Tĩnh Nữ Truyền

Chương 162 - Chương 4

/222


Dưới bầu trời tối đen, những giọt mưa lạnh lẽo không ngừng rơi xuống, gió lớn gào thét, thổi những luồng khí lạnh khiến người ta run rẩy.

Trong trận mưa gió gầm thét, một đám người quần áo lam lũ mặt không biểu cảm, cặp mắt mờ mịt đi về phía trước, trong đám người thỉnh thoảng xen lẫn tiếng la khóc sợ hãi của đứa bé và tiếng nức nở khiến người ta đau thương.

Gió lạnh vẫn vô tình tàn phá thân thể đang co ro lại của bọn họ, bọn họ cũng vẫn thẩn thờ tiến lên một bước một bước di chuyển. Phải đi đâu? Phải làm cái gì? Nơi nào là điểm cuối?

Không biết, không biết, bọn họ cái gì cũng không biết. . . . . .

Không hiểu tại sao vốn là cuộc sống hạnh phúc lại lập tức biến thành như vậy? Không hiểu tại sao một khắc trước vẫn là cảnh tượng gia đình cười vui, sau một khắc đều là thê tử ly tán, cửa nát nhà tan? Không hiểu tại sao mới nhìn thấy đồng ruộng hoa màu xanh biếc cười đến thỏa mãn, tại sao trong nháy mắt đã bị mưa to cùng với lũ lớn tràn đầy trời đất ập tới cuốn đi đến mất thần trí?

Hôm nay, nhà không phải là nhà, thành không phải là thành, bên tai là tiếng nước chảy ào ào, trong mắt là nước lũ cuồn cuộn, những người thoát được như bọn họ nên đi nơi nào? Nơi nào mới có thể cứu vớt được bọn họ?

Hu hu hu. . . . . . nương, nương. . . . . . Tiểu Hồng đói. . . . . . Một nữ hài mang vẻ mặt đầy nước mắt, hai bím tóc sừng dê xiêu xiêu vẹo vẹo, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo nắm lấy tay phụ nhân bên cạnh.

Phụ nhân nghe thấy đứa bé khóc thút thít kêu, trên mặt tràn đầy nước mắt chua cay, nàng ngồi chồm hổm xuống dùng hai tay bị nổi phù lau nước mắt trên mặt nữ hài, móc một phần củ cải khô nhỏ ngấm nước từ trong lòng ra hơi hơi run rẩy đưa tới trước mặt nó: Con, ăn nhanh lên một chút, a, đừng để đói bụng.

Tiểu cô nương vừa nhìn thấy miếng củ cải khô trắng, cặp mắt lập tức dần hiện ra tia sáng đói khát, tay nhỏ bé bẩn thỉu lập tức bắt được thức ăn duy nhất trước mắt, mở miệng thiếu chiếc răng khểnh cắn một miếng rộp nhỏ, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.

Ừng ực ~ Tiếng nuốt nước miếng lặng lẽ vang lên, mấy nam hài gần tiểu cô nương khát vọng nhìn chằm chằm miếng củ cải khô in dấu dấu răng kia, không tự chủ được nuốt từng ngụm nước bọt.

Trong miệng cẩn thận ngậm miếng củ cải khô, tiểu cô nương không nỡ nuốt xuống, đây là lầu đầu tiên sau hai ngày bọn họ ăn được đồ, trước đó bởi vì vội vàng nên cái gì cũng không mang theo, dọc theo đường đi thứ có thể ăn cũng đã ăn hết rồi, đi theo họ cũng có rất nhiều người ngã xuống, cũng không dậy nổi nữa. Người đi cũng từ một đám đông ban đầu mà từ từ biến thành chừng năm trăm người hôm nay, hiện tại, mọi người ngay cả ăn cũng không có. . . . . .

Cẩn thận nhai lại miếng ăn duy nhất trong miệng, tiểu cô nương hiểu chuyện đưa bàn tay nhỏ non nớt lên, nói với mẫu thân đang nén lệ trước mặt: Nương, người cũng ăn đi.

