Vũ Tình trách cứ nhìn Thang Duy Thạc , cái miệng của hắn đúng là thật ác độc, làm sao có thể nói em gái mình như vậy chứ?
Cũng không còn là trẻ con nữa, người ta cũng đã làm vợ làm mẹ người ta rồi! Thang Duy Thạc không biết là mình nói sai, căn bản không để ý tới em gái đang than thở!
Thang Hàm Lôi tức giận đến giơ thẳng chân, giọng buồn bực càng lúc càng lớn! "Chị dâu, hôm nay chị phải lấy lại công đạo cho em!"
Đắm chìm trong đau đớn và hạnh phúc, Vũ Tình bị Hàm Lôi làm ầm ĩ như vậy, quên không ít cảm xúc lúc trước. "Duy Thạc, anh xin lỗi Hàm Lôi đi, anh vừa nồi hơi nặng lời!"
Hàm Lôi đứng nơi đó hai mắt đỏ bừng chờ xin lỗi, may thay có chị dâu giúp cô!
Nhưng Thang Duy Thạc căn bản không để ý tới cô, nhặt lại tài liệu phân tán trên mặt đất cho vào túi dai.
"Anh... anh xin lỗi!" Hàm Lôi tức giận hét to!
"Đừng ồn, thiếu não như em ngày nào cũng làm ầm lên cái gì?" Thang Duy Thạc không hề che dấu chán ghét đối với em gái, hắn, hận không thể lập tức đuổi cô về nhà! Thiếu não? Vũ Tình nghe thế thiếu chút nữa mắt trợn trắng, nhưng bị vây trong cực độ hưng phấn cùng bi thương, cô không có tinh thần giải quyết chiến tranh của anh em họ!
"Chị dâu –"
"Tâm tình chị dâu cô không tốt, bây giờ về cô về tự dọn lại đồ của mình đi!" Thang Duy Thạc vẫn nói câu kia, vì hắn không muốn thấy Vũ Tình giặt quần áo cho cô nữa!
Hàm Lôi nhăn mặt nhăn mũi, tức khí nói: "Giờ em làm gì còn quần áo bẩn, chị dâu đều giặt hết rồi! Chị dâu à, quên nói cám ơn, ngại ghê, cả đồ lót cũng giặt dùm em!"
Thật ra ở nhà cô quần áo đều là giặt là, mà đồ lót, đều do chồng cô giặt! Ha ha, không thể tưởng tượng được chứ gì, đừng nhìn chồng cô là ông chủ tập đoàn quốc tế nhé, ở nhà chiều cô lắm đấy!
Vũ Tình nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng miệng vẫn khuyên nhủ: "Hàm Lôi à, bột giặt không hại tay, vừa thay đồ thì giặt luôn, cũng không phiền lắm!"
"Vâng em biết!" Mặt không đỏ không trắng, mặc kệ có thể làm theo hay không, dù sao cũng đồng ý thật ngoan!
Thang Duy Thạc kéo Vũ Tình đi ra ngoài, muốn tìm một nơi chỉ thuộc về hai người!
"Chúng ta đi dạo, muốn mua gì không?" Bây giờ tâm tình cô không tốt, nên đưa cô đi giải sầu!
"Không cần, anh đi làm việc đi, em biết hôm nay anh có nhiều việc!" Vũ Tình cố nặn ra một nụ cười, khiến hắn yên tâm. "Vốn bảo em đưa tài liệu cho anh, xem ra lại tự anh về lấy!"
"Tài liệu, hội nghị, không có việc gì, hôm nay thời gian của anh đều cho em!" Kiếm bao nhiêu tiền để làm gì? Nhiều tiền như vậy mấy bảo bối của hắn cũng không xài hết? Nhưng cả đời hắn lại chỉ có mình cô thôi!
Hắn ngốc nghếch mới bỏ lỡ thời gian đó, hắn không thể lại bỏ lỡ nữa!
Vũ Tình nhào vào lòng hắn, dùng sức ôm chặt hắn. "Duy Thạc, mặc kệ thế nào. Nhạc Nhạc thật là con gái chúng ta, đây thật quá tuyệt vời, là ông trời ban ơn cho em!"
"Đúng vậy, cho nên chúng ta càng phải quý trọng bảo bối này!" Thang Duy Thạc nắm tay cô, cảm khái! "Nhạc Nhạc là Đại bảo bối của anh, nhất định phải yêu thương nó gấp đôi!"
