng vị hôn phu xuất hiện ở một chương trình nào đó trên TV, thông báo cho mọi người chi tiết của hôn lễ.
Tô Vũ tắt trang web trên máy tính, rón rén mò về giường. Chỉ qua nửa tiếng mà cô cảm thấy mình đã trở thành một tên trộm. Tối hôm qua cô còn cám dỗ vị hôn phu của người khác trên lối đi của quán bar, thật nực cười, phải không? Không chỉ vậy, cô còn không biết lượng sức mình nữa.
Lúc này, tại Boston đang là tám giờ tối thứ Tư. Ở tầng 78 của một tòa nhà trung tâm Boston, trong không gian rộng gần hai trăm mét vuông, màn hình tinh thể lỏng khổng lồ đang chiếu màn trình diễn ca khúc sôi động cuồng nhiệt của một ca sĩ rất nổi tiếng. Trước màn hình, một nam một nữ ngồi trên sofa màu sắc trang nhã, cô gái có chân trên ghế, đầu ngón tay không ngừng gõ theo nhịp của tiếng nhạc điện tử. Bỗng nhiên, người đàn ông cầm điều khiển tắt tivi đi.
“Không được!” Tạ Khương Qua đáp lại một cách nghiêm túc. Ấy vậy mà anh vẫn đưa cô đến một quán rượu khá chính thống tại Napoli. Tối nay cô ăn mặc rất xinh đẹp, còn tự mình trang điểm nhẹ. Cô khẽ cười duyên dáng với anh, nói bằng giọng mềm mại: “Khương Qua, em chỉ uống một ngụm nhỏ nữa thôi mà.” Thế là, từ uống một ngụm nhỏ biến1thành một ly, từ một ly thành vài ly. Hai người ngồi trên quầy bar, Tạ Khương Qua không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn đặt ly rượu trước mặt cô, mỗi lần anh đều mắng cô là đồ say xỉn với giọng điệu tức giận.
“Tạ Khương Qua, anh còn mắng em nữa em sẽ bảo người đàn ông khác mua rượu cho em uống đấy.” Tô Vũ bực bội đáp trả.
“Em cứ thử xem! Nếu tên đàn ông nào dám mua rượu cho em, anh sẽ chặt đứt8chân tên đó.” Tạ Khương Qua nổi giận bừng bừng. Tên nào dám cả gan mua rượu cho cô, Tạ Khương Qua chắc chắn sẽ đánh cho tên đó một trận nhừ tử.
Rốt cuộc Tô Vũ cũng được uống rượu như mong muốn. Không gian nơi đây khá chật hẹp, dọc cầu thang đi xuống hầm rượu có một nhà vệ sinh, hai người đang trong góc hành lang chật chội đó hôn nhau. Tạ Khương Qua hôn rất mãnh liệt, ngậm môi trên của cô, gặm cắn thật mạnh2rồi lại buông ra, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Em cố ý.” Tô Vũ rướn người, vòng tay lên cổ Tạ Khương Qua, kéo cổ anh xuống, kiễng chân, hôn anh.
Hai người hôn nồng nàn trong hành lang, thân thể cọ sát vào nơi nhạy cảm của đối phương, thậm chí tay cô còn luồn vào bên trong quần jeans của anh, cầm lấy thứ thép nóng kia. Tay Tạ Khương Qua cũng không nhàn rỗi, len lỏi vào vạt váy cô.
Nơi lối đi tối mờ chật hẹp, âm thanh4loáng thoáng và men say khiến cơn sóng tình của đôi nam nữ vừa uống không ít rượu dần được dâng cao,
Tạ Khương Qua để cô dựa vào tường, kéo chân cô quấn lấy eo mình, hai người gắn khít vào nhau qua lớp vải mỏng. Cả hai thở hổn hển, trong hơi thở đậm mùi rượu. “Em có còn dám để người đàn ông khác mua rượu cho em uống nữa không hả?”