Nghe vậy, nước mắt phụ nhân càng tuôn rơi, môi nàng run rẩy khàn khàn giọng nói: Bé ngoan, nương không đói bụng, nương không cần ăn, tự con ăn đi. . . . . .

Tiểu cô nương tin là thật, vui mừng cất nửa miếng củ cải khô vào trong lòng, trong miệng lẩm bẩm: Nương không ăn thì trước hết cất ở chỗ Tiểu Hồng, Tiểu Hồng phải để lại cho phụ thân ăn.

Phụ nhân nghe vậy toàn thân run lên, nỗi đau tràn lan trong lòng không thể kiềm chế. Con à, con đâ còn cha đâu! Cha của con đã sớm không còn nữa. . . . . .

Đột nhiên, một bóng dáng gầy nhom chạy tới, chộp lấy muốn cướp đi nửa miếng củ cải khô từ trong lòng tiểu cô nương.

A! Ngươi làm gì đấy!? Tiểu cô nương bị giật mình kêu lên.

Ngươi không ăn thì để ta ăn! Nam hài đói bụng đến mức da bọc xương hung ác nhéo tay nữ hài, một tay khác khô gầy như móng ưng dùng sức cào bàn tay đang nắm chặt của nữ hài.

Đừng! Ngươi buông ra, ngươi buông ta ra! Nương! Hu hu hu hu. . . . . . Nam hài vì giành ăn của nữ hài mà sức mạnh chợt tăng, nữ hài không thể làm gì khác hơn là khóc lớn cầu cứu mẫu thân.

Phụ nhân bị tiếng khóc của nữ nhi làm cho sửng sốt hồi thần, lập tức tiến lên cố gắng hất nam hài ra, A Huy, ngươi làm gì đấy! Mau thả Tiểu Hồng ra!

Lúc này, một nữ nhân có vóc người béo phệ diện mạo hung ác cũng vọt tới, năm ngón tay của nàng bắt được phụ nhân lôi kéo một hồi, trong miệng còn lớn tiếng kêu: Ngươi làm gì mà kéo A Huy nha ta! Thả nó ra, thả nó ra! Cái thứ hạ tiện không sinh được con trai này!

Phụ nhân nghe vậy càng co ro lại, nhưng tiếng khóc của nữ nhi càng khiến nàng không dám thả nam hài ra, chỉ sợ hắn làm tổn thương con của mình.

Phụ nhân mập mạp bắt đầu kéo càng thêm tàn bạo, lúc này, người ở một bên nhìn không nổi, kéo thân thể mang chứng khí hư (cách gọi bên đông y) khuyên nhủ: Đừng đánh, đừng đánh nữa!

Kết quả người khuyên can không những không khuyên ngăn được bốn người vật lộn thành một đoàn, ngược lại cũng bị lôi kéo vào, sau đó nhiều người tới giải hòa hơn, càng nhiều người càng bị cuốn vào. . . . . . Cuối cùng, dfienddn lieqiudoon rốt cuộc tạo thành một trận đại hỗn chiến mấy chục người. Các nam nhân dùng nắm đấm hung hăng đánh vào trên người đối phương, các nữ nhân dùng móng tay của mình liều mạng cào, đứa bé vừa khóc vừa dùng chân đạp, người già than thở kêu tránh khắp nơi, tất cả mọi người điên cuồng dùng bạo lực khơi gợi sự sợ hãi và mê mang trong lòng chính mình.

Vù —— vù ——! Gió đang gào thét thê lương.

Rào —— rào ——! Mưa vô tình gầm thét.

Ở trên vùng đất hoang vu mà bùn lầy, tất cả mọi người đã bị áp lực trong lòng ép đến điên, gần như sụp đổ.

A! Một thân thể gầy gò bị đám người hỗn chiến đẩy ngã, phát ra một tiếng kêu đau.

Pằng! Một nắm bùn vẩy ra đến trên mặt của nàng, theo bản năng nàng nhắm mắt lại bò


/222

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status