Vũ Tình chảy hai hàng nước mắt trong tiếng cười, nghẹn ngào nói: "Cũng không dược quá chiều, nếu giống bác nó, vừa tham vừa lười, tay con ngốc hơn chân, vậy không tốt!" Ha ha, chỉ có hai người bọn họ, chắc là không tính nếu nói xấu ai đó chứ?
"Ha ha, đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta phải chiều, nhưng cũng phải giáo dục!" Thang Duy Thạc cười ha ha nói!
Ngồi phòng khách vừa ăn khoai phiến, vừa xem tivi, trong khoảnh khắc hắt xì hai cái. "Là ai đang nói xấu mình, đáng ghét!"
Ở trong một căn phòng nhỏ dơ bẩn, người đàn ông ghê tởm vừa kéo kéo, vừa ra sức đung đưa có thể.
Mà người phụ nữ dưới thân hắn, nhắm mắt không nói, như không hoàn toàn cảm thấy gì! Haha, đây đã là người khách thứ mười hôm nay rồi, làm sao cô còn có thể cảm thấy gì?
Vài phút sau, người đàn ông như khỉ ngồi dậy, mặc quần chạy lấy người!
Khi người đàn ông kia vừa mới đẩy cửa ra, chỉ thấy một lão béo lao đến, bước vào liền mắng: "Con đĩ, mày có bệnh, còn moi tiền của ông, làm hại giờ ông cũng dính theo!"
Nói rồi, vài bàn tay đánh đến người không kịp né tránh "AIDS, mẹ kiếp.."
Người đàn ông vừa đi ra, nghe nói thế, giận dữ lập tức quay lại cùng với gã mập đánh người trên giường.
Sau quyền cước xót người, hai người đàn ông mới hết giận rời đi!
Vũ Hân mang đầy vết thương đứng dậy mặc xong quần áo, cô muốn đi mua thuốc, nếu không lát lên cơn nghiện rất khó chịu.
Ầm một tiếng, cửa lại bị đá văng ra, chỉ là lần này người vào là ông chủ Vũ Hân — Hắc Bì!
Vừa vào cửa Hắc Bì đã tát Vũ Hân một cái, sau đó điên tiết nói: "Mày đúng là con ngu, lại để bị nhiễm bệnh, mày như thế ai còn muốn nữa? Cút ra ngoài cho tao!"
"Không — anh không thể đuổi tôi đi?" Vũ Hân dùng sức lắc đầu, thậm chí quỳ trên mặt đất khẩn cầu Hắc Bì! Nhưng dạng người thế này ai còn dám mua, Vũ Hân đã không thể sử dụng được nữa bị Hắc Bì đuổi ra khỏi nhà hàng! Bất kể cô cầu xin thế nào, cũng không ai để ý tới cô!
————————————–
Vũ Hân chẳng biết xấu hổ lấy ra quần áo đẹp nhất của mình, đi vào Tập đoàn Thang Bách!
Cô tiếp tân nhìn thấy người gầy gò như thế, sợ tới mức khó thở! "Thật xin lỗi, không hẹn trước không thể gặp tổng giám đốc của chúng tôi!"
"Tôi là vợ Thang Duy Thạc, các người mau dẫn tôi vào!" Bị nhóm người này ngăn cản ngoài cửa, Vũ Hân tức giận lao vào!
"Vợ tổng giám đốc?" Cô tiếp tân nghi ngờ, sau đó lộ ra một biểu cảm cười nhạt. "Chỉ bằng cô mà là vợ tổng giám đốc? Hờ ~~ năm nay cô bao nhiêu? Thoạt nhìn giống mẹ tổng giám đốc chúng tôi!"
Bây giờ miệng phụ nữ vẫn rất lợi hại, mặc kệ mình ở vị trí gì, thích nói sao thì nói!
Nhưng cô tiếp tân này nói cũng không quá, lúc này Vũ Hân thoạt nhìn như bà lão. Vì hút thuốc phiện thời gian dài, khiên cô không chỉ tiều tụy, hơn nữa cả cơ thể còn gầy đi rất nhiều.
Gương mặt lúc trước vốn mịn màng, giờ như bọc một tầng da khô vàng như nến, trên mặt sần sùi.
Bị người ta coi khinh như thế, Vũ Hân thật khó chịu. Nhưng hôm nay mục đích cô đến là tìm Thang Duy Thạc, chứ không phải đến tìm bọn tôm tép cãi nhau.
Nén tức giận, tiếng nói coi như vững vàng "Giúp tôi hỏi Thang Duy Thạc, nói Hoàng Vũ Hân đến tìm!"
