Khi Đệ Ngũ Long Quỳ nhảy ra, hắn không biết, trước mặt hắn, phía sau lùm cây rậm rạp này là một vách đá!
Dưới chân trống không, hắn đột nhiên thức tỉnh, ngay sau đó ý thức được mình lơ lửng giữa không trung, dưới chân là khe sâu nhìn không thấy đáy. Ý nghĩ đầu tiên sau khi bị giật mình là được giải thoát, lần này, hắn rốt cuộc có thể gánh nặng trên vai, đuổi theo Phượng Tĩnh Xu. . . . . .
Nghĩ như vậy, gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ, mệt mỏi ùn ùn kéo tới, một giây kế tiếp, hắn đã lâm vào hôn mê.
Bóng dáng màu xanh không ngừng rơi xuống, có vẻ im ắng yên tĩnh, một sinh mạng mất đi cứ đơn giản như vậy.
Nhưng, có lúc, muốn một sinh mạng, cũng không dễ dàng như vậy.
Đệ Ngũ Long Quỳ đang ngủ mê man không nhìn thấy, khi hắn rơi xuống, thân thể của hắn dần dần phát ra một luồng sáng màu tím, ánh sáng đó càng ngày càng rực rỡ, bao vây hắn lại, giống như đang bảo vệ của hắn vậy.
Sau khi trải qua một đoạn thời gian rơi xuống, khi thân thể hắn sắp rơi ập xuống nền đất, luồng sáng đó giống như có sức lực, nâng đỡ hắn, tránh để hắn bị rơi xuống tình trạng thịt nát. Mà nơi hắn rơi xuống, là một đầm nước lạnh âm u, ánh sáng màu tím nhẹ nhàng đưa hắn đến trên bãi cỏ cạnh đầm nước, rồi sau đó tan dần. Chỉ chốc lát sau, bên cạnh bóng dáng màu xanh dương một bóng người màu tím có đứng yên, chính là Tử Linh Lung mà ban đầu Phượng Tĩnh Xu ra lệnh bảo vệ Đệ Ngũ Long Quỳ.
Chỉ thấy, Linh Lung này kiểm tra Long Quỳ một hồi lâu, sau khi xác định hắn không có gì đáng ngại, nó đứng lên, vừa định biến mất, đột nhiên cảm thấy một hơi thở quen thuộc, vì vậy không chút do dự xoay người, chạy về phía cách đó không xa!
Bên trong sơn động, sau khi Hoàng Vũ Tĩnh lau rửa sạch sẽ cho Long Ứng Tình, liền dùng y phục mà Long Ứng Tình đắp lên người mình đêm qua bọc hắn lại ôm đến nơi hai người nghỉ ngơi.
Cho tới giờ khắc này, thấp thỏm lo âu trong lòng nàng mới buông xuống, nắm đôi tay ấm áp của Long Ứng Tình, cảm thấy mạch trên cổ tay đập lên, trong lòng nàng tràn đầy cảm kích, cảm kích trời xanh không có mang hắn đi.
Bận rộn hơn nửa ngày, khi dừng lại, Hoàng Vũ Tĩnh mới cảm thấy mệt mỏi, bởi vì tâm tình không ổn định, cộng thêm vừa mới truyền nội lực cho Long Ứng Tình, mạnh mẽ vận dụng Thấm Xu Văn, vì vậy giờ phút này cảm thấy mệt mỏi, khép mắt lại ngủ thật say.
Khi Hoàng Vũ Tĩnh nhắm hai mắt tiến vào giấc ngủ, một vệt sáng màu tím chợt lóe lên từ ngoài động, giống như có người dẫn dắt, ánh sáng tím quen thuộc xuyên qua sơn động đi vào bên trong, nhanh chóng ập về phía Hoàng Vũ Tĩnh, vờn quanh người nàng, chỉ chốc lát sau, kim văn trên tay Hoàng Vũ Tĩnh phát ra ánh sáng, ánh sáng tím đó tựa như nghe được tiếng gọi, chợt xông vào trong kim văn!
Chỉ chốc lát sau, thân thể Hoàng Vũ Tĩnh lại xuất hiện ánh sáng bảy màu, từ yếu đến cực mạnh, vây quanh nàng, từ từ xoay tròn, xoay tròn. . . . . .
Theo thời gian, giữa đôi lông mày của Hoàng Vũ Tĩnh dần dần hiện lên một ấn ký nhàn nhạt, sau khi ấn ký hoàn toàn hiện ra, ánh sáng bảy màu cũng chầm chậm tan dần, cuối cùng đã yên tĩnh lại.
