Không gian lập tức rơi vào im lặng, im lặng như tờ!
Lát sau, Thẩm Họa lên tiếng, giọng nói mang vẻ thoải mái: “Khương Qua, tối nay anh ăn ít quá, không ngon miệng à?”
“Không, là lúc ăn cơm anh mãi nghĩ đến chuyện tìm đường lui cho em. Thẩm Họa, lần này em đùa hơi quá rồi.”
Thẩm Họa thở dài, thậm chí giờ phút1này đây, Khương Qua không muốn gọi cô là A Họa nữa rồi: “Khương Qua, em muốn kết hôn với anh, chỉ vậy thôi.”
“Nhưng làm sao bây giờ? Cả đời này anh không thể cưới em được.” Tạ Khương Qua nhìn thẳng vào mắt Thẩm Họa, gằn giọng: “A Họa, anh muốn kết hôn với một cô gái khác, người mà em cũng biết đấy,8cô ấy là Tô Vũ. Anh đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể đưa cô ấy trở lại bên mình.”
Tô Vũ, chung quy Khương Qua vẫn... Cái tên Tô Vũ này luôn khiến trái tim Thảm Họa se sắt từng hồi, làm cô ghê tởm tột độ. Nó hệt như con chuột trong cống ngầm, luôn nhòm ngó đế trộm đi hạnh2phúc thuộc về cô. “Ha ha...” Thẩm Họa cười gằn: “Tô Vũ à, thì ra là người đàn bà đã ly hôn kia. Khương Qua, anh nghĩ xem người đàn bà một đời chồng tốt hơn hay người phụ nữ bị cưỡng hiếp tốt hơn?” Người đàn bà một đời chồng là Tô Vũ, còn người phụ nữ bị cưỡng hiếp... chính là Thẩm Họa.4“Chỉ cần là Tô Vũ, chỉ cần cô ấy là Tô Vũ, anh đều cảm thấy tốt.”
Anh còn chưa dứt lời, một tiếng tát đã vang lên giòn giã.
Thẩm Họa nhìn bàn tay của mình hồi lâu, đây là lần đầu tiên cô đánh Tạ Khương Qua. Người bị đánh không tỏ vẻ gì, trái lại người đánh lại kích động.
Thẩm Họa kề mặt sát Khương Qua, nói khẽ: “Khương Qua, anh nói sai rồi, chỉ cần cô ta là Tô Vũ, hai người suốt đời cũng không thể đến với nhau.”
Nói xong, Thẩm Họa quan sát vẻ mặt Tạ Khương Qua, tiếc rằng mặt anh không một gợn sóng.
“Khương Qua, anh đã quên cú điện thoại đó rồi sao? Anh đã quên rồi ư?” Thẩm Họa siết chặt nắm tay, nói thật chậm: “Khương Qua, tại sao đêm đó anh không nghe điện thoại chứ, tại sao không nghe điện thoại hả?”
Thẩm Họa vẫn nhớ đêm mình xảy ra chuyện.
Ngày hôm đó, cô, mẹ và dì Tạ đang trên đường đi chùa về, đột nhiên có vài kẻ che mặt xông đến, túm mẹ cô lại đánh một trận tơi tả, còn mẹ anh thì nằm ngất một bên vì bị kích thích. Trước đó mẹ đã đẩy cô vào góc, bảo cô trốn đi, trong lúc luống cuống, cô chỉ biết gọi điện cho Khương Qua cầu cứu.
Nơi họ gặp chuyện cách nhà không xa, Khương Qua chạy tới cũng chỉ mất bảy tám phút. Nhưng rõ ràng điện thoại đã thông rồi không biết tại sao lại bị ngắt máy.
Mẹ cô bị đánh quá thê thảm, cô lao tới ngăn cản họ với ý nghĩ chỉ chốc lát nữa Khương Qua sẽ tới thôi. Nhưng cô nào ngờ Khương Qua không hề xuất hiện. Một bóng người tiến đến gần cô, gã kéo khăn trùm đầu, phô hàm răng vàng khè đẩy kinh tởm, nâng cằm cô lên. Sau đó...
