Bốp...
Cô tức giận hét lên cùng đó là một bạt tai, Thang Duy Thạc trừng hai mắt tức giận đến nổi đỏ! " chết tiệt, em nói em là gì của anh, em là mẹ của con anh!"
Chết tiệt, hắn rõ ràng là một tên ngu xuẩn, thực tâm của hắn đối với cô, vì cô mà hắn cự tuyết hết những người phụ nữ qua lại với hắn.
Haha, đơn giản là hắn muốn có trách nhiệm với con, sống chung để giữ tình cảm giữa hai người!
Hắn quý trọng cô, quý trọng hạnh phúc không dễ có này!
Nhưng, tại sao cô muốn như thế với hắn, trong lòng hắn tràn đầy vui mừng khi xây dựng gia đình, cô lại báo đáp hắn như thế!
Bị người phụ nữ mình thích phản bội, bất cứ người đàn ông nào cũng không chịu đựng được.
Nếu như chịu đựng được, chỉ có một nguyên nhân, đó là hắn căn bản không yêu cô!
Vì tóc dài rũ xuống che đi nửa khuôn mặt của cô, đồng thời cũng che khuất nước mắt uất ức của cô! Hai gò mà nóng ran đau đớn, làm cho cô phản kháng với hắn lại thêm mấy phần.
Cô dựa vào cái gì mà bị quản chế, không có đạo lý
Vũ Tình vén sợi tóc trên trán, trên khuôn mặt còn nước mắt mỉm cười. "Thang Duy Thạc, em là mẹ của con, nhưng cái đó với anh có quan hệ gì? Em không phải là vợ của anh, cũng không phải là bạn gái của anh, em muốn đến với người đàn ông nào, đều là quyền của em! anh không có quyền can thiệp, không có!"
"anh không phải là gì của em sao? Chúng ta ngày ngày nằm ngủ trên giường, em như vậy mà nói anh không là gì của em?" trong lúc tức giận Thang Duy Thạc tách hai chân của cô ra, đặt mình vào trong đó.
Người phụ nữ chết tiệt, hắn đã sớm xem cô như là vợ của mình, nếu không phải cô lần nữa cự tuyệt đi đăng ký, thì bọn họ sớm cũng đã là vợ chồng hợp pháp rồi!
Vũ Tình dùng sức đánh trả hắn, nhưng cũng không thể chống lại được sự xâm chiếm của hắn. "anh dậy đi, anh đừng lại muốn...."
Trong nháy mắt cơn thịnh nộ bùng lên. Thang Duy Thạc kiềm chế chính cơn tức giận của mình, hành động dần giảm đi!
Đồng thời Vũ Tình bị khơi mào cơn tức, sao có thể cho phép hắn xâm chiếm, tay của cô tùy ý sờ được đồ gì đó, rốt cuộc nắm được cái đèn pin! Bịch....
"a..." Thang Duy Thạc che trán kêu thảm thiết.
Nhân cơ hội này , Vũ Tình một chân đá văng hắn ra, cô tay chân luống cuống đứng dậy, run rẩy đứng cách giường ngủ!
Thang Duy Thạc ôm đầu hồi lâu không lên tiếng, cơ thể cũng không có động tĩnh, chỉ giằng co như thế, có thể thấy cô vừa rồi kích động không ít.
Người đứng trên sàn nhà, trên mặt hiện rõ sự lo lắng, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "anh đừng trách em, em nói với anh là anh không được chạm vào em! là anh không nên gắng gượng đến thế..."
Cơn đau trên trán, không bằng cô làm tinh thần hắn đau đớn như thế. Haha, hắn thật tình cũng yêu thương luyến tiếc, xem ra cô không ham muốn của lạ rồi!
Quên đi, thôi!
Thang Duy Thạc buông tay, đứng thẳng dậy nhìn cô, con ngươi đen hiện lên một tia bất đắc dĩ, lập tức đều bị sự lạnh lùng thay thế vào.
Mà Vũ Tình không lộ qua trên mặt sự bi ai, trái tim dường như cảm thấy đau đớn, chẳng lẽ cô sai rồi, chẳng lẽ...
Trong một giây Thang Duy Thạc nói, làm đánh mất sự áy náy trong mắt cô! "Hạ Vũ Tình, cảm ơn em trong mấy tháng qua thiết đãi anh miễn phí, haha, em nói đúng, chúng ta đều không là gì cả, anh có quyền gì mà hạn chế em, em có thể để cho anh chơi trắng mấy tháng, đối với anh đã tương đối đủ hứng thú rồi!"
"anh..." Vũ Tình bị hắn nói như thế, sắc mặt trắng bệch.
" tùy em, em yên tâm anh sẽ không hạn chế em, em vui lòng cùng ai chơi đùa thì tùy ý em! bởi vì người phụ nữ như em mà tức giận đau lòng, không đáng!" mấy lời phía sau, Thang DuyThạc vốn là nghiến răng nghiến lợi nói ra! Sau khi nói xong, hắn khỏa thân đi xuống giường, mở tủ quần áo mặc lên người, rất nhanh hắn liền mặc chỉnh tề.
