Thang Duy Thạc khó khăn nằm ở trên giường lật qua lật lại không ngủ được. hắn vốn rất nghiêm khắc với bản thân mình!
Trong lòng hắn đã là người có gia đình, cho nên từ khi bắt đầu với Vũ Tình, hắn đã cắt đứt liên lạc với những người phụ nữ khác ở bên ngoài!
Ngay cả cô thư ký có phát sinh quan hệ với hắn, hắn cũng đã đuổi đi!
Bởi vì hắn không thích lạm tình, nếu như cho rằng không đi quá giới hạn!
Nhưng...nhưng mà tối hôm nay hắn không thể động tới người phụ nữ của hắn, cái này...cái này thật sự rất thống khổ!
Đến chu kỳ kinh nguyệt, sẽ như thế nào. Đột nhiên Thang Duy Thạc như nghĩ đến cái gì dường như, bỗng chốc ngồi dậy, vẻ mặt nghi ngờ, "Vũ Tình, không phải kinh nguyệt đầu tháng đã có, sao bây giờ cuối tháng lại có nữa?"
Giờ Vũ Tình đã ngủ thiếp đi, căn bản không nghe được câu hỏi của hắn
"la la la..." chuông tin nhắn báo đến
Trong lúc ngủ say Cô vẫn không nghe thấy, tiếp tục ngủ ! Đã trễ như thế này ai còn nhắn tin? Vùng giữa mày thoáng nhăn lại, duỗi dài cánh tay cầm điện thoại của cô!
Khi hắn nhìn đoạn tin nhắn trên màn hình, vẻ điềm đạm trên khuôn mặt nháy mắt cứng ngắc, biến lạnh...
Cánh tay dài đưa qua thân, một nắm kéo tóc của cô. "shit! Em đứng lên cho anh, không được ngủ!"
Đang trong lúc mơ màng, tóc bị Thang Duy Thạc nắm chặt, da đầu truyền đến cảm giác đau đớn trong nháy mắt không thể mở hai mắt. 'a...anh muốn làm cái gì?"
Thang Duy Thạc nheo hai mắt nhìn cô có vẻ tức giận, gân xanh trên trán lộ rõ, lại dùng sức kéo, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Tình không thể không ngẩng lên, hướng sát gần hắn. "em nói cho anh biết, có làm gì có lỗi với anh không?"
" cái gì có lỗi với anh?" người mới bị kéo trong lúc mơ màng ngủ, nhất thời còn không rõ hắn hỏi cái gì!
"chết tiệt, em vẫn còn giả bộ vô tội đúng không? X, em nhanh lên một chút nói cho anh, em quan hệ nam nữ bất chính với ai?"Thang Duy Thạc hét lớn, ánh mắt lạnh lùng khác thường!
Phản xạ của Vũ Tình chợt lóe lên trong đầu, nhưng đầu vẫn theo lắc lư, trên da đầu truyền đến cơn đau đớn hơn nữa, "a...em không có, em không quan hệ nam nữ bất chính với ai hết!"
"em không thừa nhận, được, được, vậy em giải thích cho anh đây là chuyện gì?" Thang Duy Thạc cầm điện thoại của cô, rất nhanh ấn trên bàn phím. Sau đó đem điện thoại di động tới trước mắt của cô, làm cho cô có thể nhìn thấy rõ ràng! "đây, em tự mình xem đi, đây là cái gì?"
Nhìn thấy điện thoại, trên mặt Vũ Tình lộ ra một chút hoảng sợ. chẳng lẽ...chẳng lẽ người kia lại vừa nhắn tin tới? "Vũ Tình, đang bận gì sao? Có phải đã tắm rửa thơm mát rồi, đang nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ? haha, thật hi vọng lúc này, cô có thể nghĩ đến tôi hớ..."