Vào cái đêm như thể cơn ác mộng ấy, Thẩm Họa giàn giụa nước mắt, oán trách: “Khương Qua, nếu lúc đó anh xuất hiện có phải tốt không. Khương Qua, tại sao anh không đến...?”
Mẹ cô cũng từng chất vấn Tạ Khương Qua: “Khương Qua, tại sao con không nghe điện thoại?” Sắc mặt anh tái nhợt, miệng ngậm chặt không đáp nửa lời.
Tạ Khương Qua đứng dậy khỏi sô pha, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: “A Họa, anh đã áy náy suốt bao lâu nay vì không nhận cuộc điện thoại đó, và đã cố gắng bù đắp mọi thứ cho em. Nhưng bây giờ anh chỉ muốn vứt bỏ gánh nặng này.
Cuối tuần, anh không đến đài truyền hình đâu.” Trái tim Thảm Họa trở nên nguội lạnh. Cô đã dành cả tuổi trẻ để chờ đợi người đàn ông mà mình yêu từ thuở bé này. Giờ thì cô đã biết rồi. Khương Qua thật sự muốn từ bỏ mọi thứ.
Không, làm sao có thể thế chứ? Cô không muốn và cũng không cho phép Khương Qua làm vậy. Cuộc hôn nhân trong tương lai của họ như một lời hứa hẹn ngầm, anh cưới cô thì cô sẽ bỏ qua cho người phụ nữ từng hại mình. Hiện giờ một bên đã nuốt lời, cô nhất quyết không cho phép chuyện đó xảy ra.
Người yêu của mẹ cô bị mẹ Tô Vũ cướp mất. Vì vậy cô không thể để người yêu của mình cũng bị Tô Vũ cướp đi!
Trên đời này, người Thẩm Họa hận nhất là Tô Vũ, kẻ đứng sau bức màn, đẩy cô vào vực thẳm tăm tối! “Khương Qua, sao anh không cho em oai phong trước mặt cô ta một lần chứ?” Thẩm Họa lạnh lùng nói: “Anh có biết hậu quả khi không đến ghi hình là gì không?” “Anh biết! Có điều anh đã chuẩn bị xong tất cả.” “Nói thử xem Khương Qua, anh đã chuẩn bị những gì?” Tạ Khương Qua yên lặng chốc lát, ánh mắt ôn hòa nhìn Thẩm Họa, rồi khẽ thở dài, bước qua cô đi về phía cửa kính.
Dưới chân anh là cảnh đêm Boston lung linh tráng lệ. Tạ Khương Qua chắp tay sau lưng: “Anh không bào chữa vô tội cho cô ấy, nhưng anh đã liên hệ với đoàn luật sư giỏi nhất, họ sẽ cố gắng hết sức để giảm hình phạt. Anh sẽ yêu cầu họ kiến nghị toà án cho cô ấy đeo khóa điện tử giam giữ trong nhà. Đến lúc đó, anh sẽ ở nhà với cô ấy, không rời một bước.
Anh biết cô ấy không cố ý. Nếu cô ấy biết mình vô tình gây ra chuyện đó, chắc cô ấy cũng sẽ cực kỳ áy náy. Cô ấy vốn vô cùng lương thiện, nên sẽ chấp nhận hình phạt để cõi lòng được thanh thản. Bất kể bị phạt một năm hay hai năm tù, anh vẫn luôn chờ cô ấy, ở bên cô ấy, động viên cô ấy!” Thẩm Họa sắp bị Tạ Khương Qua làm mất lý trí. Lương thiện ư, cô ta mà lương thiện á, Tạ Khương Qua, anh điên rồi! Cô bị người đàn ông điên khùng này chọc giận đến mức không thốt nổi một lời.
Cô đi tới sau lưng anh, nói bằng giọng điệu mà mình từng coi thường nhất: “Nếu vậy, tất cả mọi người sẽ cười Tiểu Tạ cưới người đàn bà đã có một đời chồng và còn từng ngồi tù nữa.
Tạ Khương Qua, Tô Vũ mà lương thiện á? Đừng quên, nhờ cô ta mà mẹ anh không nhận ra anh nữa, cũng nhờ cô ta mà em thành ra thế này. Cô ta đến với anh nhằm mục đích trả thù mẹ và em, anh chỉ là một con cờ để cô ta trả thù thôi. Tạ Khương Qua, anh là một quân cờ, Tô Vũ là ả hư hỏng xấu xa!”