“Để em nghĩ xem...” Tô Vũ trêu đùa, đưa tay mơn trớn thân thể anh. Gần đây anh vừa không hút thuốc vừa không uống rượu lại không vào vũ trường chơi bời mà chỉ loanh quanh ở nông trường, làm việc như một cậu bé ngoan. Hiển nhiên, anh bỏ ra bao nhiêu cũng sẽ nhận về được bấy nhiêu. Chậc chậc, dáng người này, cơ bụng này, còn có... Tô Vũ vô thức liếm liếm môi mình, hành động theo bản năng này khiến Tiểu Tạ như sục sôi, khẽ rên lên rồi đưa tay luồn sâu vào bên trong váy cô, tiến quân thần tốc. Khốn kiếp! Tô Vũ cúi đầu cắn cánh môi anh, anh chẳng hề né tránh, thuận thế ngậm lấy cánh môi cô. Khi tiếng “Em” vừa bật khỏi miệng Tô Vũ, bàn tay Tạ Khương Qua đã tìm được nơi mềm mại của cô. Thân thể đang đu trên người anh run rẩy.
Có ai đó đang đến gần, Tạ Khương Qua nhanh chóng rút tay ra, môi anh cũng rời khỏi môi cô. Anh nghiêng người, che chắn Tô Vũ, cô núp trong lòng anh, hai người ngước mắt nhìn nhau, chờ người kia nhanh chóng rời khỏi.
Đến khi xung quanh không còn bóng người, Tạ Khương Qua kéo tay cô vòng quanh eo mình, giọng khàn khàn: “Tô Vũ, anh muốn em được làm một công chúa hạt đậu vô tư trong sáng.” Thế rồi anh cúi đầu hôn cô nhưng không làm gì hơn nữa.
Lúc rời khỏi lối đi u ám, anh vẫn quyến luyến, không ngừng hôn cô để giảm bớt cơn sóng tình đang trào dâng trong cơ thể.
Phạm Khương đã chờ sẵn ở ngoài cửa quán bar, Tạ Khương Qua để cô ngồi lên xe trước, sau đó anh đi về phía Phạm Khương. Một lúc lâu anh mới trở lại xe, cô hỏi “Có chuyện gì à?” thì anh chỉ nói không có.
Khi đó cô không biết rằng, cảnh cô và Tạ Khương Qua hôn nhau khi rời khỏi quán bar đã bị người ta chụp lại vô số tấm ảnh, và hình ảnh thân thiết nồng nàn kia đang khiến một người phụ nữ khác khóc lóc tức tưởi.
Trên đường trở về xe chạy rất chậm, Tạ Khương Qua đưa tay vuốt tóc cô: “Tóc em đã dài ra một chút rồi này.” Nhắc đến tóc, Tô Vũ mới nhớ, thế mà mình đã đến Napoli được năm tháng rồi. Về nông trường, Tạ Khương Qua đưa cô về phòng. Tay anh nắm lấy vai cô, ánh đèn tường ấm áp tô điểm vẻ dịu dàng lên gương mặt anh, giọng nói của anh đầy vẻ lưu luyến: “Ngày mai anh phải đến Boston, ba ngày sau anh sẽ về, chỉ ba ngày thôi, sau đó chúng ta cưỡi ngựa đi tắm suối nước nóng nhé?”
Tô Vũ không đáp lời, Tạ Khương Qua hỏi lại lần nữa, sau chốc lát chần chừ, cô mới gật đầu đồng ý.
“Tô Vũ, ba ngày trôi qua nhanh lắm. Lúc anh không có đây, em cứ chơi thật vui với Vi An, đợi anh về, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, đi đầu anh cũng đưa em theo.”
Lần này, Tô Vũ vẫn yên lặng.
“Không đúng!” Tạ Khương Qua cuống quýt sửa lời: “Em là công chúa hạt đậu, anh phải nói là, bất kể công chúa điện hạ đi đầu, anh đều theo em đến đó, được không, Tô Vũ?”
