Tuy rằng cô là em gái Thang Duy Thạc, bác lũ trẻ, hơn nữa người cũng có phần đáng yêu, mỗi ngày đều gọi 'chị dâu, chị dâu' không yên, cũng rất dễ nghe.
Nhưng bọn họ đã lâu chưa từng có một ngày yên bình, trong nhà có 'người ngoài' vẫn thật không tiện.
Nhất là 'người ngoài' này lại lười siêu cấp, mỗi ngày chỉ biết chế tạo rác lớn.
Dập mạnh điện thoại xuống, Thang đại tiểu thư cúp máy. Hưng phấn mà chạy tới, ôm cổ người 'đắm chìm trong đau đớn'.
"CHị dâu, mau ôm một cái, chị dâu, ông chồng tự cao tự đại của em nói có thể cho em ở Đài Loan thêm đó, vì công việc bận nên không có thời gian đến đây đón. Ha ha, em còn đang buồn rầu không muốn xa anh cả, chị dâu, anh hai, còn có Nhạc Nhạc Tiểu Bác nhanh như thế!" Hưng phấn làm cô nói xong một hơi, đặt toàn bộ sức nặng thân thể lên người Vũ Tình thấp hơn mình nửa cái đầu.
Vũ Tình cười miễn cưỡng, chỉ là nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc. Vũ Tình nhẹ nhàng đẩy thân thể của cô ra, sau đó quan tâm hỏi: "Hàm Lôi, vậy em không muốn gặp con à?"
"Xí... đứa con kia cũng không theo em, chẳng có chút tri kỷ, như là ba nó ấy, em chẳng cần nó!" Thang Hàm Lôi nhăn mặt nhăn mũi, hơn phân nửa là đang dỗi nói.
Vũ Tình muốn tiếp tục khuyên, nhưng nghĩ đến như vậy có phải là đuổi người quá mức không? Cho nên, lời đến bên miệng lại khổ sở nuốt về.
Lức này Thang Hàm Lôi nhìn thấy đồ ăn phía sau, kinh hỉ thiểu chút nữa nhảy lên: "Chị dâu, chị mua bí đỏ ạ? Oa, em thích nhất ăn bí đỏ!"
Vũ Tình mỉm cười gật đầu, mất hết sức lực nói: "Đúng thế, biết em thích ăn, cho nên cố ý mua!" Vốn là muốn tiễn cô vui vẻ ra về.
Ô...
Mình còn phải làm nữ giúp việc cho cô ấy đến bao giờ, bây giờ mỗi ngày cô như chăm sóc bốn đứa con vậy, cô đúng là mỏi mệt không chịu nổi, không thể chịu được.
Hạ vai, nhận mệnh cầm thức ăn đi vào.
Được rồi, cô tiếp tục làm nữ giúp việc đi.
Thật ra, bằng vào sức của Thang Duy Thạc, mọi người có thể ra ngoài khách sạn ăn bữa tối tuyệt chẳng là vấn đề. Đổ mồ hôi... cho dù ăn ở khách sạn cả đời cũng chẳng là vấn đề ấy.
Nhưng một nhà ở cùng nhau mới là đáng quý, có ảm giác 'gia đình'.
Loại cảm giác này khoog tìm thấy bên ngoài, cũng không dùng tiên mua được. Thỉnh thoảng vào khách sạn ăn thì còn được, ăn nhiều sẽ mất khẩu vị.
"Chị dâu, em không thể giúp gì cho chị, thật là ngại quá!"
Đi đến trước cửa nhà ăn Vũ Tình quay đầu lại, giữ nụ cười nói: "Không vấn đề gì, mình chị được rồi!" Mỗi lần đều nói như vậy, miệng ngọt chết người.
---------------------
"Hi... Tiểu Tình Tình, tôi đến đây!" Một dáng vẻ thoải mái nhàn nhã mê chết người không đền mạng, Duy Á đi vào hưng phấn chào hỏi. Vũ Tình ngừng tay, bất ngờ nhìn về phía người tới: "Duy Á, cậu đến rồi!"