Thẩm Họa hét lên với tấm lưng Tạ Khương Qua.
Anh vẫn đứng im lìm trước cửa sổ như chẳng hề nghe thấy lời cô ta nói. Hết thảy đã vượt ngoài tầm kiểm soát, nội tâm Thẩm Họa hoảng loạn tột độ. Cơn khủng hoảng ấy như chiếc đồng hồ cát không thể khống chế, đống cát cứ như thể chen lấn nhau chảy xuống như lốc xoáy.
Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào! Thảm Họa hít một hơi thật sâu, nắm chặt bàn tay. Người đàn ông trước mắt cô là cậu nhóc cùng cô nhoài người trên bàn học làm bài tập từ nhỏ đến lớn. Anh từng khoan dung với cô rất nhiều lần.
Thẩm Họa nói chậm rãi: “Xin lỗi, khi nãy tâm trạng em hơi kích động. Khương Qua, anh biết tại sao em vội vã muốn làm đám cưới không?
Khương Qua, chúng ta lớn lên cùng nhau, anh biết em không phải là người cố tình gây sự. Sao anh không nghĩ rằng em vội vàng tuyên bố đám cưới vì nguyên nhân khác chứ?”
Người ấy vẫn không suy suyển.
Nước mắt Thẩm Họa tràn ra khóe mắt, lòng thầm cầu nguyện: Khương Qua, mau quay đầu lại đi, quay đầu lại nhanh lên. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Khương Qua cũng quay lại. Thẩm Họa che miệng, bờ vai run run: “Khương Qua, mẹ em ốm rất nặng, em buồn lắm, nhưng em không biết mình nên làm gì để mẹ ra đi vui vẻ. Khương Qua, anh giúp em đi, như mẹ em đã từng giúp anh xưa kia vậy.”
Thẩm Họa khóc nghẹn ngào: “Khương Qua, em van xin anh giúp em.”
Thẩm Họa chờ đợi Khương Qua tới ôm cô, cất giọng thương hại lặp đi lặp lại: “A Họa, có anh đây, có anh đây!” như những ngày cô ở viện điều trị tinh thần trước kia.
Thứ Sáu ở Napoli, hàng loạt nhà truyền thông vẫn chầu chực ngoài nông trường, còn vẻ mặt các cô gái đượm nét ủ rũ.
Buổi tối, Tô Vũ trằn trọc không ngủ được, nên cô lại len lén chui khỏi chăn mở máy tính. Cả ngày hôm nay, cô chỉ muốn làm vậy.
Nửa tiếng sau, Tô Vũ gập máy tính lại, ngẩn ngơ một hồi rồi về giường nhắm mắt. Cô không thể nào nhớ được nội dung hàng trăm bài báo đưa tin về đám cưới của Thẩm Hoa và Tạ Khương Qua, nhưng lại khắc ghi hình ảnh Thẩm Họa đứng ở studio và dáng vẻ cười như hoa của một người phụ nữ trung niên. Cô biết bà ấy, bà là Jani, nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng ở Ý, có rất nhiều người nổi tiếng luôn lấy làm hãnh diện vì có thể mặc váy cưới của bà ta khi bước vào lễ đường.
Ngày hôm sau, cống nông trường im phăng phắc, không còn phóng viên và những cô gái mặt ủ mày chau kia nữa. Trong nhà cũng hoàn toàn yên tĩnh, Martha hay thao thao bất tuyệt cũng trở nên kiệm lời rất nhiều.
Cánh phóng viên bận đến Boston, bởi vì tối qua Tiểu Tạ và Thẩm Họa bị chụp ảnh ngồi chung xe. Mấy cô nàng cũng biến mất vì họ đã tin Tiểu Tạ sắp kết hôn, mọi người đang bắt đầu đếm ngược tới thời điểm diễn ra đám cưới rồi.
Ai nấy đều đợi đến một ngày cuối tuần ở Boston, bởi như thể họ mới được trông thấy chàng trai nước hoa cùng người trong lòng anh trên ti vi. Đương nhiên, anh sẽ dắt tay người vợ chưa cưới của mình.