Lúc này, sắc trời đã
Dưới chân trống không, hắn đột nhiên thức tỉnh, ngay sau đó ý thức được mình lơ lửng giữa không trung, dưới chân là khe sâu nhìn không thấy đáy. Ý nghĩ đầu tiên sau khi bị giật mình là được giải thoát, lần này, hắn rốt cuộc có thể gánh nặng trên vai, đuổi theo Phượng Tĩnh Xu. . . . . .
Nghĩ như vậy, gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ, mệt mỏi ùn ùn kéo tới, một giây kế tiếp, hắn đã lâm vào hôn mê.
Bóng dáng màu xanh không ngừng rơi xuống, có vẻ im ắng yên tĩnh, một sinh mạng mất đi cứ đơn giản như vậy.
Nhưng, có lúc, muốn một sinh mạng, cũng không dễ dàng như vậy.
Đệ Ngũ Long Quỳ đang ngủ mê man không nhìn thấy, khi hắn rơi xuống, thân thể của hắn dần dần phát ra một luồng sáng màu tím, ánh sáng đó càng ngày càng rực rỡ, bao vây hắn lại, giống như đang bảo vệ của hắn vậy.
Sau khi trải qua một đoạn thời gian rơi xuống, khi thân thể hắn sắp rơi ập xuống nền đất, luồng sáng đó giống như có sức lực, nâng đỡ hắn, tránh để hắn bị rơi xuống tình trạng thịt nát. Mà nơi hắn rơi xuống, là một đầm nước lạnh âm u, ánh sáng màu tím nhẹ nhàng đưa hắn đến trên bãi cỏ cạnh đầm nước, rồi sau đó tan dần. Chỉ chốc lát sau, bên cạnh bóng dáng màu xanh dương một bóng người màu tím có đứng yên, chính là Tử Linh Lung mà ban đầu Phượng Tĩnh Xu ra lệnh bảo vệ Đệ Ngũ Long Quỳ.
Chỉ thấy, Linh Lung này kiểm tra Long Quỳ một hồi lâu, sau khi xác định hắn không có gì đáng ngại, nó đứng lên, vừa định biến mất, đột nhiên cảm thấy một hơi thở quen thuộc, vì vậy không chút do dự xoay người, chạy về phía cách đó không xa!
Bên trong sơn động, sau khi Hoàng Vũ Tĩnh lau rửa sạch sẽ cho Long Ứng Tình, liền dùng y phục mà Long Ứng Tình đắp lên người mình đêm qua bọc hắn lại ôm đến nơi hai người nghỉ ngơi.
Cho tới giờ khắc này, thấp thỏm lo âu trong lòng nàng mới buông xuống, nắm đôi tay ấm áp của Long Ứng Tình, cảm thấy mạch trên cổ tay đập lên, trong lòng nàng tràn đầy cảm kích, cảm kích trời xanh không có mang hắn đi.
Bận rộn hơn nửa ngày, khi dừng lại, Hoàng Vũ Tĩnh mới cảm thấy mệt mỏi, bởi vì tâm tình không ổn định, cộng thêm vừa mới truyền nội lực cho Long Ứng Tình, mạnh mẽ vận dụng Thấm Xu Văn, vì vậy giờ phút này cảm thấy mệt mỏi, khép mắt lại ngủ thật say.
Khi Hoàng Vũ Tĩnh nhắm hai mắt tiến vào giấc ngủ, một vệt sáng màu tím chợt lóe lên từ ngoài động, giống như có người dẫn dắt, ánh sáng tím quen thuộc xuyên qua sơn động đi vào bên trong, nhanh chóng ập về phía Hoàng Vũ Tĩnh, vờn quanh người nàng, chỉ chốc lát sau, kim văn trên tay Hoàng Vũ Tĩnh phát ra ánh sáng, ánh sáng tím đó tựa như nghe được tiếng gọi, chợt xông vào trong kim văn!
Chỉ chốc lát sau, thân thể Hoàng Vũ Tĩnh lại xuất hiện ánh sáng bảy màu, từ yếu đến cực mạnh, vây quanh nàng, từ từ xoay tròn, xoay tròn. . . . . .
Theo thời gian, giữa đôi lông mày của Hoàng Vũ Tĩnh dần dần hiện lên một ấn ký nhàn nhạt, sau khi ấn ký hoàn toàn hiện ra, ánh sáng bảy màu cũng chầm chậm tan dần, cuối cùng đã yên tĩnh lại.
Lúc này, sắc trời đã
/222
|