Vũ Tình không lên tiếng, đứng ở bên giường nhìn nhất cử nhất động của hắn, nhìn hắn, đầu cũng không quay lại mà đi ra khỏi phòng...
Thang Duy Thạc như dùng sức giậm chân ga, chỉ thấy chiếc xe như viên đạn trong đêm khuya trên đường chạy lướt qua.
Chết tiệt, hắn muốn xả giận, nếu không nhất định sẽ điên mất
Chết tiệt, không phải chỉ có Hạ Vũ Tình mới có thể làm cho hắn thoải mái, bất cứ một người phụ nữ nào, bất cứ một người phụ nữ nào cũng có thể!
Hắn, Thang Duy Thạc sẽ không vì một người không chung thủy lại vô tâm mà tức giận đau lòng.
Phụ nữ mà cởi quần áo ra thì cũng như nhau, ha, nếu người ta không thích của lạ giữ thân cho hắn ta, hắn lại kiên trì cho ai xem đây?
Đi qua con đường, rốt cuộc cũng dừng lại dười một căn hộ!
Thang Duy Thạc nhanh ấn phím trên máy, nhấn một dãy số, Kỳ Kỳ đang ngủ say, đột nhiên bị tiếng nhạc lớn làm phiền.
Nhắm mắt lại tay mò mẫm lung tung tìm điện thoại. "chết tiệt, là ai..."vốn đang ngủ say, nhưng khi nghe giọng nói, lập tức tỉnh ngủ! " Thạc, anh rốt cuộc cũng nhớ đến người ta rồi! được, được, đợi em, em trang điểm một chút, đi xuống? cái gì lập tức hả? oh, vậy thì được!" Kỳ Kỳ vẻ mặt hưng phấn, rất nhanh lồng áo vào, chạy ra ngoài nhà.
Tại Khách sạn "hâm khắc lai quốc tế", trong phòng tổng thống
Chỉ thấy trên cái giường tròn xa hoa, chỉ thấy một phụ nữ dùng sức cả người để cởi đồ cho người đàn ông! Chỉ là, hình như cô làm thế nào cũng không khơi dậy sự nhiệt tình của người đàn ông...
"đủ rồi!" Thang Duy Thạc một tay đẩy Kỳ Kỳ trên người ra, thất vọng ngồi dậy!
Cô tức giận hét lên cùng đó là một bạt tai, Thang Duy Thạc trừng hai mắt tức giận đến nổi đỏ! " chết tiệt, em nói em là gì của anh, em là mẹ của con anh!"
Chết tiệt, hắn rõ ràng là một tên ngu xuẩn, thực tâm của hắn đối với cô, vì cô mà hắn cự tuyết hết những người phụ nữ qua lại với hắn.
Haha, đơn giản là hắn muốn có trách nhiệm với con, sống chung để giữ tình cảm giữa hai người!
Hắn quý trọng cô, quý trọng hạnh phúc không dễ có này!
Nhưng, tại sao cô muốn như thế với hắn, trong lòng hắn tràn đầy vui mừng khi xây dựng gia đình, cô lại báo đáp hắn như thế!
Bị người phụ nữ mình thích phản bội, bất cứ người đàn ông nào cũng không chịu đựng được.
Nếu như chịu đựng được, chỉ có một nguyên nhân, đó là hắn căn bản không yêu cô!
Vì tóc dài rũ xuống che đi nửa khuôn mặt của cô, đồng thời cũng che khuất nước mắt uất ức của cô! Hai gò mà nóng ran đau đớn, làm cho cô phản kháng với hắn lại thêm mấy phần.
Cô dựa vào cái gì mà bị quản chế, không có đạo lý
Vũ Tình vén sợi tóc trên trán, trên khuôn mặt còn nước mắt mỉm cười. "Thang Duy Thạc, em là mẹ của con, nhưng cái đó với anh có quan hệ gì? Em không phải là vợ của anh, cũng không phải là bạn gái của anh, em muốn đến với người đàn ông nào, đều là quyền của em! anh không có quyền can thiệp, không có!"
"anh không phải là gì của em sao? Chúng ta ngày ngày nằm ngủ trên giường, em như vậy mà nói anh không là gì của em?" trong lúc tức giận Thang Duy Thạc tách hai chân của cô ra, đặt mình vào trong đó.
Người phụ nữ chết tiệt, hắn đã sớm xem cô như là vợ của mình, nếu không phải cô lần nữa cự tuyệt đi đăng ký, thì bọn họ sớm cũng đã là vợ chồng hợp pháp rồi!
Vũ Tình dùng sức đánh trả hắn, nhưng cũng không thể chống lại được sự xâm chiếm của hắn. "anh dậy đi, anh đừng lại muốn...."