Ai ai cũng tò mò không biết đám cưới ấy sẽ long trọng đến cỡ nào, không biết có bao nhiêu người đã mua vé tới Hawaii, không biết đám cưới có điều gì tuyệt diệu không. Mặt khác, đám cưới của người nổi tiếng luôn quái lạ. Nghe nói, chính phủ Hawaii đã phải thắt chặt an ninh. Đương nhiên, địa điểm tổ chức đám cưới cũng được giữ bí mật. Trong thời điểm này, fan của Tiểu Tạ đã lên kế hoạch chuẩn bị quà cưới, còn bạn bè của Thẩm Họa hăng hái tiết lộ danh sách phù dâu, trong đó không thiếu minh tinh đang nổi. Trước hàng loạt tin tức giật gân, toàn Boston như sục sôi hẳn lên.
Tại một viện điều dưỡng tư nhân ở Bangkok, có một y tá đang chạy thục mạng đến căn phòng phía Bắc. Sau khi cánh cửa lập tức được mở ra, cô ta thở hổn hển nói: “Dì... Phân, dì Phấn... Anh ấy... Anh ấy tới rồi... Anh ấy tới rồi.”
Diêu Thục Phân thở dài, thấy cô y tá vui đến vậy, xem ra phương Qua tới thật rồi. “Dì Phân... Lâu lắm rồi anh ấy không tới. Con... con vui... vui lắm... Lúc nãy anh ấy còn... nói chuyện với con. Giọng anh ấy hay quá...” Cô y tá vẫn chưa ổn định lại hơi thở. Bà vừa đóng cửa lại thì cô ta hỏi ngay: “Dì Phân, mọi người đều đồn Tiểu Tạ sẽ làm đám cưới với chị A Họa, có thật không ạ?“.
Diêu Thục Phân nghiêng người, nhìn thấy Khương Qua mặc quần áo đơn giản, ngồi với mẹ ở khu nghỉ ngơi của viện điều dưỡng.
Bà đi từng bước về phía anh, cô y tá đi cùng vẫn luôn miệng hỏi về đám cưới của Tiểu Tạ và A Họa. Cuối cùng, hai người dừng lại cách anh mấy chục bước.
Lát sau, Thẩm Họa lên tiếng, giọng nói mang vẻ thoải mái: “Khương Qua, tối nay anh ăn ít quá, không ngon miệng à?”
“Không, là lúc ăn cơm anh mãi nghĩ đến chuyện tìm đường lui cho em. Thẩm Họa, lần này em đùa hơi quá rồi.”
Thẩm Họa thở dài, thậm chí giờ phút1này đây, Khương Qua không muốn gọi cô là A Họa nữa rồi: “Khương Qua, em muốn kết hôn với anh, chỉ vậy thôi.”
“Nhưng làm sao bây giờ? Cả đời này anh không thể cưới em được.” Tạ Khương Qua nhìn thẳng vào mắt Thẩm Họa, gằn giọng: “A Họa, anh muốn kết hôn với một cô gái khác, người mà em cũng biết đấy,8cô ấy là Tô Vũ. Anh đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể đưa cô ấy trở lại bên mình.”
Tô Vũ, chung quy Khương Qua vẫn... Cái tên Tô Vũ này luôn khiến trái tim Thảm Họa se sắt từng hồi, làm cô ghê tởm tột độ. Nó hệt như con chuột trong cống ngầm, luôn nhòm ngó đế trộm đi hạnh2phúc thuộc về cô. “Ha ha...” Thẩm Họa cười gằn: “Tô Vũ à, thì ra là người đàn bà đã ly hôn kia. Khương Qua, anh nghĩ xem người đàn bà một đời chồng tốt hơn hay người phụ nữ bị cưỡng hiếp tốt hơn?” Người đàn bà một đời chồng là Tô Vũ, còn người phụ nữ bị cưỡng hiếp... chính là Thẩm Họa.4“Chỉ cần là Tô Vũ, chỉ cần cô ấy là Tô Vũ, anh đều cảm thấy tốt.”
Anh còn chưa dứt lời, một tiếng tát đã vang lên giòn giã.
Thẩm Họa nhìn bàn tay của mình hồi lâu, đây là lần đầu tiên cô đánh Tạ Khương Qua. Người bị đánh không tỏ vẻ gì, trái lại người đánh lại kích động.