Nhìn thấy tin nhắn mười phần mập mờ như thế, Phản ứng đầu tiên của Vũ Tình chính là không làm cho hắn hiểu lầm. " không phải, người này em không biết, em không biết vì sao cậu ấy lại nhắn tin như vậy cho em nữa!"
"haha...không biết...." hắn đột nhiên cười lạnh một cái, tiếp theo dừng lại, giơ tay kia lên, tại hai gò má của cô cùng sau gáy cổ trong lúc đó bóp vào.
Như là lúc nào cũng có thể bóp cổ cô!
" đúng vậy, em không biết, thực sự không biết!" cô nhẹ giọng cam đoan, hai mắt chăm chú nhìn hắn!
" em còn muốn gạt anh sao? Hả? nếu như các người không biết, hắn làm sao biết được tên của em? hả?" tim Thang Duy Thạc lạnh lùng, vì cô nói dối mà hắn lạnh lùng thế.
Khuôn mặt phẫn nộ tức giận, làm cho Vũ Tình không tự chủ được mà sợ hãi, cả người rùng mình! " không có,em không có..."
Thang Duy Thạc Mang theo vẻ mặt nghiêm túc, vốn dĩ làm cho người ta không lạnh mà vẫn rùng mình! Nếu như lại nổi gận, có rất ít người sẽ không sợ hắn!
Trong căn phòng tối mờ, Vũ Tình bị ép hỏi như thế, cho dù cô chưa làm qua chuyện gì, cũng không tự chủ được mà sợ hãi!
Nhưng là loại sợ hãi bị hắn hiểu nhầm "có tật giật mình", ngay cả có phản ứng cũng chính là làm cho hắn tức giận!
Được thôi, khổ sở mấy ngày qua, cô luôn không để ý đến hắn. Đột nhiên, nghĩ đến cô cự tuyệt yêu cầu của hắn, chẳng lẽ...
Thang Duy Thạc buông tóc của cô ra, dùng sức đè cô ngã trên giường.
Đầu được tự do, rốt cuộc có chút dùng khí cùng hắn giải thích. "Thang Duy Thạc, mọi chuyện tất cả đều là hiểu nhầm, người này em thực sự không biết, em chỉ là..."Vũ Tình rất nhanh kể chuyện ngày đó một lần, cô không muốn bị hắn hiểu lầm là không trong sạch, thật sự không muốn!
"giặt quần áo, em vậy mà giặt quần áo cho người đàn ông khác? Hạ Vũ Tình, em thực sự là lương thiện! chết tiệt, có phải nhìn tên đó đẹp trai, em phát sinh tình ý?" cơn tức giận trong người luôn không che đậy, làm thế nào lại tổn thương người đến thế!
Vũ Tình bị hắn nói "phát sinh tình ý", chấn động ngây người ra. Trên mặt căng thẳng đến mức mất đi huyết sắc, mà vẻ mặt tủi thân cũng từ từ thu lại.
"có phải anh khiến cho em chán ghét rồi, sau đó lại đi quyến rũ người khác", gào lên giận giữ, một tay xé quần trong của cô.
Nhìn thấy không còn vật cản, cơn tức giận trong người Thang Duy Thạc không có cách nào bộc phá ra.
Cầm lấy đồ, giọng lạnh băng hỏi: "Không phải trong kỳ sao, sao lại thế này?"
Vũ Tình đầu tiên là lắc đầu, đang muốn giải thích là do bản thân quá mệt mỏi mà không nghĩ...
Bốp...
Một âm thanh lanh lảnh vang lên trên mặt Vũ Tình.
"Thối tha, em dám gạt anh, được, thì ra là em giữ mình cho gã khác!"
Hắn trái một câu 'phát tình tình ý" phải một câu "thối tha", làm cho cô cũng mất đi lý trí, khẽ vuốt gương mặt đau đớn, dùng sức hướng về phía hắn gào lại. "đúng thế, em thích người khác đó, em là vì giữ mình cho người khác! Thang Duy Thạc, anh là gì của em? anh dựa vào cái gì mà quản em, em lên giường với ai, không phải là chuyện liên quan đến anh"
Trong lòng hắn đã là người có gia đình, cho nên từ khi bắt đầu với Vũ Tình, hắn đã cắt đứt liên lạc với những người phụ nữ khác ở bên ngoài!