"Đúng thế, để tiễn đưa con bé kia, không đến nọ lại không đi!" Thang Duy Á nhún nhún vai, dáng vẻ đau đầu nói.
"Có gì cần giúp không chị Vũ Tình?" một tiếng ói mềm mại vang lên trong phòng bếp, tiếp theo là một cô gái với hai bím tóc đuôi sam đi đến bên cạnh.
Vũ Tình không nhịn được chớp mắt, cô gái này giống như đã gặp ở đâu, nhìn thật quen mắt.
Ngay khi cô đang nghi ngờ, Duy Á một tay nắm tay cô gái kia: "Chị dâu, đây là nữ giúp việc nhỏ bé cộng thêm bạn gái của em...Kim Hỷ Bảo!" Kim Hỷ Bảo vùng khỏi cái ôm của hắn, đỏ mặt gắt giọng: "Đừng náo loạn, anh thật ghê tởm!"
"Xì, cũng dám nói ghe tởm! Như vậy mà ghê tởm, chúng ta đây còn có thể làm nhiều chuyện ghê tởm hơn nữa?" Thang Duy Á mặt không đỏ hơi mềm nói.
Nhưng lại khiến toàn thân Hỷ Bảo đỏ hồng, xấu hổ nhìn Vũ Tình, dùng sức đánh vào chàng trai bên cạnh: "Đồ đáng ghét, đừng có làm loạn!"
"Được, vậy em làm việc đi, anh đi ra!" lần này Thang Duy Á rất phối hợp bước đi, vì hắn quả thật không thích chỗ này.
Vũ Tình lập tức liền thích cô gái đáng yêu này, mỉm cười nói: "Chào, hân hạnh làm quen với em!"
"Em cũng rất vui, đã sớm nghe nói chị Vũ Tình có tay nghề giỏi, mỗi ngày đều có người nhắc bên tai em! Với lại, nếu chị không phải chị dâu anh ấy, nhất định sẽ lấy về nhà làm vợ!" nói rồi Hỷ Bảo còn không quên lườm người nào đó trong phòng khác.
Vũ Tình được khen có chút không quá tự đại, lập tức lắc đầu: "Không đâu, tất cả đều là việc nhà, chị cũng đâu làm nhiều!"
Thật không dám giấu tay nghề nấu ăn của cô, hoàn toàn là năm đó vì lấy lòng Thang Duy Thạc, cố ý đi học.
Trò chuyện với nhâu thật vui, trong khoảnh khắc hai người trở thành bạn bè.
Vì tạo quan hệ, Vũ Tình làm mười món ăn, hi....may mà có Hỷ Bảo hỗ trợ, nếu không không biết sẽ làm đến khi nào.
"Oa, bí đỏ ngon thật, đúng là ăn quá ngon!" Hàm Lôi vừa ăn vừa hô, mọi người ngừng nói chuyện, ánh mắt đều đưa đến người cô.
Nhạc Nhạc thích nhất học theo, cũng học dáng vẻ bác, nhún vai lớn tiếng kinh hô: "Oa... coca cánh gà ăn ngon thật, đúng là ăn quá ngon!"
Tiểu Bác gần như bị em gái đánh bại, chịu không nổi ngã xuống bàn.
Thang Duy Thạc và Thang Duy Á đồng thời trách cứ nhìn em gái, trăm miệng một lời: "Ăn cơm!"
"Xí..."
"Xí..."
Hai tiếng 'xí', trước sau vang lên.
Vũ Tình lo lắng, a, Nhạc Nhạc của cô càng ngày càng giống cô lười rồi, điều này... điều này bảo cô làm sao cho phải đây?
Kim Hỷ Bảo kinh ngạc, trời ạ, thì ra Thang đại tiểu thư là như vậy?
Trong suy nghĩ của cô, tiểu thư nhà có tiền chắc là thục nữ, thật đúng là giả mù sa mưa.
Thang Duy Thạc hắng giọng, sau đó lên giọng anh cả nói: "Em ở Đài Bắc lâu như vậy, cũng không thể mỗi ngày không có việc gì để chị dâu chăm em, dù sao cũng đều có việc. ngày ,ai hoặc là em tới công ty đi làm, hoặc là ở nhà làm việc!"