Thẩm Họa kề mặt sát Khương Qua, nói khẽ: “Khương Qua, anh nói sai rồi, chỉ cần cô ta là Tô Vũ, hai người suốt đời cũng không thể đến với nhau.”
Nói xong, Thẩm Họa quan sát vẻ mặt Tạ Khương Qua, tiếc rằng mặt anh không một gợn sóng.
“Khương Qua, anh đã quên cú điện thoại đó rồi sao? Anh đã quên rồi ư?” Thẩm Họa siết chặt nắm tay, nói thật chậm: “Khương Qua, tại sao đêm đó anh không nghe điện thoại chứ, tại sao không nghe điện thoại hả?”
Thẩm Họa vẫn nhớ đêm mình xảy ra chuyện.
Ngày hôm đó, cô, mẹ và dì Tạ đang trên đường đi chùa về, đột nhiên có vài kẻ che mặt xông đến, túm mẹ cô lại đánh một trận tơi tả, còn mẹ anh thì nằm ngất một bên vì bị kích thích. Trước đó mẹ đã đẩy cô vào góc, bảo cô trốn đi, trong lúc luống cuống, cô chỉ biết gọi điện cho Khương Qua cầu cứu.
Nơi họ gặp chuyện cách nhà không xa, Khương Qua chạy tới cũng chỉ mất bảy tám phút. Nhưng rõ ràng điện thoại đã thông rồi không biết tại sao lại bị ngắt máy.
Mẹ cô bị đánh quá thê thảm, cô lao tới ngăn cản họ với ý nghĩ chỉ chốc lát nữa Khương Qua sẽ tới thôi. Nhưng cô nào ngờ Khương Qua không hề xuất hiện. Một bóng người tiến đến gần cô, gã kéo khăn trùm đầu, phô hàm răng vàng khè đẩy kinh tởm, nâng cằm cô lên. Sau đó...
Vào cái đêm như thể cơn ác mộng ấy, Thẩm Họa giàn giụa nước mắt, oán trách: “Khương Qua, nếu lúc đó anh xuất hiện có phải tốt không. Khương Qua, tại sao anh không đến...?”
Mẹ cô cũng từng chất vấn Tạ Khương Qua: “Khương Qua, tại sao con không nghe điện thoại?” Sắc mặt anh tái nhợt, miệng ngậm chặt không đáp nửa lời.
Tạ Khương Qua đứng dậy khỏi sô pha, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: “A Họa, anh đã áy náy suốt bao lâu nay vì không nhận cuộc điện thoại đó, và đã cố gắng bù đắp mọi thứ cho em. Nhưng bây giờ anh chỉ muốn vứt bỏ gánh nặng này.
Cuối tuần, anh không đến đài truyền hình đâu.” Trái tim Thảm Họa trở nên nguội lạnh. Cô đã dành cả tuổi trẻ để chờ đợi người đàn ông mà mình yêu từ thuở bé này. Giờ thì cô đã biết rồi. Khương Qua thật sự muốn từ bỏ mọi thứ.
Không, làm sao có thể thế chứ? Cô không muốn và cũng không cho phép Khương Qua làm vậy. Cuộc hôn nhân trong tương lai của họ như một lời hứa hẹn ngầm, anh cưới cô thì cô sẽ bỏ qua cho người phụ nữ từng hại mình. Hiện giờ một bên đã nuốt lời, cô nhất quyết không cho phép chuyện đó xảy ra.
Người yêu của mẹ cô bị mẹ Tô Vũ cướp mất. Vì vậy cô không thể để người yêu của mình cũng bị Tô Vũ cướp đi!
Trên đời này, người Thẩm Họa hận nhất là Tô Vũ, kẻ đứng sau bức màn, đẩy cô vào vực thẳm tăm tối! “Khương Qua, sao anh không cho em oai phong trước mặt cô ta một lần chứ?” Thẩm Họa lạnh lùng nói: “Anh có biết hậu quả khi không đến ghi hình là gì không?” “Anh biết! Có điều anh đã chuẩn bị xong tất cả.” “Nói thử xem Khương Qua, anh đã chuẩn bị những gì?” Tạ Khương Qua yên lặng chốc lát, ánh mắt ôn hòa nhìn Thẩm Họa, rồi khẽ thở dài, bước qua cô đi về phía cửa kính.