Cô nhìn về phía Tạ Khương Qua, cười nhạt: “Tạ Khương Qua, thuận buồm xuôi gió nhé.”
Tạ Khương Qua gật đầu, ngón tay anh khẽ mơn trớn khóe môi cô: “Trên thế giới này, không một ai có nụ cười cuốn hút như em. À không, phải nói là trên thế giới này không ai xinh đẹp bằng em mới đúng!”
Tạ Khương Qua hạ tầm mắt dời xuống ngực cô, mỉm cười: “Còn nữa, cho dù một ngày nào đó nơi này có bị xệ đi nữa, anh vẫn cứ mê muội nó, ngày nào cũng phải ôm nó để ngủ.”
Cái quái gì thế này! Tô Vũ nhấc chân, đá vào đùi Tạ Khương Qua, ai ngờ chân cô không đá được anh mà còn làm mất cả giày, chiếc giày cao gót lăn lông lốc xuống cầu thang.
Hành lang ở đây thuộc kiểu mở, mỗi tầng đều le lói ánh sáng, Tạ Khương Qua đi xuống cầu thang nhặt giày cao gót cho cô, tiếp theo từng bước từng bước đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cầm lấy cổ chân cô và xỏ giày vào, anh ngẩng đầu dịu dàng hỏi: Nghe nói, phụ nữ thường rung động khi đàn ông mang giày giúp mình. Tô Vũ, vừa rồi em có xao xuyến vì anh không?”
Tô Vũ cúi đầu xuống, ánh đèn mờ mờ khiến đường nét gương mặt anh càng nổi bật tuấn tú hơn. Cô đặt tay lên đỉnh đầu anh, khẽ vuốt ve, mãi đến khi đã vò rối cả mái đầu chải chuốt của anh, cô vẫn chưa hề đáp lại.
Hôm sau, khi Tô Vũ tỉnh giấc, Tạ Khương Qua đã rời khỏi nông trường. Vốn dĩ anh định sáng nay mới lên đường, nhưng không biết sao đêm hôm qua đã vội vàng đi mất.
Vi An rủ Tô Vũ đến khu vực trung tâm Napoli, hai người đi dạo cả ngày, khi về đến nông trường thì trời đã tối mịt. Từ đằng xa, cô đã thấy Martha đứng đợi, sau đó bà dẫn hai người vào nông trường bằng một con đường khác. Khi về đến nông trường, cô mới biết vì sao họ phải đi đường khác về nhà. Thì ra là Tạ Khương Qua sắp kết hôn.
Lúc Tô Vũ đang ngồi uống nước và xem một chương trình giải trí trên ti vi thì nghe người dẫn chương trình xinh đẹp nói với giọng điệu khoa trương: “Tiểu Tạ sắp kết hôn rồi! Có lẽ lúc này Thượng Đế sẽ rất bận rộn, bởi vì có rất nhiều cô gái đang cầu nguyện, Thượng Đế ơi, hãy nói cho con biết đây không phải là sự thật, đây chắc chắn không phải sự thật đúng không!” Tay Tô Vũ run lên làm đổ nước trong cốc. Vi An cũng đang ngồi trước màn hình tivi khẽ vuốt tóc cô: “Tin tức này khiến cô đau lòng à?”
“Dù sao hai người họ vẫn sẽ kết hôn thôi.” Tô Vũ cố bình thản đáp.
“Biết là vậy, nhưng cô không ngờ tin tức lại truyền đến nhanh thể phải không?” Vi An nghiêng đầu, “Tô Vũ à, có lẽ cô nghĩ, hai người họ rồi sẽ phải kết hôn, nhưng cô hy vọng lễ cưới của họ diễn ra khi cô đã rời đi. Cô biết bản thân yêu anh ấy nhưng cô không dám khát cầu, khó khăn lắm cô mới bước được bước đầu tiên, nhưng lập tức bị sự tự ti làm chùn bước. Cuối cùng cô viện rất nhiều lý do để thuyết phục mình lùi lại. Tô Vũ, cô nên dốc hết sức mình, kiên trì tiến từng bước một đi. Tôi tin rằng, khi cô bước đến bước thứ hai, cô sẽ chạm tới hạnh phúc, Tô Vũ, hạnh phúc không phải từ trên trời rơi xuống đâu.”