Tiếp tân giả vờ như không nghe thấy, quay đầu sang bên! Mỗi ngày người đến gặp tổng giám đốc bọn họ vô cùng nhiều, nếu đều làm như vậy chẳng phải cô cũng mệt chết rồi!
Ngay khi Vũ Hân không còn cách nào, Thang Duy Thạc và vài đổng sự đi ra từ thang máy!
Vũ Hân giống như ruồi bọ nhìn thấy máu, chạy lại chỗ Thang Duy Thạc! Nhưng chưa đến gần hắn, đã bị bảo vệ ngăn. "Cô à, mời cô đi ra ngoài!"
Giống như nữ quỷ, nhất định sẽ không bỏ qua! "Anh buông tôi ta! Thang Duy Thạc tôi có chuyện muốn nói với anh!" Vừa bị cánh tay bảo vệ bao vây, vừa hướng đến Thang Duy Thạc gọi lớn!
Nếu không phải cô lên tiếng, căn bản Thang Duy Thạc không nhìn ra cô ta là ai? Cô ta như thế? Sao có thể thảm như thế? Nhưng hắn không có hứng biết, lại càng không muốn nhìn thấy cô ta. "Lôi người phụ nữ này đi ra ngoài, về sau không cho phép cô ta bước vào!" Bọn họ đã không còn lời nào để nói!
"Không, Thang Duy Thạc tôi có chuyện xin anh, tôi –" Nói còn chưa xong, trực tiếp bị bảo vệ kéo ra ngoài!
Ngồi dưới đất, bên trong hai mắt lộ ra hung quang. Đáng chết, cô chỉ cần tiền thôi, vì sao hắn không cho cô cơ hội nói chuyện?
Hắn tuyệt tình như vậy, cô nhất định sẽ không để họ được vui vẻ!
————————————-
Ngay khi Vũ Tình mua đồ ăn về, chỉ nghe thấy bà cô ngồi trên sô pha hưng phấn kêu to: "Cái gì, cho phép em ở Đài Loan nhiều hơn một tháng? Oa, thật tốt, chồng ơi yêu ghê đó!"
Nghe thế lời như thế, Vũ Tình đúng là không khóc nổi. Không phải nói ngày kia sẽ đi à, sao ~~ lại nhiều ra một tháng nữa?
Cũng không còn là trẻ con nữa, người ta cũng đã làm vợ làm mẹ người ta rồi! Thang Duy Thạc không biết là mình nói sai, căn bản không để ý tới em gái đang than thở!
Thang Hàm Lôi tức giận đến giơ thẳng chân, giọng buồn bực càng lúc càng lớn! "Chị dâu, hôm nay chị phải lấy lại công đạo cho em!"
Đắm chìm trong đau đớn và hạnh phúc, Vũ Tình bị Hàm Lôi làm ầm ĩ như vậy, quên không ít cảm xúc lúc trước. "Duy Thạc, anh xin lỗi Hàm Lôi đi, anh vừa nồi hơi nặng lời!"
Hàm Lôi đứng nơi đó hai mắt đỏ bừng chờ xin lỗi, may thay có chị dâu giúp cô!
Nhưng Thang Duy Thạc căn bản không để ý tới cô, nhặt lại tài liệu phân tán trên mặt đất cho vào túi dai.
"Anh... anh xin lỗi!" Hàm Lôi tức giận hét to!
"Đừng ồn, thiếu não như em ngày nào cũng làm ầm lên cái gì?" Thang Duy Thạc không hề che dấu chán ghét đối với em gái, hắn, hận không thể lập tức đuổi cô về nhà! Thiếu não? Vũ Tình nghe thế thiếu chút nữa mắt trợn trắng, nhưng bị vây trong cực độ hưng phấn cùng bi thương, cô không có tinh thần giải quyết chiến tranh của anh em họ!
"Chị dâu –"
"Tâm tình chị dâu cô không tốt, bây giờ về cô về tự dọn lại đồ của mình đi!" Thang Duy Thạc vẫn nói câu kia, vì hắn không muốn thấy Vũ Tình giặt quần áo cho cô nữa!
Hàm Lôi nhăn mặt nhăn mũi, tức khí nói: "Giờ em làm gì còn quần áo bẩn, chị dâu đều giặt hết rồi! Chị dâu à, quên nói cám ơn, ngại ghê, cả đồ lót cũng giặt dùm em!"