Dưới chân anh là cảnh đêm Boston lung linh tráng lệ. Tạ Khương Qua chắp tay sau lưng: “Anh không bào chữa vô tội cho cô ấy, nhưng anh đã liên hệ với đoàn luật sư giỏi nhất, họ sẽ cố gắng hết sức để giảm hình phạt. Anh sẽ yêu cầu họ kiến nghị toà án cho cô ấy đeo khóa điện tử giam giữ trong nhà. Đến lúc đó, anh sẽ ở nhà với cô ấy, không rời một bước.
Anh biết cô ấy không cố ý. Nếu cô ấy biết mình vô tình gây ra chuyện đó, chắc cô ấy cũng sẽ cực kỳ áy náy. Cô ấy vốn vô cùng lương thiện, nên sẽ chấp nhận hình phạt để cõi lòng được thanh thản. Bất kể bị phạt một năm hay hai năm tù, anh vẫn luôn chờ cô ấy, ở bên cô ấy, động viên cô ấy!” Thẩm Họa sắp bị Tạ Khương Qua làm mất lý trí. Lương thiện ư, cô ta mà lương thiện á, Tạ Khương Qua, anh điên rồi! Cô bị người đàn ông điên khùng này chọc giận đến mức không thốt nổi một lời.
Cô đi tới sau lưng anh, nói bằng giọng điệu mà mình từng coi thường nhất: “Nếu vậy, tất cả mọi người sẽ cười Tiểu Tạ cưới người đàn bà đã có một đời chồng và còn từng ngồi tù nữa.
Tạ Khương Qua, Tô Vũ mà lương thiện á? Đừng quên, nhờ cô ta mà mẹ anh không nhận ra anh nữa, cũng nhờ cô ta mà em thành ra thế này. Cô ta đến với anh nhằm mục đích trả thù mẹ và em, anh chỉ là một con cờ để cô ta trả thù thôi. Tạ Khương Qua, anh là một quân cờ, Tô Vũ là ả hư hỏng xấu xa!”
Thẩm Họa hét lên với tấm lưng Tạ Khương Qua.
Anh vẫn đứng im lìm trước cửa sổ như chẳng hề nghe thấy lời cô ta nói. Hết thảy đã vượt ngoài tầm kiểm soát, nội tâm Thẩm Họa hoảng loạn tột độ. Cơn khủng hoảng ấy như chiếc đồng hồ cát không thể khống chế, đống cát cứ như thể chen lấn nhau chảy xuống như lốc xoáy.
Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào! Thảm Họa hít một hơi thật sâu, nắm chặt bàn tay. Người đàn ông trước mắt cô là cậu nhóc cùng cô nhoài người trên bàn học làm bài tập từ nhỏ đến lớn. Anh từng khoan dung với cô rất nhiều lần.
Thẩm Họa nói chậm rãi: “Xin lỗi, khi nãy tâm trạng em hơi kích động. Khương Qua, anh biết tại sao em vội vã muốn làm đám cưới không?
Khương Qua, chúng ta lớn lên cùng nhau, anh biết em không phải là người cố tình gây sự. Sao anh không nghĩ rằng em vội vàng tuyên bố đám cưới vì nguyên nhân khác chứ?”
Người ấy vẫn không suy suyển.
Nước mắt Thẩm Họa tràn ra khóe mắt, lòng thầm cầu nguyện: Khương Qua, mau quay đầu lại đi, quay đầu lại nhanh lên. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Khương Qua cũng quay lại. Thẩm Họa che miệng, bờ vai run run: “Khương Qua, mẹ em ốm rất nặng, em buồn lắm, nhưng em không biết mình nên làm gì để mẹ ra đi vui vẻ. Khương Qua, anh giúp em đi, như mẹ em đã từng giúp anh xưa kia vậy.”
Thẩm Họa khóc nghẹn ngào: “Khương Qua, em van xin anh giúp em.”
Thẩm Họa chờ đợi Khương Qua tới ôm cô, cất giọng thương hại lặp đi lặp lại: “A Họa, có anh đây, có anh đây!” như những ngày cô ở viện điều trị tinh thần trước kia.