"Biết rồi, tự em sẽ chăm sóc mình!" không ăn cơm, coi như giảm béo được rồi.
--------------------------
"Vợ, xin lỗi, cái con bé kia lại không đi, làm em mệt mỏi!" trở lại phòng rồi, Thang Duy Thạc cẩn thận đấm lưng mát xa cho Vũ Tình: "Bên này, lên trái một chút..!"
Bàn tay to lập tức di động, dịu dàng hỏi: "Là nơi này sao?"
"Không, bên phải, à, đúng, chính là nơi này, nhẹ tay cho em, đau quá!" Vai trần thâm lại, rõ ràng là rất đau.
Thang Duy Thạc xin lỗi an ủi.
Thân thể thoáng thư giãn rồi, Vũ Tình xoay người đối mặt với hắn: "Không cần xin lỗi, để Hàm Lôi nghe được không tốt!"
"Được, không đề cập tới nó nữa!" Thang Duy Thạc ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hôn xuống: "Vợ, chúng ta có phải nên cần thế giới của hai người không? Hử?"
"Không cần, người ta hôm nay thật mệt lắm!" Vũ Tình mắc cỡ đỏ mặt lắc đầu, sau đó gạt tay hắn, nằm xuống một bên giường.
Thang Duy Thạc lại sử dụng tuyệt chiêu bám người, đè mình lêm: "Tối hôm nay em phải cho anh, phải phải..."
"Vì sao chư?" Vũ Tình ngừng thở, nén cảm giác ngứa xuống.
"Vì ngày kia anh phải đi Nhật Bản, đại khái một thời gian mới có thể về..." Thang Duy Thạc ai thán nói.
Nhật Bản? Vũ Tình căng thẳng, Nhật Bản hành nghề tràn lan, mà Thang Duy Thạc hấp dẫn như thế, khó bảo toàn sự kiện phấn hồng không xảy ra.
Vũ Tình bỗng dưng đưa hai tay ôm cổ Thang Duy Thạc, đưa môi đỏ mọng của mình lên....
Chủ động của cô, khiến Thang Duy Thạc càng dâng cao dục vọng....
Nhưng bọn họ đã lâu chưa từng có một ngày yên bình, trong nhà có 'người ngoài' vẫn thật không tiện.
Nhất là 'người ngoài' này lại lười siêu cấp, mỗi ngày chỉ biết chế tạo rác lớn.
Dập mạnh điện thoại xuống, Thang đại tiểu thư cúp máy. Hưng phấn mà chạy tới, ôm cổ người 'đắm chìm trong đau đớn'.
"CHị dâu, mau ôm một cái, chị dâu, ông chồng tự cao tự đại của em nói có thể cho em ở Đài Loan thêm đó, vì công việc bận nên không có thời gian đến đây đón. Ha ha, em còn đang buồn rầu không muốn xa anh cả, chị dâu, anh hai, còn có Nhạc Nhạc Tiểu Bác nhanh như thế!" Hưng phấn làm cô nói xong một hơi, đặt toàn bộ sức nặng thân thể lên người Vũ Tình thấp hơn mình nửa cái đầu.
Vũ Tình cười miễn cưỡng, chỉ là nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc. Vũ Tình nhẹ nhàng đẩy thân thể của cô ra, sau đó quan tâm hỏi: "Hàm Lôi, vậy em không muốn gặp con à?"
"Xí... đứa con kia cũng không theo em, chẳng có chút tri kỷ, như là ba nó ấy, em chẳng cần nó!" Thang Hàm Lôi nhăn mặt nhăn mũi, hơn phân nửa là đang dỗi nói.
Vũ Tình muốn tiếp tục khuyên, nhưng nghĩ đến như vậy có phải là đuổi người quá mức không? Cho nên, lời đến bên miệng lại khổ sở nuốt về.
Lức này Thang Hàm Lôi nhìn thấy đồ ăn phía sau, kinh hỉ thiểu chút nữa nhảy lên: "Chị dâu, chị mua bí đỏ ạ? Oa, em thích nhất ăn bí đỏ!"