Ngay cả cô thư ký có phát sinh quan hệ với hắn, hắn cũng đã đuổi đi!
Bởi vì hắn không thích lạm tình, nếu như cho rằng không đi quá giới hạn!
Nhưng...nhưng mà tối hôm nay hắn không thể động tới người phụ nữ của hắn, cái này...cái này thật sự rất thống khổ!
Đến chu kỳ kinh nguyệt, sẽ như thế nào. Đột nhiên Thang Duy Thạc như nghĩ đến cái gì dường như, bỗng chốc ngồi dậy, vẻ mặt nghi ngờ, "Vũ Tình, không phải kinh nguyệt đầu tháng đã có, sao bây giờ cuối tháng lại có nữa?"
Giờ Vũ Tình đã ngủ thiếp đi, căn bản không nghe được câu hỏi của hắn
"la la la..." chuông tin nhắn báo đến
Trong lúc ngủ say Cô vẫn không nghe thấy, tiếp tục ngủ ! Đã trễ như thế này ai còn nhắn tin? Vùng giữa mày thoáng nhăn lại, duỗi dài cánh tay cầm điện thoại của cô!
Khi hắn nhìn đoạn tin nhắn trên màn hình, vẻ điềm đạm trên khuôn mặt nháy mắt cứng ngắc, biến lạnh...
Cánh tay dài đưa qua thân, một nắm kéo tóc của cô. "shit! Em đứng lên cho anh, không được ngủ!"
Đang trong lúc mơ màng, tóc bị Thang Duy Thạc nắm chặt, da đầu truyền đến cảm giác đau đớn trong nháy mắt không thể mở hai mắt. 'a...anh muốn làm cái gì?"
Thang Duy Thạc nheo hai mắt nhìn cô có vẻ tức giận, gân xanh trên trán lộ rõ, lại dùng sức kéo, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Tình không thể không ngẩng lên, hướng sát gần hắn. "em nói cho anh biết, có làm gì có lỗi với anh không?"
" cái gì có lỗi với anh?" người mới bị kéo trong lúc mơ màng ngủ, nhất thời còn không rõ hắn hỏi cái gì!
"chết tiệt, em vẫn còn giả bộ vô tội đúng không? X, em nhanh lên một chút nói cho anh, em quan hệ nam nữ bất chính với ai?"Thang Duy Thạc hét lớn, ánh mắt lạnh lùng khác thường!
Phản xạ của Vũ Tình chợt lóe lên trong đầu, nhưng đầu vẫn theo lắc lư, trên da đầu truyền đến cơn đau đớn hơn nữa, "a...em không có, em không quan hệ nam nữ bất chính với ai hết!"
"em không thừa nhận, được, được, vậy em giải thích cho anh đây là chuyện gì?" Thang Duy Thạc cầm điện thoại của cô, rất nhanh ấn trên bàn phím. Sau đó đem điện thoại di động tới trước mắt của cô, làm cho cô có thể nhìn thấy rõ ràng! "đây, em tự mình xem đi, đây là cái gì?"
Nhìn thấy điện thoại, trên mặt Vũ Tình lộ ra một chút hoảng sợ. chẳng lẽ...chẳng lẽ người kia lại vừa nhắn tin tới? "Vũ Tình, đang bận gì sao? Có phải đã tắm rửa thơm mát rồi, đang nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ? haha, thật hi vọng lúc này, cô có thể nghĩ đến tôi hớ..."
Nhìn thấy tin nhắn mười phần mập mờ như thế, Phản ứng đầu tiên của Vũ Tình chính là không làm cho hắn hiểu lầm. " không phải, người này em không biết, em không biết vì sao cậu ấy lại nhắn tin như vậy cho em nữa!"