Thứ Sáu ở Napoli, hàng loạt nhà truyền thông vẫn chầu chực ngoài nông trường, còn vẻ mặt các cô gái đượm nét ủ rũ.
Buổi tối, Tô Vũ trằn trọc không ngủ được, nên cô lại len lén chui khỏi chăn mở máy tính. Cả ngày hôm nay, cô chỉ muốn làm vậy.
Nửa tiếng sau, Tô Vũ gập máy tính lại, ngẩn ngơ một hồi rồi về giường nhắm mắt. Cô không thể nào nhớ được nội dung hàng trăm bài báo đưa tin về đám cưới của Thẩm Hoa và Tạ Khương Qua, nhưng lại khắc ghi hình ảnh Thẩm Họa đứng ở studio và dáng vẻ cười như hoa của một người phụ nữ trung niên. Cô biết bà ấy, bà là Jani, nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng ở Ý, có rất nhiều người nổi tiếng luôn lấy làm hãnh diện vì có thể mặc váy cưới của bà ta khi bước vào lễ đường.
Ngày hôm sau, cống nông trường im phăng phắc, không còn phóng viên và những cô gái mặt ủ mày chau kia nữa. Trong nhà cũng hoàn toàn yên tĩnh, Martha hay thao thao bất tuyệt cũng trở nên kiệm lời rất nhiều.
Cánh phóng viên bận đến Boston, bởi vì tối qua Tiểu Tạ và Thẩm Họa bị chụp ảnh ngồi chung xe. Mấy cô nàng cũng biến mất vì họ đã tin Tiểu Tạ sắp kết hôn, mọi người đang bắt đầu đếm ngược tới thời điểm diễn ra đám cưới rồi.
Ai nấy đều đợi đến một ngày cuối tuần ở Boston, bởi như thể họ mới được trông thấy chàng trai nước hoa cùng người trong lòng anh trên ti vi. Đương nhiên, anh sẽ dắt tay người vợ chưa cưới của mình.
Ai ai cũng tò mò không biết đám cưới ấy sẽ long trọng đến cỡ nào, không biết có bao nhiêu người đã mua vé tới Hawaii, không biết đám cưới có điều gì tuyệt diệu không. Mặt khác, đám cưới của người nổi tiếng luôn quái lạ. Nghe nói, chính phủ Hawaii đã phải thắt chặt an ninh. Đương nhiên, địa điểm tổ chức đám cưới cũng được giữ bí mật. Trong thời điểm này, fan của Tiểu Tạ đã lên kế hoạch chuẩn bị quà cưới, còn bạn bè của Thẩm Họa hăng hái tiết lộ danh sách phù dâu, trong đó không thiếu minh tinh đang nổi. Trước hàng loạt tin tức giật gân, toàn Boston như sục sôi hẳn lên.
Tại một viện điều dưỡng tư nhân ở Bangkok, có một y tá đang chạy thục mạng đến căn phòng phía Bắc. Sau khi cánh cửa lập tức được mở ra, cô ta thở hổn hển nói: “Dì... Phân, dì Phấn... Anh ấy... Anh ấy tới rồi... Anh ấy tới rồi.”
Diêu Thục Phân thở dài, thấy cô y tá vui đến vậy, xem ra phương Qua tới thật rồi. “Dì Phân... Lâu lắm rồi anh ấy không tới. Con... con vui... vui lắm... Lúc nãy anh ấy còn... nói chuyện với con. Giọng anh ấy hay quá...” Cô y tá vẫn chưa ổn định lại hơi thở. Bà vừa đóng cửa lại thì cô ta hỏi ngay: “Dì Phân, mọi người đều đồn Tiểu Tạ sẽ làm đám cưới với chị A Họa, có thật không ạ?“.
Diêu Thục Phân nghiêng người, nhìn thấy Khương Qua mặc quần áo đơn giản, ngồi với mẹ ở khu nghỉ ngơi của viện điều dưỡng.
Bà đi từng bước về phía anh, cô y tá đi cùng vẫn luôn miệng hỏi về đám cưới của Tiểu Tạ và A Họa. Cuối cùng, hai người dừng lại cách anh mấy chục bước.
/98
|