Vũ Tình mỉm cười gật đầu, mất hết sức lực nói: "Đúng thế, biết em thích ăn, cho nên cố ý mua!" Vốn là muốn tiễn cô vui vẻ ra về.
Ô...
Mình còn phải làm nữ giúp việc cho cô ấy đến bao giờ, bây giờ mỗi ngày cô như chăm sóc bốn đứa con vậy, cô đúng là mỏi mệt không chịu nổi, không thể chịu được.
Hạ vai, nhận mệnh cầm thức ăn đi vào.
Được rồi, cô tiếp tục làm nữ giúp việc đi.
Thật ra, bằng vào sức của Thang Duy Thạc, mọi người có thể ra ngoài khách sạn ăn bữa tối tuyệt chẳng là vấn đề. Đổ mồ hôi... cho dù ăn ở khách sạn cả đời cũng chẳng là vấn đề ấy.
Nhưng một nhà ở cùng nhau mới là đáng quý, có ảm giác 'gia đình'.
Loại cảm giác này khoog tìm thấy bên ngoài, cũng không dùng tiên mua được. Thỉnh thoảng vào khách sạn ăn thì còn được, ăn nhiều sẽ mất khẩu vị.
"Chị dâu, em không thể giúp gì cho chị, thật là ngại quá!"
Đi đến trước cửa nhà ăn Vũ Tình quay đầu lại, giữ nụ cười nói: "Không vấn đề gì, mình chị được rồi!" Mỗi lần đều nói như vậy, miệng ngọt chết người.
---------------------
"Hi... Tiểu Tình Tình, tôi đến đây!" Một dáng vẻ thoải mái nhàn nhã mê chết người không đền mạng, Duy Á đi vào hưng phấn chào hỏi. Vũ Tình ngừng tay, bất ngờ nhìn về phía người tới: "Duy Á, cậu đến rồi!"
"Đúng thế, để tiễn đưa con bé kia, không đến nọ lại không đi!" Thang Duy Á nhún nhún vai, dáng vẻ đau đầu nói.
"Có gì cần giúp không chị Vũ Tình?" một tiếng ói mềm mại vang lên trong phòng bếp, tiếp theo là một cô gái với hai bím tóc đuôi sam đi đến bên cạnh.
Vũ Tình không nhịn được chớp mắt, cô gái này giống như đã gặp ở đâu, nhìn thật quen mắt.
Ngay khi cô đang nghi ngờ, Duy Á một tay nắm tay cô gái kia: "Chị dâu, đây là nữ giúp việc nhỏ bé cộng thêm bạn gái của em...Kim Hỷ Bảo!" Kim Hỷ Bảo vùng khỏi cái ôm của hắn, đỏ mặt gắt giọng: "Đừng náo loạn, anh thật ghê tởm!"
"Xì, cũng dám nói ghe tởm! Như vậy mà ghê tởm, chúng ta đây còn có thể làm nhiều chuyện ghê tởm hơn nữa?" Thang Duy Á mặt không đỏ hơi mềm nói.
Nhưng lại khiến toàn thân Hỷ Bảo đỏ hồng, xấu hổ nhìn Vũ Tình, dùng sức đánh vào chàng trai bên cạnh: "Đồ đáng ghét, đừng có làm loạn!"
"Được, vậy em làm việc đi, anh đi ra!" lần này Thang Duy Á rất phối hợp bước đi, vì hắn quả thật không thích chỗ này.
Vũ Tình lập tức liền thích cô gái đáng yêu này, mỉm cười nói: "Chào, hân hạnh làm quen với em!"
"Em cũng rất vui, đã sớm nghe nói chị Vũ Tình có tay nghề giỏi, mỗi ngày đều có người nhắc bên tai em! Với lại, nếu chị không phải chị dâu anh ấy, nhất định sẽ lấy về nhà làm vợ!" nói rồi Hỷ Bảo còn không quên lườm người nào đó trong phòng khác.
Vũ Tình được khen có chút không quá tự đại, lập tức lắc đầu: "Không đâu, tất cả đều là việc nhà, chị cũng đâu làm nhiều!"