Trong nháy mắt cơn thịnh nộ bùng lên. Thang Duy Thạc kiềm chế chính cơn tức giận của mình, hành động dần giảm đi!
Đồng thời Vũ Tình bị khơi mào cơn tức, sao có thể cho phép hắn xâm chiếm, tay của cô tùy ý sờ được đồ gì đó, rốt cuộc nắm được cái đèn pin! Bịch....
"a..." Thang Duy Thạc che trán kêu thảm thiết.
Nhân cơ hội này , Vũ Tình một chân đá văng hắn ra, cô tay chân luống cuống đứng dậy, run rẩy đứng cách giường ngủ!
Thang Duy Thạc ôm đầu hồi lâu không lên tiếng, cơ thể cũng không có động tĩnh, chỉ giằng co như thế, có thể thấy cô vừa rồi kích động không ít.
Người đứng trên sàn nhà, trên mặt hiện rõ sự lo lắng, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "anh đừng trách em, em nói với anh là anh không được chạm vào em! là anh không nên gắng gượng đến thế..."
Cơn đau trên trán, không bằng cô làm tinh thần hắn đau đớn như thế. Haha, hắn thật tình cũng yêu thương luyến tiếc, xem ra cô không ham muốn của lạ rồi!
Quên đi, thôi!
Thang Duy Thạc buông tay, đứng thẳng dậy nhìn cô, con ngươi đen hiện lên một tia bất đắc dĩ, lập tức đều bị sự lạnh lùng thay thế vào.
Mà Vũ Tình không lộ qua trên mặt sự bi ai, trái tim dường như cảm thấy đau đớn, chẳng lẽ cô sai rồi, chẳng lẽ...
Trong một giây Thang Duy Thạc nói, làm đánh mất sự áy náy trong mắt cô! "Hạ Vũ Tình, cảm ơn em trong mấy tháng qua thiết đãi anh miễn phí, haha, em nói đúng, chúng ta đều không là gì cả, anh có quyền gì mà hạn chế em, em có thể để cho anh chơi trắng mấy tháng, đối với anh đã tương đối đủ hứng thú rồi!"
"anh..." Vũ Tình bị hắn nói như thế, sắc mặt trắng bệch.
" tùy em, em yên tâm anh sẽ không hạn chế em, em vui lòng cùng ai chơi đùa thì tùy ý em! bởi vì người phụ nữ như em mà tức giận đau lòng, không đáng!" mấy lời phía sau, Thang DuyThạc vốn là nghiến răng nghiến lợi nói ra! Sau khi nói xong, hắn khỏa thân đi xuống giường, mở tủ quần áo mặc lên người, rất nhanh hắn liền mặc chỉnh tề.
Vũ Tình không lên tiếng, đứng ở bên giường nhìn nhất cử nhất động của hắn, nhìn hắn, đầu cũng không quay lại mà đi ra khỏi phòng...
Thang Duy Thạc như dùng sức giậm chân ga, chỉ thấy chiếc xe như viên đạn trong đêm khuya trên đường chạy lướt qua.
Chết tiệt, hắn muốn xả giận, nếu không nhất định sẽ điên mất
Chết tiệt, không phải chỉ có Hạ Vũ Tình mới có thể làm cho hắn thoải mái, bất cứ một người phụ nữ nào, bất cứ một người phụ nữ nào cũng có thể!
Hắn, Thang Duy Thạc sẽ không vì một người không chung thủy lại vô tâm mà tức giận đau lòng.
Phụ nữ mà cởi quần áo ra thì cũng như nhau, ha, nếu người ta không thích của lạ giữ thân cho hắn ta, hắn lại kiên trì cho ai xem đây?
Đi qua con đường, rốt cuộc cũng dừng lại dười một căn hộ!
Thang Duy Thạc nhanh ấn phím trên máy, nhấn một dãy số, Kỳ Kỳ đang ngủ say, đột nhiên bị tiếng nhạc lớn làm phiền.
Nhắm mắt lại tay mò mẫm lung tung tìm điện thoại. "chết tiệt, là ai..."vốn đang ngủ say, nhưng khi nghe giọng nói, lập tức tỉnh ngủ! " Thạc, anh rốt cuộc cũng nhớ đến người ta rồi! được, được, đợi em, em trang điểm một chút, đi xuống? cái gì lập tức hả? oh, vậy thì được!" Kỳ Kỳ vẻ mặt hưng phấn, rất nhanh lồng áo vào, chạy ra ngoài nhà.
Tại Khách sạn "hâm khắc lai quốc tế", trong phòng tổng thống
Chỉ thấy trên cái giường tròn xa hoa, chỉ thấy một phụ nữ dùng sức cả người để cởi đồ cho người đàn ông! Chỉ là, hình như cô làm thế nào cũng không khơi dậy sự nhiệt tình của người đàn ông...
"đủ rồi!" Thang Duy Thạc một tay đẩy Kỳ Kỳ trên người ra, thất vọng ngồi dậy!
/152
|