"haha...không biết...." hắn đột nhiên cười lạnh một cái, tiếp theo dừng lại, giơ tay kia lên, tại hai gò má của cô cùng sau gáy cổ trong lúc đó bóp vào.
Như là lúc nào cũng có thể bóp cổ cô!
" đúng vậy, em không biết, thực sự không biết!" cô nhẹ giọng cam đoan, hai mắt chăm chú nhìn hắn!
" em còn muốn gạt anh sao? Hả? nếu như các người không biết, hắn làm sao biết được tên của em? hả?" tim Thang Duy Thạc lạnh lùng, vì cô nói dối mà hắn lạnh lùng thế.
Khuôn mặt phẫn nộ tức giận, làm cho Vũ Tình không tự chủ được mà sợ hãi, cả người rùng mình! " không có,em không có..."
Thang Duy Thạc Mang theo vẻ mặt nghiêm túc, vốn dĩ làm cho người ta không lạnh mà vẫn rùng mình! Nếu như lại nổi gận, có rất ít người sẽ không sợ hắn!
Trong căn phòng tối mờ, Vũ Tình bị ép hỏi như thế, cho dù cô chưa làm qua chuyện gì, cũng không tự chủ được mà sợ hãi!
Nhưng là loại sợ hãi bị hắn hiểu nhầm "có tật giật mình", ngay cả có phản ứng cũng chính là làm cho hắn tức giận!
Được thôi, khổ sở mấy ngày qua, cô luôn không để ý đến hắn. Đột nhiên, nghĩ đến cô cự tuyệt yêu cầu của hắn, chẳng lẽ...
Thang Duy Thạc buông tóc của cô ra, dùng sức đè cô ngã trên giường.
Đầu được tự do, rốt cuộc có chút dùng khí cùng hắn giải thích. "Thang Duy Thạc, mọi chuyện tất cả đều là hiểu nhầm, người này em thực sự không biết, em chỉ là..."Vũ Tình rất nhanh kể chuyện ngày đó một lần, cô không muốn bị hắn hiểu lầm là không trong sạch, thật sự không muốn!
"giặt quần áo, em vậy mà giặt quần áo cho người đàn ông khác? Hạ Vũ Tình, em thực sự là lương thiện! chết tiệt, có phải nhìn tên đó đẹp trai, em phát sinh tình ý?" cơn tức giận trong người luôn không che đậy, làm thế nào lại tổn thương người đến thế!
Vũ Tình bị hắn nói "phát sinh tình ý", chấn động ngây người ra. Trên mặt căng thẳng đến mức mất đi huyết sắc, mà vẻ mặt tủi thân cũng từ từ thu lại.
"có phải anh khiến cho em chán ghét rồi, sau đó lại đi quyến rũ người khác", gào lên giận giữ, một tay xé quần trong của cô.
Nhìn thấy không còn vật cản, cơn tức giận trong người Thang Duy Thạc không có cách nào bộc phá ra.
Cầm lấy đồ, giọng lạnh băng hỏi: "Không phải trong kỳ sao, sao lại thế này?"
Vũ Tình đầu tiên là lắc đầu, đang muốn giải thích là do bản thân quá mệt mỏi mà không nghĩ...
Bốp...
Một âm thanh lanh lảnh vang lên trên mặt Vũ Tình.
"Thối tha, em dám gạt anh, được, thì ra là em giữ mình cho gã khác!"
Hắn trái một câu 'phát tình tình ý" phải một câu "thối tha", làm cho cô cũng mất đi lý trí, khẽ vuốt gương mặt đau đớn, dùng sức hướng về phía hắn gào lại. "đúng thế, em thích người khác đó, em là vì giữ mình cho người khác! Thang Duy Thạc, anh là gì của em? anh dựa vào cái gì mà quản em, em lên giường với ai, không phải là chuyện liên quan đến anh"
/152
|