Thật không dám giấu tay nghề nấu ăn của cô, hoàn toàn là năm đó vì lấy lòng Thang Duy Thạc, cố ý đi học.
Trò chuyện với nhâu thật vui, trong khoảnh khắc hai người trở thành bạn bè.
Vì tạo quan hệ, Vũ Tình làm mười món ăn, hi....may mà có Hỷ Bảo hỗ trợ, nếu không không biết sẽ làm đến khi nào.
"Oa, bí đỏ ngon thật, đúng là ăn quá ngon!" Hàm Lôi vừa ăn vừa hô, mọi người ngừng nói chuyện, ánh mắt đều đưa đến người cô.
Nhạc Nhạc thích nhất học theo, cũng học dáng vẻ bác, nhún vai lớn tiếng kinh hô: "Oa... coca cánh gà ăn ngon thật, đúng là ăn quá ngon!"
Tiểu Bác gần như bị em gái đánh bại, chịu không nổi ngã xuống bàn.
Thang Duy Thạc và Thang Duy Á đồng thời trách cứ nhìn em gái, trăm miệng một lời: "Ăn cơm!"
"Xí..."
"Xí..."
Hai tiếng 'xí', trước sau vang lên.
Vũ Tình lo lắng, a, Nhạc Nhạc của cô càng ngày càng giống cô lười rồi, điều này... điều này bảo cô làm sao cho phải đây?
Kim Hỷ Bảo kinh ngạc, trời ạ, thì ra Thang đại tiểu thư là như vậy?
Trong suy nghĩ của cô, tiểu thư nhà có tiền chắc là thục nữ, thật đúng là giả mù sa mưa.
Thang Duy Thạc hắng giọng, sau đó lên giọng anh cả nói: "Em ở Đài Bắc lâu như vậy, cũng không thể mỗi ngày không có việc gì để chị dâu chăm em, dù sao cũng đều có việc. ngày ,ai hoặc là em tới công ty đi làm, hoặc là ở nhà làm việc!"
"Biết rồi, tự em sẽ chăm sóc mình!" không ăn cơm, coi như giảm béo được rồi.
--------------------------
"Vợ, xin lỗi, cái con bé kia lại không đi, làm em mệt mỏi!" trở lại phòng rồi, Thang Duy Thạc cẩn thận đấm lưng mát xa cho Vũ Tình: "Bên này, lên trái một chút..!"
Bàn tay to lập tức di động, dịu dàng hỏi: "Là nơi này sao?"
"Không, bên phải, à, đúng, chính là nơi này, nhẹ tay cho em, đau quá!" Vai trần thâm lại, rõ ràng là rất đau.
Thang Duy Thạc xin lỗi an ủi.
Thân thể thoáng thư giãn rồi, Vũ Tình xoay người đối mặt với hắn: "Không cần xin lỗi, để Hàm Lôi nghe được không tốt!"
"Được, không đề cập tới nó nữa!" Thang Duy Thạc ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hôn xuống: "Vợ, chúng ta có phải nên cần thế giới của hai người không? Hử?"
"Không cần, người ta hôm nay thật mệt lắm!" Vũ Tình mắc cỡ đỏ mặt lắc đầu, sau đó gạt tay hắn, nằm xuống một bên giường.
Thang Duy Thạc lại sử dụng tuyệt chiêu bám người, đè mình lêm: "Tối hôm nay em phải cho anh, phải phải..."
"Vì sao chư?" Vũ Tình ngừng thở, nén cảm giác ngứa xuống.
"Vì ngày kia anh phải đi Nhật Bản, đại khái một thời gian mới có thể về..." Thang Duy Thạc ai thán nói.
Nhật Bản? Vũ Tình căng thẳng, Nhật Bản hành nghề tràn lan, mà Thang Duy Thạc hấp dẫn như thế, khó bảo toàn sự kiện phấn hồng không xảy ra.
Vũ Tình bỗng dưng đưa hai tay ôm cổ Thang Duy Thạc, đưa môi đỏ mọng của mình lên....
Chủ động của cô, khiến Thang Duy Thạc càng dâng cao dục vọng....
/152
|