Thật ra ở nhà cô quần áo đều là giặt là, mà đồ lót, đều do chồng cô giặt! Ha ha, không thể tưởng tượng được chứ gì, đừng nhìn chồng cô là ông chủ tập đoàn quốc tế nhé, ở nhà chiều cô lắm đấy!
Vũ Tình nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng miệng vẫn khuyên nhủ: "Hàm Lôi à, bột giặt không hại tay, vừa thay đồ thì giặt luôn, cũng không phiền lắm!"
"Vâng em biết!" Mặt không đỏ không trắng, mặc kệ có thể làm theo hay không, dù sao cũng đồng ý thật ngoan!
Thang Duy Thạc kéo Vũ Tình đi ra ngoài, muốn tìm một nơi chỉ thuộc về hai người!
"Chúng ta đi dạo, muốn mua gì không?" Bây giờ tâm tình cô không tốt, nên đưa cô đi giải sầu!
"Không cần, anh đi làm việc đi, em biết hôm nay anh có nhiều việc!" Vũ Tình cố nặn ra một nụ cười, khiến hắn yên tâm. "Vốn bảo em đưa tài liệu cho anh, xem ra lại tự anh về lấy!"
"Tài liệu, hội nghị, không có việc gì, hôm nay thời gian của anh đều cho em!" Kiếm bao nhiêu tiền để làm gì? Nhiều tiền như vậy mấy bảo bối của hắn cũng không xài hết? Nhưng cả đời hắn lại chỉ có mình cô thôi!
Hắn ngốc nghếch mới bỏ lỡ thời gian đó, hắn không thể lại bỏ lỡ nữa!
Vũ Tình nhào vào lòng hắn, dùng sức ôm chặt hắn. "Duy Thạc, mặc kệ thế nào. Nhạc Nhạc thật là con gái chúng ta, đây thật quá tuyệt vời, là ông trời ban ơn cho em!"
"Đúng vậy, cho nên chúng ta càng phải quý trọng bảo bối này!" Thang Duy Thạc nắm tay cô, cảm khái! "Nhạc Nhạc là Đại bảo bối của anh, nhất định phải yêu thương nó gấp đôi!"
Vũ Tình chảy hai hàng nước mắt trong tiếng cười, nghẹn ngào nói: "Cũng không dược quá chiều, nếu giống bác nó, vừa tham vừa lười, tay con ngốc hơn chân, vậy không tốt!" Ha ha, chỉ có hai người bọn họ, chắc là không tính nếu nói xấu ai đó chứ?
"Ha ha, đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta phải chiều, nhưng cũng phải giáo dục!" Thang Duy Thạc cười ha ha nói!
Ngồi phòng khách vừa ăn khoai phiến, vừa xem tivi, trong khoảnh khắc hắt xì hai cái. "Là ai đang nói xấu mình, đáng ghét!"
Ở trong một căn phòng nhỏ dơ bẩn, người đàn ông ghê tởm vừa kéo kéo, vừa ra sức đung đưa có thể.
Mà người phụ nữ dưới thân hắn, nhắm mắt không nói, như không hoàn toàn cảm thấy gì! Haha, đây đã là người khách thứ mười hôm nay rồi, làm sao cô còn có thể cảm thấy gì?
Vài phút sau, người đàn ông như khỉ ngồi dậy, mặc quần chạy lấy người!
Khi người đàn ông kia vừa mới đẩy cửa ra, chỉ thấy một lão béo lao đến, bước vào liền mắng: "Con đĩ, mày có bệnh, còn moi tiền của ông, làm hại giờ ông cũng dính theo!"
Nói rồi, vài bàn tay đánh đến người không kịp né tránh "AIDS, mẹ kiếp.."
Người đàn ông vừa đi ra, nghe nói thế, giận dữ lập tức quay lại cùng với gã mập đánh người trên giường.
Sau quyền cước xót người, hai người đàn ông mới hết giận rời đi!
Vũ Hân mang đầy vết thương đứng dậy mặc xong quần áo, cô muốn đi mua thuốc, nếu không lát lên cơn nghiện rất khó chịu.
Ầm một tiếng, cửa lại bị đá văng ra, chỉ là lần này người vào là ông chủ Vũ Hân — Hắc Bì!
Vừa vào cửa Hắc Bì đã tát Vũ Hân một cái, sau đó điên tiết nói: "Mày đúng là con ngu, lại để bị nhiễm bệnh, mày như thế ai còn muốn nữa? Cút ra ngoài cho tao!"