Tô Vũ đặt ly nước xuống, miễn cưỡng cười lịch sự với Vi An rồi quay người, định rời khỏi phòng khách.
Khi mới đi được mấy bước, Vi An bỗng trấn an: “Tô Vũ, cô đừng lo. Tôi cảm thấy, Tạ Khương Qua sẽ về bên cô. Ở Bắc u, những nhà tư vấn tâm lý đều được gọi là phù thủy có thể đoán trước tương lai.”
Bên ngoài nông trường thật yên ắng, Tô Vũ biết, tuy nơi này tĩnh lặng nhưng đã không còn là nông trường trước kia nữa. Hiện giờ cánh truyền thông và những cô gái yêu mến Tiểu Tạ vây kín nơi đây. Mấy tay ký giả mang mục đích tìm kiếm vận may gặp được Tạ Khương Qua, còn các cô gái mang tâm tình thấp thỏm muốn hỏi thăm về Tiểu Tạ mà họ đang yêu quý, xem tin tức kết hôn của anh có phải là thật không, bởi vì tin tức này quá đột ngột. Tô Vũ trở về phòng mình, tắm rửa rồi đi ngủ như bình thường. Hai giờ sáng, cô tỉnh giấc, mở máy vi tính ra xem.
Trên các trang tin tức lá cải đều là tin tức kết hôn của Tiểu Tạ, các trang báo chính thống cũng đăng tin tức này, hơn nữa còn do chính cô dâu thừa nhận.
Nghe nói một người bạn thân của Thẩm Họa để lộ thông tin với cánh truyền thông, cô ta là đội trưởng đội cổ vũ đội bóng rổ NBA, trong một lần phỏng vấn, cô ta bảo rằng cuối tuần này phải tham gia hôn lễ của người bạn ở Hawaii, thế là người dẫn chương trình lập tức hỏi cô dâu có phải Thảm Họa không, cô ta chỉ trả lời bằng sự im lặng. 24 giờ sau, tin tức này càng lúc càng ồn ào, truyền đi khắp các ngõ ngách một cách thần kì. Tối hôm đó, Thẩm Họa nhận một cuộc phỏng vấn qua điện thoại với đài truyền hình Boston, cô ta tự xác nhận tin tức kia là thất, ngoài ra còn tiết lộ thứ Bảy này sẽ cùng vị hôn phu xuất hiện ở một chương trình nào đó trên TV, thông báo cho mọi người chi tiết của hôn lễ.
Tô Vũ tắt trang web trên máy tính, rón rén mò về giường. Chỉ qua nửa tiếng mà cô cảm thấy mình đã trở thành một tên trộm. Tối hôm qua cô còn cám dỗ vị hôn phu của người khác trên lối đi của quán bar, thật nực cười, phải không? Không chỉ vậy, cô còn không biết lượng sức mình nữa.
Lúc này, tại Boston đang là tám giờ tối thứ Tư. Ở tầng 78 của một tòa nhà trung tâm Boston, trong không gian rộng gần hai trăm mét vuông, màn hình tinh thể lỏng khổng lồ đang chiếu màn trình diễn ca khúc sôi động cuồng nhiệt của một ca sĩ rất nổi tiếng. Trước màn hình, một nam một nữ ngồi trên sofa màu sắc trang nhã, cô gái có chân trên ghế, đầu ngón tay không ngừng gõ theo nhịp của tiếng nhạc điện tử. Bỗng nhiên, người đàn ông cầm điều khiển tắt tivi đi.
/98
|