"Không — anh không thể đuổi tôi đi?" Vũ Hân dùng sức lắc đầu, thậm chí quỳ trên mặt đất khẩn cầu Hắc Bì! Nhưng dạng người thế này ai còn dám mua, Vũ Hân đã không thể sử dụng được nữa bị Hắc Bì đuổi ra khỏi nhà hàng! Bất kể cô cầu xin thế nào, cũng không ai để ý tới cô!
————————————–
Vũ Hân chẳng biết xấu hổ lấy ra quần áo đẹp nhất của mình, đi vào Tập đoàn Thang Bách!
Cô tiếp tân nhìn thấy người gầy gò như thế, sợ tới mức khó thở! "Thật xin lỗi, không hẹn trước không thể gặp tổng giám đốc của chúng tôi!"
"Tôi là vợ Thang Duy Thạc, các người mau dẫn tôi vào!" Bị nhóm người này ngăn cản ngoài cửa, Vũ Hân tức giận lao vào!
"Vợ tổng giám đốc?" Cô tiếp tân nghi ngờ, sau đó lộ ra một biểu cảm cười nhạt. "Chỉ bằng cô mà là vợ tổng giám đốc? Hờ ~~ năm nay cô bao nhiêu? Thoạt nhìn giống mẹ tổng giám đốc chúng tôi!"
Bây giờ miệng phụ nữ vẫn rất lợi hại, mặc kệ mình ở vị trí gì, thích nói sao thì nói!
Nhưng cô tiếp tân này nói cũng không quá, lúc này Vũ Hân thoạt nhìn như bà lão. Vì hút thuốc phiện thời gian dài, khiên cô không chỉ tiều tụy, hơn nữa cả cơ thể còn gầy đi rất nhiều.
Gương mặt lúc trước vốn mịn màng, giờ như bọc một tầng da khô vàng như nến, trên mặt sần sùi.
Bị người ta coi khinh như thế, Vũ Hân thật khó chịu. Nhưng hôm nay mục đích cô đến là tìm Thang Duy Thạc, chứ không phải đến tìm bọn tôm tép cãi nhau.
Nén tức giận, tiếng nói coi như vững vàng "Giúp tôi hỏi Thang Duy Thạc, nói Hoàng Vũ Hân đến tìm!"
Tiếp tân giả vờ như không nghe thấy, quay đầu sang bên! Mỗi ngày người đến gặp tổng giám đốc bọn họ vô cùng nhiều, nếu đều làm như vậy chẳng phải cô cũng mệt chết rồi!
Ngay khi Vũ Hân không còn cách nào, Thang Duy Thạc và vài đổng sự đi ra từ thang máy!
Vũ Hân giống như ruồi bọ nhìn thấy máu, chạy lại chỗ Thang Duy Thạc! Nhưng chưa đến gần hắn, đã bị bảo vệ ngăn. "Cô à, mời cô đi ra ngoài!"
Giống như nữ quỷ, nhất định sẽ không bỏ qua! "Anh buông tôi ta! Thang Duy Thạc tôi có chuyện muốn nói với anh!" Vừa bị cánh tay bảo vệ bao vây, vừa hướng đến Thang Duy Thạc gọi lớn!
Nếu không phải cô lên tiếng, căn bản Thang Duy Thạc không nhìn ra cô ta là ai? Cô ta như thế? Sao có thể thảm như thế? Nhưng hắn không có hứng biết, lại càng không muốn nhìn thấy cô ta. "Lôi người phụ nữ này đi ra ngoài, về sau không cho phép cô ta bước vào!" Bọn họ đã không còn lời nào để nói!
"Không, Thang Duy Thạc tôi có chuyện xin anh, tôi –" Nói còn chưa xong, trực tiếp bị bảo vệ kéo ra ngoài!
Ngồi dưới đất, bên trong hai mắt lộ ra hung quang. Đáng chết, cô chỉ cần tiền thôi, vì sao hắn không cho cô cơ hội nói chuyện?
Hắn tuyệt tình như vậy, cô nhất định sẽ không để họ được vui vẻ!
————————————-
Ngay khi Vũ Tình mua đồ ăn về, chỉ nghe thấy bà cô ngồi trên sô pha hưng phấn kêu to: "Cái gì, cho phép em ở Đài Loan nhiều hơn một tháng? Oa, thật tốt, chồng ơi yêu ghê đó!"
Nghe thế lời như thế, Vũ Tình đúng là không khóc nổi. Không phải nói ngày kia sẽ đi à, sao ~~ lại nhiều ra một tháng nữa?
/152
|